Chương 86: Hướng về phía trước

Huyễn Thiên Địa: Thần Lực Chi Tranh

Chương 86: Hướng về phía trước

Chương 86: Hướng về phía trước

Chương 86:
Sơ Âm không di chuyển thân thể, chỉ lẳng lặng nghiêng đầu nhìn nhi tử đã lâu không gặp.

"Mẫu thân." Tịch Chiêu vội vàng chạy về phía Sơ Âm. "Mẫu thân, con xin lỗi. Là lỗi của con."

Sơ Âm ôm lấy Tịch Chiêu, cười nhẹ.

"Khờ quá, con có lỗi gì chứ."

"Nếu con không rời đi, người sẽ không trở nên thế này. Tất cả là bởi vì Chiêu nhi bướng bỉnh." Tịch Chiêu nghẹn ngào.

"Chiêu nhi ngoan, mẫu thân không trách con. Đây hết thảy đều là vận mệnh. Mẫu thân chỉ muốn con hiểu rằng, tương lai phía trước đường còn dài mà trên vai con còn trọng trách cần phải mang." Sơ Âm dịu dàng nói.

Tịch Chiêu không nói lời nào, chỉ lặng lặng nằm trong lòng Sơ Âm. Mà Sơ Âm cũng hiểu, đối với một đứa trẻ phải gánh vác trọng trách lớn như vậy thực sự là quá sức. Không phải ai cũng giống như Tịch Nhiên, tâm cơ sâu nặng.

Vì để giúp Tịch Chiêu thêm động lực, thêm phần kiên trì, Sơ Âm nhân lúc bản thân còn tỉnh táo kể cho Tịch Chiêu nghe về chuyện xưa của nàng và Tịch Nhiên cũng như những gì Tịch Nhiên phải trải qua.

Đến sáng hôm sau khi Sơ Âm mệt mỏi ôm Tịch Chiêu rơi vào giấc ngủ hiếm hoi thì Mặc Hiên đã rời đi mới quay trở lại. Hắn nhìn đôi mẫu tử đang say ngủ, trong lòng chợt cảm giác chua xót.

Dường như cảm thấy có ánh mắt đang nhìn, Sơ Âm mở mắt, thấy người đang đứng là Mặc Hiên, nàng cười yếu ớt.

"Hiên ca. Bấy lâu nay huynh cực khổ rồi."

"Ngốc, ta là huynh trưởng của muội, trời sập còn có ta chống đỡ cho muội." Mặc Hiên có xúc động muốn đưa tay xoa đầu Sơ Âm như lúc còn bé, nhưng mà hắn kiềm lại được.

"Hiên ca, đưa nó đi đi." Sơ Âm nhìn Tịch Chiêu bên cạnh nói. "Cái gì cần làm thì làm đi."

Mặc Hiên hiểu ý Sơ Âm, hắn bế xốc Tịch Chiêu lên, nhìn Sơ Âm nói một câu giữ gìn bản thân sau đó rời khỏi.

Đợi đến lúc Mặc Hiên ra khỏi Cấm địa, Tịch Chiêu mới từ từ mở mắt, nhỏ giọng hỏi.

"Hiên thúc, sau này mẫu thân sẽ thế nào?"

Mặc Hiên nhìn đứa trẻ mình ôm trong lòng, nhãn thần tỉnh táo không giống vừa mới tỉnh dậy. Có lẽ nó đã thức dậy từ lâu, nhưng không muốn để mẫu thân nó biết. Mặc Hiên thở dài.

"Ta và Vô Hối đại nhân có thảo luận qua, chúng ta có thể đưa Sơ Âm vào ngủ đông, chờ thời cơ tỉnh dậy."

"Thời cơ là khi nào?" Tịch Chiêu hơi kích động.

"Là khi ngươi gánh vác được vận mệnh." Mặc Hiên thả Tịch Chiêu xuống, nhìn thật sâu vào mắt nó.

Tịch Chiêu không hiểu vận mệnh là gì, trách nhiệm là gì, tại sao từ phụ thân đến mẫu thân, ngay cả Hiên thúc cũng đều nhắc đến nó. Nhưng mà từ chuyện xưa đêm qua, Tịch Chiêu hiểu một điều, tất cả mọi người kí thác tất thảy hy vọng lên người nó. Bọn họ nhìn thấy tương lai thông qua nó, cho nên kể từ lúc này nó không thể tiếp tục dửng dưng trốn tránh.

"Vậy, ta phải làm thế nào đây?" Tịch Chiêu cúi đầu, mơ hồ nhìn đôi bàn tay mình.

"Đầu tiên ngươi phải luyện thuần thục tất cả những gì bọn ta truyền thụ." Mặc Hiên đưa Tịch Chiêu hướng về phía Ngoại viện mà đi. "Chuyện phía sau, Vô Hối đại nhân đã có sắp xếp.".

Kể từ sau lần gặp với Sơ Âm, Tịch Chiêu lôi kéo Đại Hải Cẩu bây giờ chỉ gọi là Đại Hải cùng tham gia huấn luyện đặc biệt do Miêu Vô Hối sắp xếp. Mà Sơ Âm sau lần gặp đó cũng tiến vào trạng thái ngủ đông, tất cả khí tức gần như biến mất, chỉ còn lại một tia sinh cơ để biết rằng nàng chưa thực sự chết đi.

Đại Hải vốn dĩ là Nhân tộc, dù cho có phương pháp điều hòa cơ thể cũng không thể theo kịp cường độ huấn luyện, nhưng mà Mộ Tư Lâm móc ra một phương pháp làm thay đổi Đại Hải.

Phương pháp này trước kia Tịch Nhiên nghiên cứu ra, nhưng lại không thể dùng. Đó chính là dùng máu huyến bản thân luyện thành dược, người ăn dược này phải là đồng tử, chưa thành niên. Chỉ cần sau bảy bảy bốn chín ngày, lại thêm một lần luyện cốt triệt để thuế biến thì huyết mạch sẽ đủ cường đại để dung nạp và sinh ra nguyên lực.

Mới đầu không biết các trưởng lão và hộ pháp nghe đâu tin tức thiếu Linh chủ muốn luyện huyết, ùn ùn kéo đến ngăn cản. Nhưng mà bị Tịch Chiêu bộc phát khí tức chấn nhiếp, lại thêm Linh giả Thân vệ tuyệt đối nghe lệnh cùng Thiên Cơ Các ở một bên ủng hộ. Cuối cùng bọn họ đành uể oải ra về. Tam trưởng lão nhìn một hồi cháu chắt nhà mình, đánh một cái thở dài thườn thượt. Một bước sai, vạn dặm sai không chỗ quay đầu.

Tịch Chiêu làm ra quyết định này cũng không phải là hời hợt quyết định. Nó cảm thấy bản thân nợ Đại Hải, cũng muốn hoàn thành nghiên cứu của phụ thân. Bởi vì năm đó máu huyết của phụ thân chưa đủ để luyện, nhưng hiện tại máu huyết của nó có khả năng.

Quá trình luyện hóa cũng không dễ chịu. Tổng cộng cần bảy viên huyết dược, Tịch Chiêu mất một tháng thời gian dưới sự trợ giúp của Minh Viễn, Mộ Tư Lâm, Mặc Hiên và Lâm Vũ mới hoàn thành. Sau một tháng đó Tịch Chiêu phải nghỉ ngơi mất nửa năm mới có thể tiếp tục luyện cốt cho Đại Hải.

Tóm lại là ngày hôm nay Đại Hải đường đường chính chính sử dụng nguyên lực, cũng không phải là thuần Nhân tộc nữa mà thuế biến thành Linh Dạ. Không sai, đi qua một trận cãi nhau tranh giành giữa Tịch Chiêu và Minh Viễn, bọn họ cuối cùng sử dụng phương pháp đặc thù luyện cốt khiến cho Đại Hải trở thành nửa Linh tộc nửa Dạ tộc. Sau khi biết chuyện, Đại Hải chỉ biết cười khổ, chuyện này cũng có thể tranh giành sao?.

Trong một hẻm núi phía bắc tuyết rơi trắng xóa, Lang Vô Hàn đứng trên mỏm đá nhìn xuống phía dưới, nơi mà Tịch Chiêu và Đại Hải đang chật vật vượt qua tầng tầng thử thách để tiến vào sâu bên trong. Bên cạnh nó là Miêu Vô Hối vẫn luôn miệng mắng.

"Hai tên vô dụng, chỉ có một con yêu thú cấp thấp cũng đánh không xong, trốn trốn tránh tránh làm cái gì?"

"Có thể tránh được thì tránh, bảo toàn thực lực vẫn tốt hơn không phải sao?" Lang Vô Hàn ngáp một cái khẽ nói.

"Tránh được thì nói làm gì? Ngươi không nhìn thấy chúng giẫm trúng cơ quan rồi sao?" Miêu Vô Hối hừ hừ quát.

"Ồ?" Lang Vô Hàn mở to mắt nhìn, không có quá nhiều biểu cảm.

Phía trên một mèo một sói ầm ĩ bao nhiêu, phía dưới Tịch Chiêu và Đại Hải chật vật bấy nhiêu. Vốn dĩ nghe nói sâu trong hẻm núi này là một mảnh bảo địa, có kỳ trân dị bảo viễn cổ, nhưng mà mới tiến vào không bao xa đã gặp tầng tầng cấm chế cùng yêu thú trấn dữ gây khó dễ. Mà hai thú trên kia không có chút ý tứ muốn giúp đỡ, ngược lại còn ở đó trào phúng họ.

Giờ phút này nếu để Miêu Vô Hối biết được chúng nghĩ gì trong đầu, chắc chắn sẽ dựng lông lên mắng một trận. Bảo địa thời viễn cổ là sân nhà ngươi à? Muốn có đồ tốt mà không chịu chút gian khổ mà được à? Không làm mà đòi có ăn thì chỉ có ăn…ừ, không có cái gì để ăn cả.

Nhưng mà hiển nhiên Miêu Vô Hối không có biết được suy nghĩ đó, cho nên ngoài mặt dù tỏ ra không quan tâm chỉ muốn trào phúng, nhưng mà âm thầm ở trên cao nhìn toàn cục tùy thời bảo hộ.

Chương mới hơn