Huyễn Thiên Địa: Thần Lực Chi Tranh

Chương 85: Suy tư

Chương 85: Suy tư

Chương 85:
Khi Đại Hải Cẩu tỉnh dậy, nó thấy bản thân đang nằm trong căn phòng xa lạ nhàn nhạt mùi trầm hương.

Nó vừa định bước xuống giường thì nghe có tiếng mở cửa, một người ăn mặc kiểu cách xa lạ bước vào phòng, mang theo một khay đầy các lọ thuốc. Người nọ vừa nhìn thấy Đại Hải Cẩu đã tỉnh thì vội thả khay thuốc trên bàn trà rồi chạy ra ngoài. Chốc lát sau người nọ trở lại, đi phía sau là Tịch Chiêu, lúc này đã không còn đeo mặt nạ.

"A Chiêu?" Đại Hải Cẩu ngạc nhiên nhìn Tịch Chiêu, nó không nghĩ Tịch Chiêu sau khi bỏ mặt nạ ra lại xinh đẹp như vậy.

"Ngươi thấy thế nào rồi?" Tịch Chiêu phất tay ra hiệu cho hạ nhân lui xuống rồi tiến tới hỏi thăm Đại Hải Cẩu.

"Ta…ta cũng không sao cả. Chỉ cảm thấy trong người như vừa đi vạn dặm rất mệt mỏi thôi."

"Đó là điều đương nhiên. Ngươi đã được truyền tống thẳng từ Thương Dạ Địa đến Huyễn Linh Địa." Tịch Chiêu cười nói.

"Cái gì? Sao có thể? Như vậy chẳng phải rất nguy hiểm sao? Ta nghe nói Linh tộc rất ác độc…" đhc hoảng sợ nói một tràng.

"Nhảm nhí." Tịch Chiêu cắt ngang lời Đại Hải Cẩu, nếu để thằng nhãi này ba hoa thêm không biết Linh tộc còn mang thêm bao nhiêu nồi trên đầu. "Ta cũng là Linh tộc, ngươi thấy ta cũng là kẻ độc ác sao?"

"Linh tộc???" Đại Hải Cẩu lại một lần nữa không tin vào tai mình.

Không đợi Đại Hải Cẩu hoàn hồn, Tịch Chiêu đã tiếp tục nói.

"Hiện tại ta có rất nhiều việc cần giải quyết, cho nên ngươi tạm thời ở đây. Có chuyện gì cũng có thể sai bảo hạ nhân bên ngoài."

"Còn nữa, đây là một vài loại thuốc mà ta nhờ người tìm hiểu điều chế cho thể trạng của ngươi. Uống xong ngày thuốc hôm nay sẽ có người đến giúp ngươi điều tức cơ thể…"

Tịch Chiêu nói một lượt, không để Đại Hải Cẩu chen vào một câu. Mà Đại Hải Cẩu thấy thần sắc Tịch Chiêu không tốt lắm cũng không dám hỏi nhiều. Tịch Chiêu dặn dò xong câu cuối cùng cũng vội rời đi.

Đại Hải Cẩu nhìn bóng lưng Tịch Chiêu, cảm thấy có gì đó không ổn nhưng bản thân không làm được gì nên cũng không nhiều lời. Bản thân nó còn không biết sau này nó phải làm sao khi mà người thân không còn, thôn dân không còn, mà chính mình cũng không còn ở Thương Dạ Địa..

Tịch Chiêu sau khi từ chỗ Đại Hải Cẩu rời đi thì không có đến nơi nó dự định đến, mà là chầm chậm suy tư đi thẳng không có mục đích. Rời nhà hai năm, lúc quay trở lại thì xảy ra chuyện khiến nó không biết nên làm thế nào. Nó muốn tìm hiểu ngọn ngành câu chuyện, nhưng giờ phút này người có thể kể cũng không rảnh kể.

Mông lung như vậy, Tịch Chiêu đến Linh đường lúc nào chẳng hay.

Nơi này bình thường ít người lui tới, ngay chính Tịch Chiêu nếu không có gì cũng không đến chỗ này. Nó bước vào, nhìn thấy trong Linh đường sừng sững tượng Viễn Cổ Thần, dưới chân ngài là vô số bài vị bằng ngọc, tương ứng cho từng ấy vị Linh chủ đã tạ hóa.

Tịch Chiêu cũng không có đếm số bài vị, nó chỉ nhìn cái bài vị cuối cùng khắc hai chữ - Tịch Nhiên.

Từ nhỏ mỗi khi bị mắng, Tịch Chiêu có đôi lúc sẽ trốn vào Linh đường. Ở nơi đây không hiểu sao nó lại thấy ấm áp, giống như được che chở. Mặc dù không có kí ức về phụ thân, cũng không có cảm tình gì, nhưng mỗi khi ở gần bài vị có tên người, Tịch Chiêu lại cảm giác an tâm đến lạ. Thỉnh thoảng còn nghe thấy âm thanh trầm ấm dịu dàng quanh quẩn.

Lần này cũng vậy. Tịch Chiêu nương theo cảm giác ấp áp, đầu tựa vào bài vị nhỏ giọng thầm thì.

"Phụ thân, người nói xem ta nên làm gì đây? Nếu là người thì người sẽ làm gì?"

Một giọt nước mắt lăn dài trên má nó. Lúc này nó thực sự chỉ là đứa trẻ mười hai tuổi không làm được gì. Thôn chài vì nó mà bị diệt, Đại Hải Cẩu vì nó mà gặp nguy hiểm, Hàm Ngư cũng mất tích. Giờ đây ngay cả mẫu thân cũng đang đau đớn khôn cùng. Mà nó thì chỉ có thể đứng nhìn.

"Con ngoan đừng khóc. Ta sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh con, bảo hộ con."

Tiếng thì thầm trầm thấp lại vang lên, lần đầu tiên trong đời Tịch Chiêu lại như đứa trẻ ôm bài vị thút thít khóc. Chỉ có vào giờ phút này nó mới có thể giải tỏa những gì chất chứa trong lòng. Dường như có thứ gì đó đang nứt ra.

Hôm sau, Tịch Chiêu cùng Mặc Hiên đến cấm địa, mục đích là muốn kiểm tra tình trạng Sơ Âm.

Gần một năm nay tình trạng của Sơ Âm càng lúc càng xấu đi. Lúc đầu chỉ là thỉnh thoảng bị tâm ma quấy rối khiến cho tinh thần bất ổn, tâm bất định. Sau này tần suất ngày càng nhiều, số lần nàng rơi vào mất không chế bắt đầu tăng. Thậm chí đến hiện tại đã không còn mấy thời gian tỉnh táo.

Cả hai đi vào một cái động được phong kín bằng trận pháp cùng vô số huyễn trận. Trong động không nhiều ánh sáng nhưng vẫn đủ để thấy được tận sâu bên trong, một phụ nhân đang ngồi yên, tóc xõa như thác nước, trên quần áo còn có vết máu nhàn nhạt.

Trước mặt Tịch Chiêu hiện giờ là người mẫu thân mà nó yêu thương, có điều nàng của bây giờ không còn nghiêm khắc mắng nó, cũng không có dịu dàng nhìn nó cười. Nàng chỉ lặng im nhìn vào vách động, ánh mắt vô hồn.

"Đây là trạng thái ổn định nhất của mẫu thân ngươi trong vòng cả tháng nay." Mặc Hiên ảm đạm nói.

"Tại sao lại xảy ra chuyện này?" Tịch Chiêu nhìn Sơ Âm, trong lòng tràn ngập cảm xúc không hiểu. Trước đây nó sẽ vui, sẽ buồn, cũng có tức giận nhưng chưa từng có thứ cảm xúc này.

Trước ngày hôm nay nó chỉ biết mẫu thân nó đang trong trạng thái không ổn. nhưng lại không nghĩ được tình huống tệ như thế này.

Mặc Hiên nhìn Sơ Âm rồi thở dài nói.

"Nguyên bản mẫu thân ngươi trong người có tâm ma. Trước khi sinh ngươi ra vốn dĩ trạng thái đã chuyển biến tốt đẹp và ổn định. Nếu theo đà tiến triển thì hẳn không có chuyện gì. Chỉ là…"

Tịch Chiêu rất nhanh chóng nhận ra mấu chốt trong lời nói của Mặc Hiên.

"Như thúc nói, trước khi ta sinh ra mọi chuyện vẫn ổn. Vậy tức là vấn đề xuất hiện từ khi ta sinh ra? Là bởi vì ta?"

Mặc Hiên má miệng, nhưng không biết phải nói thế nào. Hắn trầm mặc một lúc, sau khi sắp xếp câu chữ trong đầu mới nói ra.

"Là vì ngươi, cũng không phải vì ngươi."

Tịch Chiêu ngước mắt nhìn Mặc Hiên, kiễn nhẫn đợi hắn nói tiếp.

"Năm đó lúc ngươi sinh ra, phụ thân ngươi vẫn lạc, tâm ma của muội ấy vốn đang ngủ yên thì bị đánh thức bởi khoảnh khắc đau khổ ấy. Tưởng đâu muội ấy sẽ thiêu trụi cả tòa thành, nhưng may sao, vẫn là phụ thân ngươi nhìn xa trông rộng. Hắn trấn áp tâm ma của muội ấy thông qua ngươi. Nhiều năm yên ổn. Cuối cùng…"

"Lại bởi vì ta rời đi cho nên tâm ma trỗi dậy?" Tịch Chiêu hoang mang tiếp lời.

"Sự thật mất lòng. Phụ thân ngươi để lại một dạng cổ ngữ bên trong ngươi, chỉ cần ngươi còn bên cạnh Sơ Âm nàng sẽ bảo trì thanh tỉnh, thậm chí có thể luyện hóa tâm ma, tiêu trừ nó. Nhưng mười mấy năm nay muội ấy không luyện hóa tâm ma, bọn ta cũng không biết lý do, mà nàng cũng không nhắc đến. Cho nên ngươi vừa rời Huyễn Linh Địa nửa năm, muội ấy đã không khống chế được."

Mặc Hiên nhìn Tịch Chiêu bối rối đứng đó, chỉ đành nói.

"Bây giờ ngươi trở lại rồi, có lẽ nàng sẽ có vài ngày thanh tỉnh. Nhưng chỉ vậy thôi."

Tịch Chiêu mấy máy môi muốn hỏi gì đó, Mặc Hiên cũng muốn nói thêm gì đó, nhưng một giọng nói dịu dàng mang theo chút khàn khàn vang lên làm cả hai giật mình.

"Chiêu nhi…"