Chương 84: Minh Viễn - Hoài Viễn (Cảm tạ kim chủ lão Trư. Trả chương như đúng hẹn ahihi)

Huyễn Thiên Địa: Thần Lực Chi Tranh

Chương 84: Minh Viễn - Hoài Viễn (Cảm tạ kim chủ lão Trư. Trả chương như đúng hẹn ahihi)

Chương 84: Minh Viễn - Hoài Viễn (Cảm tạ kim chủ lão Trư. Trả chương như đúng hẹn ahihi)

Lời vừa thốt ra, Mộ Tư Lâm trừng mắt nhìn Minh Viễn. Tịch Chiêu trước đó đã nghe qua lời này cũng cảm thấy không tin được. Minh Viễn đi tới chỗ Dư Hoài đang bị định thân, chậm rãi nói.

"Cho nên ta mới nói phải kể chuyện xưa. Lão Dạ quân tiền nhiệm, cũng là phụ thân của ta hiếm muộn, người ta nghĩ hắn cả đời không có con cái. Lại nói ta có một biểu ca thiên phú không tồi. Nếu năm đó ta không sinh ra, có lẽ hắn chính là người nhận được truyền thừa. Đáng tiếc, năm hắn tròn ba tuổi thì ta ra đời, cho nên hắn mất quyền truyền thừa.

Cùng năm đó hắn bị người bắt cóc không rõ tung tích. Lão Dạ quân cũng dốc lòng tìm kiếm, nhưng vô luận thế nào cũng tìm không ra. Cuối cùng đành bỏ cuộc. Hắn trở thành tiếc nuối trong lòng lão Dạ quân."

Dư Hoài mở to mắt nhìn Minh Viễn như không tin nổi. Nếu như không bị định thân, đến nói cũng không thể thì hắn cũng sẽ thốt lên câu không thể nào.

"Vậy sao ngươi nghi ngờ hắn là biểu ca của ngươi?" Mộ Tư Lâm cũng đến bên cạnh nhìn Dư Hoài.

"Huyết mạch cộng minh." Minh Viễn cười cười nói. "Đây là cách mà Dạ tộc bảo vệ lẫn nhau. Chỉ cần vận dụng bí pháp, thì những người có huyết mạch càng gần với nhau sẽ càng cộng minh một cách mạnh mẽ."

Nói rồi Minh Viễn lầm rầm đọc chú ngữ, theo mỗi từ được xướng lên, xung quanh Minh Viễn lại xuất hiện ba động càng lúc càng mạnh. Mà phía bên kia Dư Hoài cũng cảm giác huyết mạch bên trong mình dần có gì đó khác lạ, giống như đang mạnh lên, giống như muốn sôi trào.

Được một lát, Minh Viễn dừng đọc chú ngữ, Dư Hoài thở hắt ra như rút gánh nặng. Dù thực lực có được tăng lên, nhưng hắn không thừa nhận nổi lực lượng mà Minh Viễn cộng minh.

"Các ngươi thấy đó, hắn cộng minh mạnh mẽ như vậy, tám chín phần mười là biểu ca." Minh Viễn quay lại nhìn Mộ Tư Lâm cười nói.

"Vậy còn hai phần còn lại thì sao?" Mộ Tư Lâm lạnh mặt nói. Cái tên Dạ quân này nhận người nhà tùy tiện vậy sao?

"Vậy cho nên ta mới đem hắn tới đây." Minh Viễn cười gian xảo, mắt phượng híp thành một đường nhìn Mộ Tư Lâm. "Lâm các chủ, ngươi tính nhân quả của ta và hắn là được rồi. Ta vốn định nhờ tiểu Chiêu, nhưng ngươi xem bản thân nó còn tính không ra chuyện của nó."

Mộ Tư Lâm lúc này có xúc động đem tinh bàn ném chết Minh Viễn.

"Ngươi không phải không biết quan trắc Thiên Cơ đối với ta ảnh hưởng thế nào."

"Ta biết, nhưng mà chuyện này quan trọng với ta." Minh Viễn nghiêm túc nhìn Một Tư Lâm nói. "Tư Lâm, nếu không vạn bất đắc dĩ ta cũng không đến làm phiền ngươi."

Mộ Tư Lâm rơi vào im lặng trầm tư. Cuối cùng hắn cũng không từ chối Minh Viễn, còn lý do vì cái gì chỉ tự mình hắn biết.

Hắn xuất ra tinh bàn, lấy của Minh Viễn và Dư Hoài mỗi người một giọt máu, sau đó bắt đầu quan trắc.

Trong minh tưởng, Mộ Tư Lâm thấy mình rơi vào một vùng không gian tối mịt, giơ tay không thấy năm ngón. Một ánh sáng trước mắt hắn lóe lên, không gian xung quanh vặn vẹo kịch liệt. Đây hết thảy là hiện tượng bình thường khi quan trắc quá khứ, Mộ Tư Lâm lẳng lặng chờ.

Đến khi không gian trở về bình thường, hắn thấy mình đứng trong một tòa cung điện tấp nập người ra vào, trên giường lớn một phụ nhân đang nằm kêu khóc vang trời. Chốc lát sau, một tiếng khóc trẻ con vang lên, những người xung quanh cười lớn nói với phụ nhân.

"Chúc mừng phu nhân, là tiểu thiếu gia."

Vị phụ nhân nằm trên giường, hai mắt rơi lệ mỉm cười. Mà từ bên ngoài một nam tử trẻ tuổi vội vàng tiến vào. Hẳn là phụ thân của đứa bé đi.

Nam tử vuốt ve gương mặt của phụ nhân, liên tục nói nàng vất vả rồi. Sau đó hắn ôm nhi tử của mình mà cười ngô nghê. Trước khi ảo cảnh dần biến mất, nam tử hôn lấy trán đứa bé, khẽ nói.

"Từ nay con gọi là Hoài Viễn."

Mộ Tư Lâm lại trở về bóng tối, chớp mắt một cái hắn lại thấy ánh sáng. Lần này là ở một hoa viên. Đứa trẻ khoảng hai tuổi chạy đùa trong những khóm hoa, bên ngoài hai nam tử đứng song song, ánh mắt dịu dàng nhìn nó. Trong đó có một người là phụ thân của đứa trẻ, người còn lại vận y phục Dạ quân, không cần đoán cũng biết là ai. Còn sau lưng họ, là Đoạn Cửu? Mộ Tư Lâm mở to mắt nhìn Đoạn Cửu đứng đằng sau hai người kia.

"Dạ quân, thực sự không thể làm khác sao?" Phụ thân đứa trẻ lên tiếng.

"Ta e là không thể khác. Trừ phi Dạ nương nàng mang thai trong năm nay. Nếu không Viễn nhi sẽ là người gánh vác tất thảy."

"Nhưng tại sao lại là Viễn nhi?"

"Bởi vì ngươi là huynh trưởng của ta."

Lại đến ảo cảnh tiếp theo, lại là tẩm cung đầy người ra vào cùng thai phụ. Lần này đứa trẻ ra đời, thần quang hiển hiện, đám người hầu lập tức quỳ xuống cung kính hô.

"Thiếu quân giáng lâm."

Dạ quân cũng theo đó bước vào, đặt một nụ hôn lên trán đứa bé, đặt tên Minh Viễn. Mà cùng lúc đó, phụ thân của Hoài Viễn cũng chạy đến hoảng hốt báo.

"Dạ quân, không xong rồi, Hoài Viễn bị người mang đi rồi!!!"

Mộ Tư Lâm lại trở về bóng tối, hắn cúi người thở dốc, trên trán một vệt mồ hôi chảy xuôi tóc mai. Không gian xung quanh lại vặn vẹo nhưng vô cùng yếu ớt. Hắn cố sức muốn diễn hóa một lần cuối cùng, xem rốt cuộc Hoài Viễn bị đưa đi đâu, chỉ là hình như hắn sắp đến giới hạn.

Bên ngoài minh tưởng, Minh Viễn và Dư Hoài trầm mặc nhìn Mộ Tư Lâm đang xếp bằng trên đệm, sắc mặt không tốt lắm, trước mặt hắn tinh bàn tỏa sáng lơ lửng.

Tịch Chiêu ở một bên thấy Mộ Tư Lâm bắt đầu rịn mồ hôi thì muốn đến hỗ trợ, nhưng mà đột nhiên Mộ Tư Lâm phun máu, huyết dịch từ hai mắt tràn ra. Minh Viễn vội chạy đến đỡ lấy hắn. Mộ Tư lâm mở mắt, trong mắt toàn là huyết dịch, hắn cười suy yếu nói.

"Ta đã biết…ngươi không sai…hơn nữa…còn…"

Mộ Tư Lâm nói không hết câu, máu trong miệng lại trào ra ngoài. Tịch Chiêu lo lắng nói.

"Mọi chuyện để sau, mau mang các chủ đi tìm Vi tỷ."

"Không, đi tìm Vô Nguyện. Ngươi lo chuyện ở đây, ta mang hắn đi." Minh Viễn vội vàng bế xốc Mộ Tư Lâm rời khỏi Thiên Cơ Các.

Tịch Chiêu ở lại, nhìn ba người vẫn hôn mê và Dư Hoài ngồi trên đất suy nghĩ một chút, cuối cùng mở miệng hỏi Dư Hoài.

"Là ngươi giết cả thôn chài?"

Dư Hoài phát hiện mình lại có thể nói chuyện, chỉ là vẫn không thể di chuyển. Hắn lắc đầu nói.

"Là lệnh của thiếu gia."

"Ngươi còn gọi hắn là thiếu gia?" Tịch Chiêu nhếch môi. "Ngươi địa vị hơn xa hắn. Dù không biết vì sao ngươi lại trở thành nghĩa tử của Trình gia, nhưng mà theo những gì Viễn thúc và Lâm các chủ nói, ngươi thực sự là biểu ca của Viễn thúc, là cao tầng Dạ tộc."

Dư Hoài lại trầm mặc không nói, hắn vẫn chưa tin những gì Minh Viễn nói. Dù cho huyết mạch cộng minh đi chăng nữa. Tịch Chiêu cũng không muốn hiểu suy nghĩ của hắn, nó lại hỏi.

"Ta không hiểu vì sao ngươi lại trung thành làm chó cho cha con họ?"

"Ta…" Dư Hoài vừa mở miệng, máu đã theo bên trong trào ra. Trên mặt hắn ẩn hiện một nhành thường xuân.

"Được rồi. Ta có thể hiểu chuyện gì xảy ra ở đây." Tịch Chiêu nghiêm túc nói. "Ngươi tạm thời ở lại Thiên Cơ Các. Chờ Viễn thúc quay lại rồi nói."

Nói rồi Tịch Chiêu đi ra cửa, một lát sau quay lại với vài hạ nhân theo sau. Một người trong số đó vác Dư Hoài trên vai đưa đến một sương phòng khác, còn lại theo phân phó của Tịch Chiêu mang ba người kia hướng phía ngoài Thiên Cơ Các mà đi.