Chương 77: Tô Nhị trở về

Huyễn Thiên Địa: Thần Lực Chi Tranh

Chương 77: Tô Nhị trở về

Chương 77: Tô Nhị trở về

Thôn chài ven biển những ngày này không khí buồn bã mất mát bao trùm. Nguyên nhân là Tô Nhị trở về sớm hơn dự định, nhưng chỉ trở về một mình.

Ngày đó người thôn chài nhìn xa xa trông thấy một chiếc thuyền lớn ngoài khơi, bọn họ cũng không nghĩ nhiều, thuyền bè đi ngang qua chỗ này cũng không hiếm lạ. Nhưng rồi lúc trời gần tối thì họ thấy ngoài biển có một chiếc thuyền nhỏ đang tiến vào bờ.

Đến khi thuyền nhỏ cập bến họ mới thấy trên thuyền là hai nam tử. Một người xa lạ, còn một người là Tô Nhị.

Tô Nhị nhìn thấy những gương mặt quen thuộc của thôn dân thì mừng khóc ra nước mắt. Hắn rối rít cám ơn nam tử xa lạ kia, lại tìm Tô Nhị tẩu đem một ít lương thực và nước uống tặng cho nam tử nọ rồi mới để hắn rời đi, trở về thuyền lớn ngoài khơi.

Sau đó mặc cho mọi người hỏi chuyện, Tô Nhị nhất quyết không nói gì, hắn một mực muốn tìm Tịch Chiêu.

Tịch Chiêu đứng bên hiên nhà, tay chắp sau lưng, lẳng lặng nhìn lấy Tô Nhị. Mặc dù trên người Tô Nhị đã không còn hắc khí trên người, nhưng nó vẫn cảm thấy dự cảm không lành. Đáng tiếc, năng lực thôi diễn Thiên Cơ của nó quá có hạn, nhìn không ra cơ sự. Nếu nó chăm chú nghe Lâm các chủ giảng một chút…
Tịch Chiêu còn chưa kịp thở dài, Tô Nhị đã một bước làm thành hai bước tiến về phía này. Hắn không đợi Tịch Chiêu kịp phản ứng đã lôi kéo nó vào trong nhà.

"A Chiêu, ngươi làm sao biết?" Tô Nhị gấp gáp hỏi một câu không đầu không đuôi như vậy.

Tịch Chiêu chớp mắt hỏi, "Biết cái gì?"

Tô Nhị cũng không vòng vo, hỏi thẳng.

"Làm sao ngươi biết hải trình lần này gặp nguy hiểm?"

"Suy đoán một chút. Ta cũng không nhìn ra nguy hiểm gì, chỉ biết có điềm không may." Tịch Chiêu nhún vai hời hợt trả lời.

Tô Nhị hốc mắt hồng lên, há to miệng muốn quát, nhưng chợt nhớ lần trước ăn đòn thế nào, đành nhắm mắt run rẩy nói.

"Vì cái gì? Ngươi đã biết có nguy hiểm sao không cảnh báo chúng ta? Ít nhất cũng đưa cho họ mảnh vỏ sò…"

"Các ngươi sẽ tin sao?" Tịch Chiêu lạnh nhạt nói. "Lúc ngươi chuẩn bị đi ta đã nói gì? Ngươi đã đáp ra sao? Chắc là chưa quên đâu nhỉ?"

Tô Nhị cứng họng. Hắn nhớ lúc đó nó hỏi hắn có thể không đi không? Hắn trả lời thế nào? Hắn chỉ cười khổ. Lúc đó hắn chỉ muốn thoát khỏi A Chiêu, hắn cũng không nghĩ A Chiêu đang cảnh báo hắn. Nhưng mà, bọn hắn sẽ tin lời một đứa trẻ sao? Câu trả lời là không.

Tô Nhị tự vấn trong lòng như vậy, Tịch Chiêu lại bồi thêm một câu.

"Hơn nữa, vỏ sò chỉ có một."

Nói đùa, vỏ sò nhặt ngoài bờ biển muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, nhưng máu của nó cũng không phải muốn cho là cho. Mặc dù không chăm chỉ học tập, nhưng mà nó ý thức được máu của bản thân trân quý thế nào. Nếu để người khác biết nó nhỏ một giọt máu kia thì sẽ có kẻ sứt đầu mẻ trán để tranh giành vỏ sò trên tay Tô Nhị không chừng.

Sáng hôm sau trưởng thôn thay mặt dân làng đến thăm hỏi Tô Nhị, hỏi hắn vì sao trở về một mình trên thuyền lạ.

Gương mặt Tô Nhị thoáng chút vặn vẹo bi thương, hắn thoáng nhìn qua Tịch Chiêu đang đứng cạnh Tô Hàm Ngư, sau đó khó khăn mở lời.

"Ban đầu chúng ta ra khơi rất thuận lợi. Trời trong mây trắng biển lặng, hết thảy đều không có gì đặc biệt. Thế nhưng mà trải qua tháng thứ ba, lúc này chúng ta gần ra đến vùng biển thường đánh bắt thì phía chân trời ẩn ẩn có mây đen. Ta vội báo với thuyển trưởng, nhưng hắn cho rằng chỉ là mưa gió bình thường nên để mọi người thu dọn một chút rồi thôi."

Trưởng thôn dường như đoán ra tiếp theo xảy ra cái gì, lão hơi chút run rẩy hỏi.

"Tiếp theo…?"

"Tiếp theo đó mây đen càng lúc càng dày. Ta thuyết phục thuyền trưởng đổi hướng tàu, nhưng hắn không nghe. Cho nên nửa đêm hôm đó chúng ta rơi vào vùng bão."

Tô Nhị nhắm mắt run rẩy như nhớ lại tình cảnh ngày hôm đó.

Trong cơn bão lớn, tất cả ngư dân trên tàu cố gắng quay tàu theo hướng khác, muốn nhân lúc chưa đi sâu vào cơn bão thì thoát được. Nhưng mà tất cả dường như đã muộn. Thuyền trưởng nhìn sóng lớn trước mắt nói với Tô Nhị câu xin lỗi.

Đối mặt với từng cơn sóng bão cao ngất, chiếc thuyền chòng chềnh ngụp lặn. Trên trời mưa dường như vô tận không bao giờ ngừng cùng sấm chớp liên hồi. Bọn họ cảm giác như bản thân lọt vào hắc ám nào đó, nơi mà không có lấy một tia sáng mặt trời.

Đến một lúc, không biết là đã trôi qua mấy ngày trong cơn bão, toàn bộ ngư dân rốt cuộc tuyệt vọng. Bọn họ không còn sức đến tiếp tục chèo lái con thuyền, vô lực nhìn con sóng lớn ập đến lần cuối cùng, đáng úp con thuyền vỡ thành từng mảnh.

Lúc thuyền mới vỡ, mọi người còn bám víu vào những mảnh thuyền, kéo nhau lênh đênh với những cơn sóng dữ. Nhưng càng về sau mọi người càng kiệt sức, từng người từng người một buông tay ở lại với đại dương.

Tô Nhị khẽ mở mắt, hai hàng lệ lăn dài trên má, hắn nói với trưởng thôn.

"Lúc đó ta nắm chặt tay phụ thân của Đại Hải Cẩu, bảo hắn cố lên. Sóng lớn không ngừng nhấn chìm bọn ta. Hắn không gắng gượng được, thả tay trôi đi…"

Tô Nhị nắm chặt bàn tay mình, hận lúc đó không thể cố gắng thêm một chút. Chỉ một chút nữa mà thôi hắn đã thoát ra khỏi cơn bão cùng với phụ thân Đại Hải Cẩu. Nhưng hắn hiểu rằng đó không phải may mắn của hắn, bởi vì trước khi ra khỏi cơn bão, hắn cũng từng chìm xuống.

Phụ thân của Đại Hải Cẩu trôi mất chỉ một khắc trước, một khác sau hắn cũng bị sóng biển nhấn chìm. Cứ tưởng rằng bản thân cũng sẽ giống như tất cả mọi người bỏ mạng tại đây thì hắn trông thấy mảnh vỏ sò Tịch Chiêu cho hắn trôi từ trong ngực áo đi ra.

Hắn theo bản năng chộp lấy, vỏ sò vậy mà vỡ nát. Trong giây phút vỏ sò như tan thành bọt biển hòa vào đại dương đen ngòm, Tô Nhị nhìn thấy một vệt ánh sáng.

Giữa đại dương tối đen như mực và lạnh lẽo, vệt ánh sáng le lói kia lại ấm áp đến lạ kì. Ánh sáng le lói, nhưng không bị bóng đêm nuốt chửng, ngược lại càng lúc càng tỏa sáng, càng ấm áp.

Trong giây phút đó, Tô Nhị chợt nhớ đến đứa bé gọi là A Chiêu trong nhà mình.

Tô Nhị ngất đi trong thứ ánh sáng ấm áp ấy.

Đến khi tỉnh lại, hắn phát hiện mình đang nằm trên một cồn đảo hoang giữa đại dương.

"Ta ở trên cồn đảo mấy ngày thì được một thuyền lớn đi qua vớt được. Bọn họ cũng hảo tâm quay lại nơi thuyền thôn ta chìm để tìm kiếm nhưng đến cả ván thuyền cũng không thấy. Cho nên bọn họ đưa ta trở về đây." Tô Nhị cay đắng nói, lại len lén liếc nhìn Tịch Chiêu.

Trưởng thôn nghe xong sắc mặt nặng nề. Bão to gió lớn như vậy, ngoại trừ Tô Nhị may mắn, những người còn lại có khả năng đều táng thân dưới đáy biển cả rồi.

Lão vỗ vai Tô Nhị, dặn dò hắn nghỉ ngơi thật tốt rồi mới đi ra. Lão không biết làm sao để nói cho thôn dân biết trượng phu của họ đã gặp chuyện không may. Nghĩ đến, lão trong lòng âm thầm thấy may mắn, nhi tử của lão nhiều năm trước đã chạy đến Tổ Địa Dạ tộc, nói là muốn trở thành thương nhân, không muốn làm ngư dân. Vừa mấy hôm trước lão còn nhận được thư của nhi tử báo bình an, lão cũng bỏ khối đá đè nặng trong lòng.

Trưởng thôn thở dài. Khó nói cũng phải nói, dù sao giấy không gói được lửa, chuyện này cũng không thể giấu được bao lâu.