Chương 27: Con gái mới lớn, thật đáng sợ.

Hệ Thống Sinh Tồn Giả

Chương 27: Con gái mới lớn, thật đáng sợ.

Cảm giác cũng đủ rồi, Lâm Phàm mới rời đi. Hơn 2000 học sinh của khu bồi dưỡng, Lâm Phàm đánh sạch 2000 tên. Vài cái số lẻ không dám khiêu chiến, nhưng không ảnh hưởng toàn cục. Hơn 2000 tên huyền cấp sơ giai để cho Lâm Phàm nhận được 50000 kinh nghiệm. Đúng 50000 kinh nghiệm, để hắn lên cấp 19. Mỗi tên mặc dù lẻ tẻ 25 kinh nghiệm, nhưng gộp lại liền con số liền kinh người. Nâng 30 điểm cho tốc độ, 30 điểm cho sức mạnh. Sức mạnh của Lâm Phàm bây giờ là 268, còn tốc độ thì đã đạt tới 299, ngang ngửa một tên thiên cấp toàn lực tu luyện tốc độ. Nhưng mà chỉ tính là bình thường thiên cấp, những kẻ có tên tuổi đều trải qua huấn luyện hoặc cơ duyên, thêm % cộng thêm hay không hắn liền không biết.
Bất quá theo lệ cũ, Lâm Phàm giờ phải về nhà tập luyện thêm để sử dụng thành thục sức mạnh mới của mình. Thẩm Mạnh Hùng có việc phải đi, hắn để cho Lâm Phàm tuỳ ý sử dụng sân sau đẻ luyện tập. Lâm Phàm lại đến đây để luyện tập sức mạnh và tốc độ thôi.
Thời gian cứ thế trôi qua đến một tháng sau, Lâm Phàm đến thế giới này được gần 4 tháng rồi, hắn vẫn chưa nghe tin tức gì về thân gia hay gia tộc gì ở đây. Nhưng như thế hợp ý hắn, cái gì đấu võ gia tộc dành chức tộc trưởng, cái gì vì a hoàn mà đánh cả gia tộc không hợp ý hắn.
"Đùng đùng đùng" Lâm Phàm đang suy nghĩ thì có người gõ cửa phòng hắn.
"Diệp Thanh Lâm, có cái gì họ Diệp thế gia tới tìm ngươi" tên béo lần trước trong lớp nói chuyện với hắn lại xuất hiện. Tên này tên là Vương Cầu, lần trước trong lớp hắn cũng là người duy nhất nói cho Lâm Phàm biết phải trốn đi kẻo rắc rối, mặc dù đối với Lâm Phàm không phải rắc rối gì. Trong một tháng này Lâm Phàm rất nổi tiếng, hạch tâm đệ tử lười để ý, lão sinh không dám cục cựa càng càng hắn thêm nổi tiếng, nhưng Lâm Phàm vẫn thích Vương Cầu hơn những kẻ chạy theo thời đại muốn làm bạn với hắn kia. Dù sao Vương Cầu vẫn tính là một cái tột bụng người.
"Họ Diệp thế gia? Ngươi đừng nói ta là họ đi nhận người quen họ hàng với ta nhé?"
"Ta dám cá tám chín phần mười là như vậy"
"Được rồi, cảm ơn ngươi Vương Cầu, ta sẽ ra xem sao"
Nói rồi Vương Cầu đi tìm món ăn giữa buổi, còn Lâm Phàm đi gặp cái họ Lâm thế gia kia. Vừa bước ra khỏi ký túc xá.
"Ôi ôi Thanh Lâm cháu tôi, cháu đã thay đổi đến mức như thế này rồi sao? Lần trước ta tưởng cháu đã chết ở trung hải rồi, không ngờ vẫn còn khoẻ mạnh. Sao không về thăm Diệp gia, thăm thúc phụ hả?" một tên trung niên mặt nhìn phúc hậu chạy tới ôm lấy Lâm Phàm, nói lời xúc động với giọng điệu xúc động. Người ngoài nghe thấy liền tưởng hai người xa cách nhau mà mất liên lạc.
Lâm Phàm ôm lấy người trung niên này rồi vỗ vỗ lưng hắn. Lâm Phàm cố ý vỗ hơi mạnh để lấy thông tin của hắn.
Diệp Khôi Hùng Cấp 24
HP: 2499/2500
MP: 2000/2000
Một tên địa cấp sơ giai, nhìn quan cảnh hắn cầm đầu, những tên ở xa khóc theo liền biết hắn chắc là gia chủ các thứ gì đó. Lâm Phàm không thật sự quan tâm lắm, vì hắn có phải Diệp Thanh Lâm đâu mà tên trung niên trước mắt này lại diễn như cảm động lắm vậy. Họ Diệp thế gia là gì hắn không biết, nhưng Lâm Phàm dám chắc không phải hạn tốt lành gì. Thấy người sang bắt quàng làm họ. Hắn còn chả biết phải nhà hắn Diệp gia hay không mà nghe tên giống liền ôm nhào vào Lâm Phàm.
Lâm Phàm đoán cũng kha kha đúng. Diệp Khôi Hưng là Lâm gia gia chủ hiện tại, Diệp Thanh Lâm là cháu trai của hắn, con trai của anh trai Diệp Khôi Hưng. Nhưng mà anh trai Lâm Khôi Hưng bỏ nhà đi biệt tích, con trai của hắn thì vô dụng phế vật lại còn phá của. Diệp Khôi Hưng tập trung Lâm gia lại họp bàn rồi đưa ra quyết định, ném Diệp Thanh Lâm ra khỏi ra tộc cùng với một bản Huyền cấp công pháp coi như là kế sinh nhai. Mà lý do chủ yếu là Diệp Thanh Lâm dòm ngó con gái hắn, Diệp Nhu Nhu lâu rồi, khiến cho Diệp Khôi Hùng rất tức giận. Ai ngờ đâu tên phế vật đó lại lăn lộn tới mức tốt như vậy, còn lại được vào Hoả Bạo học viện cơ chứ. Phải biết Hoả bạo học viện cũng không phải đơn giản mà vào, lần này Diệp Khôi Hùng muốn mượn cớ đưa Diệp Thanh Lâm về Diệp gia để có cái bóng Hoả bạo học viện để dựa vào. Còn nghe nói tên phế vật Diệp Thanh Lâm này lại cực kỳ nổi tiếng trong trường, nghĩ tới Diệp gia phất lên như nước làm Diệp Khôi Hùng mừng run người.
Trở lại với Lâm Phàm, nhìn thấy Diệp Khôi Hùng tính chơi trò mặt dày, Lâm Phàm cũng chiều hắn.
"Ôi thúc phụ, lần trước ở trung hải gặp bao nhiêu trắc trở cháu mới trở về được, cháu trai ngươi thật sự rất khổ, ta thật sự nhớ các ngươi"
"Được được, cứ về với Diệp gia, chúng ta sẽ bảo vệ ngươi"
"Hu hu, thúc phụ.."
"Được rồi Thanh Lâm, về nhà đi"
"Không phải, ngươi hứa nếu ta còn về nhà được ngươi liền cho ta thanh bội kiếm ngươi mang thiếp thân sao"
"Hả.. cái gì.." Diệp Khôi Hùng sững người, hắn có bao giờ hứa như thế đâu? Của hắn bội kiếm là thanh bội kiếm.. à không.. là thanh vũ khí tốt nhất Diệp gia, giờ bỗng dưng bị Lâm Phàm đòi khiến hắn trớ lưỡi.
"Chính là thanh bội kiếm này này" nói rồi Lâm Phàm rút nhanh thanh bội kiếm của Diệp Khôi Hùng thu vào nhẫn trữ vật.
"À.. được.. không sao, ngươi cứ lấy đi" Diệp Khôi Hùng bề ngoài tỏ ra bình thường nhưng trong tâm hắn đang chảy máu. Bội kiếm của hắn, hảo kiếm của hắn, cứ như thế mà bay rồi.
Sau một hồi máu chó, Diệp Khôi Hùng dẫn Lâm Phàm về Diệp gia. Lâm Phàm không ngại, hắn đã tìm ra vị trí của Vương Minh Cảnh, chỉ cần tới giết liền đổi thưởng trốn đi Hoả bạo học viện. Còn vị kia Thẩm Mạnh Hùng? À lần sau hắn gặp sẽ trả ơn sau. Bỗng chốc kế hoạch bị thay đổi, Lâm Phàm cũng không sợ túi tiền của mình thêm đầy, hắn đi vơ vét thêm Diệp gia rồi biến mất cũng được.
Ở trong Diệp gia..
"Cái gì? Cha đón tên phế vật kia về?"
"Vâng thưa tiểu thư, nghe thông tin rằng là như vậy"
"Cha đón cái tên phế vật kia làm gì không biết, ăn mặc xấu xí, tính tình tệ hại, thiên phú rác rưởi, chẳng biết được cái gì"
"Tiểu thư xin đừng trách móc gia chủ, hắn làm tất nhiên là vì gia tộc lợi ích và vì ngươi lợi ích cả thôi"
"Hừ, ta ra xem tên phế vật kia mọc thêm tay hay sao mà khiến cha phải tự thân đi đón hắn"
Nói rồi Diệp gia tiểu thư chạy ra khỏi phòng. Nàng là Diệp Nhu Nhu, người bị Diệp Thanh Lâm dòm ngó. Nàng rất chướng mắt Diệp Thanh Lâm, chủ yếu là vì hắn xấu, ừm... nữ nhân quan niệm thật là con mẹ nó khó hiểu.
Vừa ra tới của, nhìn thấy cha mình cùng với một nam nhân đẹp trai đi vào, Diệp Nhu Nhu đứng tim. Nam nhân kia ăn mặc một thân đen nhánh, bao tay cụt ngón, bông tai cực ngầu, lại ẩn ẩn có hình xăm trong áo. Mặc dù chưa nhìn thấy kiểu ăn mặc này bao giờ nhưng lại làm cho Diệp Nhu Nhu xao xuyến, trong mắt nàng, nam nhân kia thật sự rất là soái.
"Nhũ mẫu, ta nghĩ.. ta yêu rồi" Nói rồi Diệp Nhu Nhu che mặt chạy vội lại vào phòng.
Nhũ mẫu của nàng cũng bị bất ngờ, Diệp Nhu Nhu mắt cao hơn đầu giờ lại động dụ.. à không động tâm rồi sao? Nhìn sang thanh niên kia, nhũ mẫu cũng nghe ngóng tin tức của hắn.
"Thanh Lâm, kia sẽ là phòng của ngươi, giờ ngươi cứ vào nghỉ ngơi trước đi, chuyện khác tính sau"
"À.. được" Lâm Phàm đi vào căn phòng kia, nhưng hắn không nghỉ ngơi chút nào, hắn cảm giác được có ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm, ai biết được khi hắn ngủ có gì xảy ra không?
Ánh mắt đó là của Diệp Nhu Nhu, mới lớn thiếu nữ thật đáng sợ.
Diệp Nhu Nhu lúc này đang chằm chằm nhìn vào Lâm Phàm, nàng muốn ghi nhớ lại hình ảnh của nam nhân trước mắt này. Lần đầu tiên nhìn thấy chàng, trái tim nàng đã xao xuyến, liệu đó có phải là yêu?Càng nhìn, càng thấy Lâm Phàm đẹp mắt. Diệp Nhu Nhu tự hỏi bản thân tại sao lúc trước lại không nhận ra được điều này cơ chứ. Nếu như sớm một chút phát hiện ra, phải chăng nàng và hắn đã..... Nghĩ một hồi, nàng ôm mặt xấu hổ. ách... nàng nghĩ gì đừng có hỏi ta, ta không biết gì đâu.
"Ôi, thật xấu hổ quá đi mất"
Trong lúc Diệp Nhu Nhu đang nhìn chằm chằm Lâm Phàm, Diệp Khôi Hùng lại nhìn chằm chằm Diệp Nhu Nhu. Động tĩnh của Diệp Nhu Nhu đã được nhũ mẫu báo lại cho hắn.
Diệp Khôi Hùng không biết nên khóc hay nên cười, hắn cưng chiều Diệp Nhu Nhu cũng một phần vì kiếm cho nàng một cái hôn nhân tốt, kéo lợi ích cho gia tộc. Không thể nghi ngờ Hoả bạo học viện nổi tiếng học viên là một cái lựa chọn tốt. Nhưng đó là Diệp Thanh Lâm, kẻ bị hắn đuổi khỏi gia tộc, kẻ bị con gái hắn xa lánh biết bao lâu, giờ lại thành con gà đẻ trứng vàng, thành người tình trong mộng trong mắt con gái hắn.
"Ây da.. ba mươi năm hà đông, ba mươi năm hà tây mà"
------------
Đã đạt được 1k views, đối với người mới viết như ta thật là một động lực to lớn.
Ta xin chân thành cảm ơn Dinh Vinh, lamlai123, [email protected], kingofdeu, và những người đã ủng hộ cho ta để ta thêm động lực viết. Cũng cảm ơn những người đã nhắc nhở để ta sửa lỗi và hoàn thiện tác phẩm hơn.
Xin chân thành cảm ơn