Chương 22: Tình tiết máu chó

Hệ Thống Sinh Tồn Giả

Chương 22: Tình tiết máu chó

Bạch hổ bao tay
+50 sát thương
+10 lực lượng
+ 10% giảm thời gian hồi chiêu
Độ bền 400/400
Bạch hổ giày
+10% tốc độ di chuyển
+10 giáp
+10 tốc độ
Độ bền 400/400
Mặc vào bạch hổ bao tay và bạch hổ giày, Lâm Phàm lại cảm giác thân thể tràn ra lực lượng. Đứng trước gương ngắm nghía bản thân, Lâm Phàm cảm giác rất buồn cười, thân thể mặc hơi nghiêng về phía cổ trang phương đông, tức là quần áo nhìn giống trung quốc cổ trang, chân mang giày cổ hơi cao nhìn có vẻ không buồn cười lắm, nhưng tay của hắn mang một cái găng tay cụt ngón theo phong cách hiện đại. Kết hợp giữa quá khứ và tương lai trông thật buồn cười.
Lại kiểm tra túi đồ, hắn còn 2 lễ bao chưa mở, để xem còn được gì không.
Kích mở lễ bao ra khỏi nhà, Lâm Phàm đạt được du lịch bộ đồ, ra khỏi nhà danh hiệu và một túi tiền. Lại kích mở sữa chữa lễ bao, Lâm Phàm đạt được sơ cấp kiếm thuật, bánh quy x10, nước suối x10, một lần quay thưởng kỹ năng.
Du lịch bộ đồ mặc lên, Lâm Phàm lại trở lại làm một cái hiện đại thanh niên. Bộ đồ này rất hợp với găng tay và giày của hắn.
Ngắm nghía mình trước gương, nhìn cái cổ hơi lộ ra hình xăm màu xanh biển nhạt, Lâm Phàm đưa tay lên vuốt nhẹ nó. Huyền vũ hộ giáp và hộ oản đã xâm nhập vào trong da của hắn, có lẽ là do cái nội tại tăng lên theo cấp người sử dụng đã làm. Nhìn mình trong gương cứ như một thanh niên hư hỏng, Lâm Phàm cười khổ, nhưng ít nhất huyền vũ bộ đồ cũng không bị lộ ra ngoài.
"Ầy da.. càng nhìn càng thấy mình thật soái" YY trước gương một lúc, Lâm Phàm lại tiếp tục trở về công việc lục lọi túi đồ. Túi tiền của hắn gồm khoảng chừng trăm đồng tiền bằng vàng, không rõ mệnh giá, nâng nâng túi tiền rồi bỏ vào trong túi, cái này hắn sẽ tìm hiểu sau, dù sao ở đây cũng có nhân loại.
Kích mang vào Vừa ra khỏi nhà danh hiệu, giờ bảng thuộc tính của hắn hiện ra như thế này
Ký chủ: Lâm Phàm (Vừa ra khỏi nhà)
Tuổi: 17
Cấp: 17
HP: 950/950
MP: 530/530
Sức mạnh: 217 (người bình thường là 10, ảnh hưởng tới sát thương vật lý)
Tốc độ: 215 (người bình thường là 10, ảnh hưởng đến tốc độ di chuyển và tốc độ ra đòn)
Thể chất: 95 (người bình thường là 10, ảnh hưởng đến hp)
Dẻo dai: 42 (người bình thường là 10, ảnh hưởng đến khả năng hồi phục HP và MP)
Trí lực: 53 (người bình thường là 10, ảnh hưởng đến sát thương ma pháp)
Tiềm năng: 90.
Kích nhấn nâng 30 điểm vào thể chất, 10 điểm vào trí lực, 20 điểm vào dẻo dai, 30 điểm vào tốc độ.
Thuộc tính của hắn bây giờ là
Sức mạnh: 217 (người bình thường là 10, ảnh hưởng tới sát thương vật lý)
Tốc độ: 245 (người bình thường là 10, ảnh hưởng đến tốc độ di chuyển và tốc độ ra đòn)
Thể chất: 125 (người bình thường là 10, ảnh hưởng đến hp)
Dẻo dai: 62 (người bình thường là 10, ảnh hưởng đến khả năng hồi phục HP và MP)
Trí lực: 63 (người bình thường là 10, ảnh hưởng đến sát thương ma pháp)
Thật ra từ ban đầu mở một cái lễ bao, bên cạnh các điểm thuộc tính đều có cái +5%, nhưng mãi vẫn cứ màu đen nên Lâm Phàm lướt qua luôn. Mãi đến khi Vừa ra khỏi nhà danh hiệu được mang lên +5% đó mới được cộng vào điểm thuộc tính, hơn nữa danh hiệu Vừa ra khỏi nhà cũng có +1 điểm mỗi thuộc tính nên thuộc tính của hắn mới thành như vậy.
Còn về phần nâng điểm, nếu như lần trước hắn vẫn sẽ nâng vào tốc độ vào sức mạnh, nhưng lần này thì khác. Có kinh nghiệm lần trước hắn biết thể chất, trí lực và dẻo dai ảnh hưởng trực tiếp và nhanh chóng hơn tốc độ và sức mạnh. Tốc độ và sức mạnh còn cần tập luyện để nắm giữ, mặc dù hiện tại đã hoàn toàn nắm giữ được thuộc tính của mình nhưng Lâm Phàm không có khẳng định sẽ nắm giữ thêm nữa. Lần trước sinh tử ra vào liên tục mới có thể cho hắn nắm giữ được thuộc tính của mình. Hắn sợ lần này nếu nâng thêm hắn sẽ càng khó nắm giữ hơn sức mạnh của bản thân.
Bây giờ hắn có 1250HP, 630MP và 3.1 HP, MP hồi phục mỗi giây.
Mở ra kỹ năng vòng quay, hắn giờ đã là Huyền cấp cao giai, tính toán ra thì sẽ đạt được cao nhất Thiên Cấp cao giai.
"Cầu trời cầu thần cầu phật, trúng giúp con kỹ năng bá đạo con sẽ cúng cho người" nhấn quay vòng quay kỹ năng, Lâm Phàm bịt mắt của mình lại. Mặc dù biết nó chẳng thay đổi được gì nhưng ít ra cũng ít hồi hộp hơn và Lâm Phàm cho rằng như thế sẽ may mắn hơn.
"Tích tích tích.." Kim chỉ cứ chậm lại dần chậm lại dần rồi dừng ở ô màu xanh lá cây. Khu này diện tích lớn hơn mấy khu khác, nhìn cũng biết là khu kỹ năng bình thường rồi.
"Đạt được Địa phẩm trung giai kỹ năng: Vương quyền".
Là quyền pháp kỹ năng. Nghĩ nghĩ, Lâm Phàm kích học tập, hắn cũng học luôn Sơ cấp kiếm thuật.
Lúc này cánh cửa mở toan ra, một cô nương đi vào trong phòng, hai mắt nhìn nhau.
"Ngươi tỉnh sao rồi?"
"À vâng, ngươi là?"
"Ngồi ngồi, ngồi xuống rồi nói chuyện"
Nữ nhân kia lại gần chiếc cái bàn rồi ngồi xuống, dáng dấp như đây là phòng của cô ta. Bản thân là kẻ không biết gì, Lâm Phàm cũng đi tới ngồi theo, hắn muốn biết đây là đâu.
"Ngươi.."
"Đừng đừng, ta biết ngươi còn nhiều chuyện muốn hỏi, nhưng trước hết phải giới thiệu tên đã chứ?"
"À.. ta tên Lâm Phàm"
"Ồ, chúng ta có lẽ là họ hàng xa đấy, ta tên Lâm Tiểu Tuyết"
Nói chuyện không một chút cảm xúc, nữ nhân này chính là kẻ đã đưa Lâm Phàm về đây. Nàng vốn bản tính không phải như thế, nhưng vì lần trước đem Lâm Phàm về, nàng đã bị mắng một trận. Ngọc nữ học viện không cho phép nam nhân bước vào, trừ vài trường hợp hi hữu, ngoài ra không cho phép nam nhân, nam nhân lạ lại càng không. Lâm Tiểu Tuyết bị mắng vì làm người tốt khiến nàng rất uất ức, nàng quyết định trút cơn uất ức lên tên thiếu niên trước mắt nàng đây.
Thật ra Lâm Tiểu Tuyết là hạch tâm đệ tử, nhưng vì vừa vào sư môn mà ngộ tính của nàng kinh người nên mới được làm hạch tâm đệ tử, chứ tâm tính của nàng vẫn chưa đạt tới mức này. Một cái hạch tâm đệ tử đầu tiên là phải giỏi mưu tính, sau đó phải tính trước tính sau, rồi tới có một quần thể thế lực. Lâm Tiểu Tuyết không có cả 3 thứ đó, nàng vẫn rất ngây thơ.
Bình thường nếu gặp một kẻ bị ngất ngoài đường, kẻ hiểu đời sẽ không tự nhiên mang người kia về. Kẻ độc ác lại có thể giết người cướp của, kẻ mưu mô thì tính xem người kia có lợi không mới cứu. Lâm Tiểu Tuyết xuất thủ không suy tính nên mới bị sư nương mắng chửi.
"À ừ.. cô có vẻ khá khó chịu, có chuyện gì sao?"
"Ngươi có phải địa cấp cường giả không?"
"À.. hả? Không, ta.."
"Được rồi, nếu ngươi khoẻ rồi thì mau đi thôi"
"À..? Cô có thể cho ta biết đây là đâu sao?"
"Đây là Ngọc nữ học viện, nếu biết rồi thì mau đi đi"
"Ơ khoan.."
Chưa kịp dứt lời, nữ nhân kia liền đi ra khỏi cửa bỏ một thiếu niên ngơ ngác với tâm hồn mỏng manh còn chưa định hình được sự việc lại nơi đây.
"Cái... cô gái kia đang dậy thì à? Không đúng nhìn có vẻ khá già, chắc là hồi xuân"
Từ đâu đó một hòn đá bay về phía Lâm Phàm, hắn nghiêng người né được hòn đá.
"Hồi xuân cái đầu ngươi, ngươi mới hồi xuân, cả nhà ngươi đều hồi xuân" âm thanh vang vọng của nữ nhân kia. Lâm Tiểu Tuyết uất ức, nàng còn chưa kịp đi xa đã nghe tên vô ơn mắng mình là già, tâm hồn thiếu nữ làm sao chịu được sự tra tấn đó, nàng liền ném hòn đá về phía hắn.
Lâm Phàm đổ mồ hôi hột, hoá ra nữ nhân kia còn chưa đi, cái miệng hại cái thân quả là không sai mà.
Lâm Phàm đợi một lúc rồi bức ra khỏi cửa, nhưng khi hắn vừa bước ra, từ đâu một con khỉ nhỏ lao tới rất nhanh cướp đi túi tiền của hắn. Lâm Phàm vì không cảnh giác mà thất thủ, giờ nhận ra hắn liền đuổi theo con khỉ kia, lao nhanh trên nóc nhà, hắn vừa chụp lấy được con khỉ thì bất chợt trần nhà sập xuống.
"Ây da.."
"Á Á Á Á Á" Lâm Phàm chưa hoàn hồn thì một tiếng hét thất thanh vang lên, tiếp theo đó một gáo nước cùng với nước ấm hất lên đầu hắn