Chương 25: Ra mặt

Hệ Thống Sinh Tồn Giả

Chương 25: Ra mặt

Sáng sớm hôm sau, Lâm Phàm đến lớp học của mình như thường lệ, nhưng mọi người hôm nay đều có vẻ không bình thường. Có kẻ chỉ trỏ, có người thì thầm, lại có một đám cười mỉa mai về phía hắn. Lâm Phàm không để ý tới họ, vẫn nghĩ là họ đang nói chuyện gì đó mà không phải về hắn nên hắn không lo nghĩ nhiều.
Ngồi vào bàn học của mình, Lâm Phàm mới cảm giác được sự bất đồng. Trong lớp học chỉ có duy nhất mình hắn ngồi xuống bàn, những học sinh khác đều đứng xung quanh chỉ trỏ về phía hắn. Lâm Phàm hơi ngạc nhiên, hắn cúi xuống kiểm tra lại khoá quần của mình, rõ ràng là đã kéo lên rồi mà? Lâm Phàm vẫn mặc du lịch bộ đồ như thường lệ, mặc dù có chút khác thường, nhưng mọi ngày không ai để ý hắn cả, hôm nay hắn lại phá lệ nổi bật giữa đám người.
Một tên béo đi tới chỗ Lâm Phàm
"Huynh đệ, ngươi thảm rồi, ta khuyên ngươi nên chạy khỏi lớp học này đi"
"Tại sao?" Lâm Phàm nhíu mày, hắn không biết chuyện gì xảy ra cả.
"Hôm qua ngươi đắc tội bọn Vạn Đông, giờ anh trai hắn Vạn Tây tới tìm ngươi tính sổ, ngươi không lẽ không hay biết gì sao?"
Lâm Phàm bỗng chốc cảm giác tên mình thật đẹp biết bao. Đánh Vạn Đông, ra Vạn Tây. Ngộ nhỡ đánh luôn cả Vạn Tây thì ra Vạn Nam, Vạn Bắc gì đó cho đủ bốn phương thì cười không ra nước mắt. Lúc đó hắn có lẽ sẽ được gọi là đánh bại Tứ phương các thứ mất.
Vạn Tây, anh trai của Vạn Đông, con trai cả của Vạn gia, hắn là học sinh được bồi dưỡng của Hoả Bạo học viện, mặc dù chỉ là tầng chót loại kia nhưng đuôi con công vẫn hơn đầu con quạ. Vị trí và quyền lợi của hắn trong ngôi trường này vượt xa học sinh bình thường có. Hắn chính là tuýp người mềm nắn rắn buông, bản thân không vượt lên được các học sinh bồi dưỡng khác nên chọn quay lại chèn ép các học sinh bình thường. Hắn sau một quãng thời gian lăn lộn thì quay xuống dưới trướng của một tên học sinh hạch tâm nên dạo gần đây rất phất.
Vạn Đông em trai Vạn Tây, tính cách rác rưởi, thiên phú cũng rác rưởi nhưng nhờ sự tăng tiến của anh trai mà càng ngày càng hống hách, cộng thêm học sinh mới cũng không muốn kiếm chuyện gì nên hắn càng ngày càng nghênh ngang.
Vạn Đông hống hách cũng nhờ một phần Vạn Tây, Lâm Phàm đánh Vạn Đông chả khác nào không nhìn mặt mũi Vạn Tây. Tưởng tượng như ngươi đang dắt chó trên đường, một kẻ lạ mặt tới đá con chó của ngươi, ngươi có tức không? À hả? So sánh Vạn Đông với có chó thật có chút không ổn, thật quá sỉ nhục con chó rồi.
Trở lại lớp học của Lâm Phàm, khi tên béo kia đang giải thích cho Lâm Phàm chuyện gì xảy ra thì cửa lớp bỗng bước vào một tên thanh niên.
"Diệp Thanh Lâm là tên nào lăn ra đây mau"
Lâm Phàm không để ý, hắn quên mất mình đang dùng tên giả nên không để ý tới nam thanh niên kia.
Thanh niên kia kêu rõ to nhưng nhân vật chính vẫn làm ngơ như không biết. Đợi một lúc sau vẫn không thấy ai trả lời, thanh niên tóm cổ một tên học sinh trong lớp ở gần.
"Diệp Thanh Lâm ở đâu?" Tên học sinh kia nghe hỏi thì liền chỉ về phía Lâm Phàm đang ngồi nói chuyện ở góc lớp.
Trong mắt thanh niên kia liền chớp lửa hận, rõ ràng tên kia ở đây nhưng làm bộ không nghe hắn nói, đây là đánh mặt, trần trụi đánh mặt. Thanh niên này chính là Vạn Tây, hắn đến để trả thù cho em trai hoặc đúng hơn là đến đòi lại mặt mũi cho mình.
Vạn Tây 13 tuổi liền bắt đầu tu luyện, đến nay 16 tuổi liền đạt Nhân cấp đỉnh phong, chỉ thiếu chút xíu liền lên làm huyền cấp. Bản thân mặc dù thuộc vào hàng đậu vớt của bồi dưỡng học sinh lớp, nhưng 16 tuổi suýt đạt được huyền cấp cũng được coi là giỏi rồi. Phải biết dưới 20 tuổi đạt được huyền cấp cũng là nhân vật có tên tuổi, đạt được huyền cấp trung giai liền là hạch tâm học sinh, cao giai thì là nhân trung long phượng, được học viện chú tâm bồi dưỡng. Một tên chưa tới trung niên địa cấp liền đại biểu cho thiên cấp nằm trong tay, mà chưa đến trung niên Địa cấp tìm ở đâu? Chính là bồi dưỡng những cái tên trung hoặc cao giai huyền cấp nhỏ tuổi.
Vạn Tây vì đi theo đuôi một tên hạch tâm học sinh liền ẩn ẩn có cơ hội đột phá huyền cấp, chỉ cần đi vào huyền cấp thì trường học sẽ cho hắn nhiều tài nguyên tu luyện hơn. Nhưng để đạt được cơ hội đột phá đâu có dễ, phải có mặt mũi mới xin được cơ hội đột phá. Giờ mặt mũi của Vạn Tây đang bị nghiêm trọng chà đạp bởi một tân sinh, nếu không cho tên đó một trận thì Vạn Tây sẽ mất cơ hội đột phá huyền cấp mất.
Lao tới Lâm Phàm, Vạn Tây liền sử dụng kỹ năng của mình, nắm đấm của hắn phát lên ngọn lửa màu đỏ, nhìn liền biết là tu tiên kỹ năng.
Lâm Phàm bên này đang nói chuyện thì nghe một âm thanh ồn ào, ngước lên hắn thấy một tên học sinh nào đó đang lao về phía hắn rất hùng hổ. Nhíu mi, Lâm Phàm đưa một tay chống lên mặt bàn làm điểm tựa, toàn thân của hắn giờ đang ở trên không trung, chỉ có một cách tay ở mặt bàn chống đỡ. Xoay hông, đưa chân đá về phía mặt Vạn Tây, tư thế của Lâm Phàm phi thường soái, trông cứ như một tên học sinh biết kungfu đánh nhau trong tiểu thuyết vậy.
Vạn Tây bị đá văng ra khỏi cửa, sống chết không rõ. Lâm Phàm mặt dù chỉ dùng 1 phần 10 sức mạnh của mình, khoảng chừng 20 điểm gì đó,nhưng phần vì xoay người đá làm tăng sức mạnh, phần vì Vạn Tây ngốc nghếch tu luyện đều nghiêng về sức mạnh mà rất ít thể chất, phần khác vì hắn ở trên không nên không có lực kháng cự, lại phần vì bị đá ngay cái mũi. Tất cả những lý do trên khiến Vạn Tây bị đá văng đi. Vạn Tây bị thương không nặng, hắn là tu tiên giả luyện thể đỉnh phong, thể chất có yếu hơn đấu giả đi nữa thì bị 20 điểm sức mạnh đánh cũng không chết đi đường nào được. Nhưng đánh người không đánh mặt, Vạn Tây mặc dù ít tham gia đánh nhau gần đây nhưng trước đó cũng không ít. Đối thủ của hắn ai cũng không đánh lên mặt cả, lần này bị đánh trúng chỗ yếu mềm lỗ mũi, lại còn là lần đầu bị đánh khiến Vạn Tây đau phát khóc. Đến lúc Vạn Tây nhớ lại mình bị đá bay đau đến phát khóc, hắn xấu hổ không dám đi lên tiếp tục đối chiến. Hơn nữa biết bản thân đấu không lại Lâm Phàm, Vạn Tây trực tiếp giả vờ ngất ở đây. Ngất thì hắn có thể về nói với hạch tâm học sinh kia rằng hắn sơ ý bị choáng váng nên mới ngất, lần sau sẽ xử lí lại, còn nếu lao ra bị đánh cho bầm dập thì biện hộ cỡ nào cũng không lui lại được.
Vạn Tây cũng hối hận, hắn đâu biết ở tân sinh lòi ra thêm một con quái vật còn mạnh hơn cả lão sinh cơ chứ. Ây da.. đáng tiếc cho Vạn Tây, thời đại mới, thiên tài lên như nước, không chỉ Lâm Phàm mà vô số tên quái vật khác cũng đã lộ diện khỏi mặt nước yên ả. Mà lại nói, Lâm Phàm mạnh giờ phải ngang ngửa địa cấp quái vật nếu nói chỉ đánh chay, so về kỹ năng thì ngoài bạt kiếm thuật ra thì hắn thật sự rất yếu kém. Sơ cấp kiếm thuật cùng Vương quyền hắn đều đã thử luyện tập với Thẩm Mạnh Hùng, Vương quyền thì có chút, Sơ cấp kiếm thuật thì thật đúng là... sơ cấp. Phong lôi kiếm quyết cũng được hắn mài dũa, Lâm Phàm giờ đã có thể sử dụng thành thục Phong kiếm và Lôi kiếm, cộng thêm Tiên thiên Vô danh kiếm ý, Lâm phàm mới tạm được coi là có kỹ năng.
Vương quyền (Chủ động): Kích hoạt tăng 30% sát thương cho đòn đánh bằng tay tiếp theo. Hao tổn: 20MP/s.
Sơ cấp kiếm thuật (Chủ động): Gây ra 120% sát thương với vũ khí hệ kiếm.
Hao tổn: 5MP/s.
Phong lôi kiếm quyết (Bị động): Tăng thêm 10% tốc độ ra đòn
(Chủ động) Phong kiếm: Gây ra 500(+30% sát thương vật lí) + 20% xuyên giáp
(Chủ động) Lôi kiếm: Gây ra 500(+30% sát thương vật lí) + 20% tỉ lệ gây tê liệt.
Tiên thiên vô danh kiếm ý: (Bị động): Tăng thêm 20% sát thương hệ kiếm
(Chủ động) Hao tốn 40% MP hiện tại (không thể ít hơn 200) chém ra một kiếm gây 3000 (+20% sát thương vật lý, +5% sát thương phép thuật) sát thương lên mục tiêu.
Sau khi hệ thống tự sửa chữa, phần lớn kỹ năng của hắn đều bị giảm bớt sức mạnh, hơn nữa còn cắt luôn cả phần thăng cấp nhờ thuần thục của hắn. Thật là đập nồi cơm của người khác mà.
Lại quay trở lại lớp học, Lâm Phàm vẫn còn chưa biết mặt tên tấn công mình. Tự dưng từ đâu lao tới rồi giờ nằm yên một chỗ. Lâm Phàm vẫn chưa sử dụng đủ lực lượng để một kích đánh ngất đối thủ, cho dù là với tên yếu gà này. Mặc kệ hắn, nơi này đã lộn xộn đủ rồi, Lâm Phàm quyết định đi thư viện