Chương 24: Rắc rối đến thăm

Hệ Thống Sinh Tồn Giả

Chương 24: Rắc rối đến thăm

Lâm Phàm đoán sai, Hoả Bạo học viện là nhị giai thế lực, hơn nữa là lại đang hùng mạnh nhị giai thế lực, có thể xung thẳng nhất giai. Vương Minh Cảnh? Chính là một trong những hạch tâm của hạch tâm. Tên này tuổi còn trẻ chỉ chừng 17 mà đã huyền cấp trung giai, tương lai có thể lên làm địa giai. Tuổi còn nhỏ nhưng mưu mô xảo quyệt, đắc tội khá nhiều nhỏ yếu nhân vật. Kẻ đặt tiền thưởng để giết hắn cũng là một trong những người bị đắc tội, Địa giai công pháp kẻ này không học tới nên đành bỏ ra làm tiền đòi mạng Vương Minh Cảnh.
Nhưng những chuyện này nói sau, Lâm Phàm đi vào trong cổng học viện thì bị ngăn lại.
"Đi đâu?"
"Ta đi đăng ký vào học"
"Đăng ký vào học hết hạn hôm qua rồi, năm sau lại tới"
Nhìn mặt hai tên bảo vệ, hắn biết lại thế giới nào cũng vậy, những tên cảnh vệ máu mặt như thế này phải có cách đặc biệt. Rút ra 2 đồng tiền vàng đưa cho bọn hắn, Lâm Phàm mặt nhẹ nhàng nói chuyện, hai tên cảnh vệ cũng đồng ý cho hắn vào cửa.
"Ây.. đúng là tiền tài mua được cả mạng mà"
Lâm Phàm theo chỉ dẫn của tên cảnh vệ đi về phía phòng văn thư, sẵn tiện nhìn cảnh vật nơi đây tiện lần chạy trốn. Những học viên nơi đây đều mặc một cái trung cổ bộ đồ, nhìn khá là cổ trang, bộ đồ màu đỏ, có lẽ là do hoả bạo tên.
Bước vào phòng đăng ký nhập học, làm xong thủ tục, Lâm Phàm nhận được phòng của mình và 3 bộ đồ của Hoả bạo học viện. Tên thủ thư bảo hắn mặc đồ nào cũng được nếu không ngại khác biệt.
Lâm Phàm cầm chìa khoá đi vào phòng mình. Vừa vào phòng hắn ta đã nằm xuống giường suy nghĩ. Người văn thư lúc nãy rất là hào phóng cho hắn một căn phòng riêng. Bất quá những gì người văn thư kia làm khiến hắn phải suy nghĩ.
Người văn thư kia bảo hắn từng là một sĩ quan trong quân đội, để vào được học viện phải chạm vào được ngực áo hắn. Yêu cầu này quá sức bình thường với một người, Lâm Phàm vận dụng cả sức lực vẫn tốc độ nhưng phải cố hết sức mức chạm vào được. Thật ra tên văn thư kia là đặt mục tiêu cao hơn cho Lâm Phàm, hắn cảm nhận được sát phạt chi khi từ Lâm Phàm nên mới đánh đố Lâm Phàm, nhưng Lâm Phàm của chúng ta không hay biết gì cả.
Việc kỹ thuật của tên văn thư kia làm Lâm Phàm rất nể phục, cộng thêm hắn cũng muốn học. Tay không mà hất văng lực lượng của Lâm Phàm, mỗi lần bị hất văng Lâm Phàm không cảm thấy tên văn thư kia vùng lực, hắn chỉ đẩy nhẹ thân thể hay dùng tay uyển chuyển dời lực của Lâm Phàm đi.
"Được, nhất định phải xin học"
Qua ngày hôm sau, lớp mới, bạn mới, nhưng không ai quan tâm Lâm Phàm cả, bọn họ đều quan sát giáo sư chỉ vẽ luyện tập. Mạnh hơn với là vương đạo, ai hơi đâu đi đón chào người mới.
Lâm Phàm kết thúc khoá học mà không học được gì nhiều, những gì giáo sư dạy đều là liên quan tới tu tiên, hắn lại không biết tu tiên, học làm gì. Bỏ qua chuyện này, hắn chạy vội về phía phòng văn thư, tên văn thư kia cũng ở đó. Sau một hồi nài nỉ tên văn thư kia mới đồng ý dạy cho hắn.
Thật ra hắn cũng không phải văn thư mà là phó hiệu trưởng Thẩm Mạnh Hùng, hắn ghé ngang qua văn thư để kiếm chút đồ mà lại gặp phải một tên học sinh mới thú vị. Hắn cũng từng qua huấn luyện của quân đội, nhìn thấy cơ bắp không quá to nhưng rắn chắc của học sinh này hắn liền biết là món khoái khẩu của hắn... ách.. ta nhầm kịch bản.. hắn liền biết học sinh này cũng là từ huyết sát đi ra. Bất quá khi nếm thử.. à không.. khi thử kỹ năng thì Thẩm Mạnh Hùng nhận thấy tên học sinh này có thể sinh tử chiến nhưng không biết chính quy kỹ thuật. Thân là phó hiệu trưởng của học viện, Thẩm Mạnh Hùng lại rất có hứng thú dạy cho tên học sinh mới này kỹ thuật. Hắn mạnh thì cũng là của Hoả bạo học viện, học sinh càng mạnh, học viện càng mạnh.
Ngươi nghĩ xin vào học viện dễ vậy sao? Hoả Bạo học viện thân là Nhị lưu thế lực, muốn vào phải qua xét tuyển sát xao rồi lại còn phải kiểm tra khả năng sinh tồn nữa. Nhưng Thẩm Mạnh Hùng trực tiếp dùng quyền lực của mình bỏ qua các hạng mục kia mà tạo cho Lâm Phàm một bài thi riêng. Thẩm Mạnh Hùng tu vi không yếu, hắn là Hoá thần tiền kỳ (tương đương Thiên cấp sơ giai) vậy mà vẫn có học sinh chạm vào được ngực áo hắn, chứng tỏ tên đó đáng giá bồi dưỡng.
"Được rồi, ngươi từ giờ cứ gọi ta là lão sư, ta sẽ tập cho ngươi các kỹ năng vật lộn cơ bản"
"Vâng thưa lão sư" với kẻ mạnh hơn, Lâm Phàm rất ngoan ngoãn. Hơn nữa Thẩm Mạnh Hùng còn rất thật tâm bồi dưỡng hắn, không giấu diếm, cái gì thắc mắc hắn sẽ giải đáp.
Học bằng cơ thể, Lâm Phàm học rất nhanh. Nói là học bằng cơ thể, thật ra là chịu đấm ăn xôi, hắn bị Thẩm Mạnh Hùng vặn vẹo đủ chỗ, mỗi lần về tới phòng là mệt lã cả người.
Hắn mỗi sáng đều lên lớp cho có chứng, trưa đi ăn rồi nghe ngóng thông tin của Vương Minh Cảnh, chiều lại đi tập huấn chỗ Thẩm Mạnh Hùng, cuộc sống của hắn cứ thong thả trôi trong vài tuần.
Đến một hôm, có kẻ đến đập cửa phòng hắn, Lâm Phàm ra mở cửa thì thấy một đám học sinh đứng xung quanh cửa phòng hắn. Nhìn cũng biết là lũ bắt nạt ma mới, Lâm Phàm cũng không muốn nổi tiếng vì hắn đang dùng tính danh giả, nên hắn cũng tính giả ngây ngô cho qua chuyện.
"Á à.. học sinh mới mà có phòng riêng cơ à? Con ông cháu cha sao?"
"Đúng rồi con ông cháu cha sao hả?" lũ loi choi cũng bắt chước đu theo tên đại ca, Lâm Phàm thấy thế cũng yên lặng. Học viện thì cao cấp mà sao học sinh lại xuống cấp thế này.
"Ê, đưa cây kia kiếm xem nào, nhìn cũng tốt đấy" một tên trong số đó cũng đánh chủ ý lên Vô danh kiếm.
"Đừng có không biết điều, cút mau" Lâm Phàm cũng nổi máu, đã nhường nhịn bọn hắn rồi mà còn lấn tới, lũ này nếu không đánh thì chúng cũng leo lên đầu mình ngồi.
"Á à.. dám bật à? Có biết a.." chưa dứt câu nói, Lâm Phàm quyết định ra tay luôn, hắn không rảnh rỗi ngồi nghe lũ ngu này nói câu máu chó.
Đánh vào giữa mặt, bẻ khớp vai, đá ống chân, những kỹ năng mà hắn học thuần thục đánh ra vào những cái bao cát.. à không bị thịt.
"A.. au" lũ loi choi này không có cơ hội đánh trả, tốc độ và sức mạnh của hắn vượt xa lũ này, đánh vài phát liền nằm. Thật tế trong nhóm tân sinh cũng dư sức đánh bọn này khóc ra máu, nhưng vì nể mặt thế lực sau lưng của bọn chúng nên họ cũng mắt điếc tai ngơ cho qua.
Dìu nhau đi ra khỏi phòng của Lâm Phàm, lũ loi nhoi kia còn định quay lại nói vài câu khẩu hiệu của nhân vật phản diện
"Mày đợi đó, đại ca." Lâm Phàm không chần chừ lướt tới đấm một phát vào vào răng của tên này, răng cửa của tên ngoan cố xui xẻo này rơi ra. Lũ đồng bọn thấy thế cũng không dám nói thêm tiếng nào, rút quân nhanh khỏi đây kẻo tên điên kia lại đánh bọn chúng. Hắn còn thậm chí không để bọn chúng dứt lời hãy đánh, thật sự thiếu đạo đức mà.
Bên cạnh phòng lúc này các học sinh cũng nhìn thấy cảnh đó, có kẻ cười hả hê lên cả Lâm Phàm và bọn bắt nạt, có kẻ lắc đầu chép miệng cầu phước cho Lâm Phàm. Sau lưng lũ ngu ngốc kia là một tên hạch tâm học sinh, kiểu gì Lâm Phàm cũng bị trừng trị. Đôi khi cứng quá cũng gãy, Lâm Phàm chính là một minh chứng sống.. à không sắp là một minh chứng sống.
Vài học sinh đặc biệt cũng chú ý Lâm Phàm, bọn hắn cảm nhận được sức mạnh của Lâm Phàm đặc biệt vượt trội hơn tân sinh bình thường. Nhưng những kẻ này đâu biết, sau khi huấn luyện với Thẩm Mạnh Hùng, khả năng kiểm soát sức mạnh của Lâm Phàm không chỉ tăng một bậc, vừa rồi Lâm Phàm còn không tung ra 1 phần 10 sức mạnh của mình mà hoàn toàn dựa vào kỹ thuật.
Đóng cửa quay về phòng ngủ tiếp, Lâm Phàm mặc kệ ngoại giới ra sao, hắn đủ tự tin để chiến hoặc chạy khỏi rắc rối.
"Cái gì? Có kẻ dám kháng cự à?"
"Vâng, hắn còn đánh lũ Vạn Đông tơi tả trước mặt đám tân sinh"
"Hắn tên là gì?"
"Diệp Thanh Lâm"
"Hừ, để xem hắn cứng được bao lâu"