Chương 21: Được cứu

Hệ Thống Sinh Tồn Giả

Chương 21: Được cứu

Càng chém, Lâm Phàm lại càng cảm giác được giác được gì đó. Hắn lại hăng say chém. Mỗi nhát chém sau đều mạnh hơn nhát chém trước.
Lâm Phàm chưa từng học qua một cái chính thức khoá luyện tập nào về kiếm thuật, hắn chỉ mới là tập đứng yên chém cọc gỗ. Thậm chí còn chưa có một trận đấu kiếm nào với đối thủ khác để mạnh lên tự thân nên kiếm của Lâm Phàm chỉ là một món vũ khí. Nhưng giờ khắc này, Lâm Phàm lại càng thân quen hơn với Vô danh kiếm, bỗng chốc nó như cánh tay của hắn vậy, một cảm giác thân quen vô cùng khó tả.
"Rắc rắc" không biết qua bao lâu, không biết bao nhiêu nhát kiếm đã chém, bỗng có một âm thanh nhỏ vang lên. Trong không gian yên ắng, âm thanh nhỏ đó lại phá lệ to lớn. Đối với Lâm Phàm, đây là món quá quý nhất hắn từng được nhận. Trong hư vô mờ mịt, một âm thanh sau quãng thời gian dài đằng đẵng im ắng lại làm hắn vô cùng xúc động.
Kế tiếp đó, một ánh hơi nhỏ xuất hiện, nó như ánh sáng mặt trời cố xuyên qua một vết nứt nhỏ vậy. Lúc này vô danh kiếm cũng như hưởng ứng tia sáng, lưỡi kiếm phát lên một sáng hơi mờ ảo. Nhưng như thế là quá đủ với Lâm Phàm rồi.
Trước mắt hắn bây giờ đây là một bức tường, trên bức tường đó có một khe nứt.
Không chần chừ, Lâm Phàm lại giương kiếm lên chém về phía khe hở nhỏ đó. Vết nứt lại hơi lan ra, điều này làm Lâm Phàm vô cùng mừng rỡ.
Hắn chém, hắn chặt, hắn muốn rời khỏi bóng đêm vô tận này ngay lập tức. Vô danh kiếm mỗi lần chém lên bức tường ấy lại toả sáng thêm, nó như càng sắc bén càng cứng cỏi lên nhưng Lâm Phàm đang vô cùng chờ đợi rời khỏi đây nên hắn không để ý tới thay đổi này.
"Rầm rầm" tiếng bức tường kia đổ xuống, Lâm Phàm giờ bị bao trùm bởi một luồng ánh sáng trắng. Nó như xoá sạch dấu vết của nơi đây, tất cả sau một chớp mắt đều đã biến mất. Nơi đây trở lại là màn đêm vô tận. Còn Lâm Phàm?
Hắn trở lại thế giới thật, nơi đây hắn vẫn thấy một ánh sáng trắng. Nhưng điều làm hắn mừng rỡ là hắn vẫn nhìn thấy cây cối cảnh vật, thấy được con bạch hổ kia. Tất cả những gì hắn làm chỉ như một tích tắc trôi qua ở thế giới thật.
Nhìn lại HP và tình cảnh của mình, Lâm Phàm mỉm cười. Hắn cảm đưa vô danh kiếm lên cao rồi nhắm thẳng về phía con bạch hổ mà chém.
Buồn cười lắm đúng không? Một thanh kiếm chừng 1m đòi chém một thứ ở cách ra 10m. Nhưng Lâm Phàm không thấy thế, hắn cảm giác mình có thể chém đôi tất cả mọi thứ.
Từ trên thân vô danh kiếm xuất hiện ra một ra ảo ảnh lưỡi kiếm, ảo ảnh này xuất ra khỏi vô danh kiếm lao về phía tia sáng kia và bạch hổ. Ảo ảnh lưỡi kiếm dần dần hoá to, trảm đôi tia sáng trắng kia rồi bay về phía bạch hổ.
-3000
"Không.... không thể nào..." đây là lời trăn trối của cùng của bạch hổ.
"Uỳnh" thân thể to lớn của nó ngã xuống.
"Bịch" Lâm Phàm cũng từ không trung ngã xuống.
Chém giết bạch hổ cho hắn 30000 điểm kinh nghiệm, khiến hắn lên 3 cấp, nhờ đó mà từ trên cao ngã xuống không bị chết.
Lẽ ra theo lý thì lên cấp khiến trạng thái của hắn sung mãn nhưng hết lần này đến lần khác cơn buồn ngủ ập đến khiến hắn ngã xuống đất.
"Đinh, phát hiện lượng lớn lỗi, hệ thống đưa vào thăng cấp, xin chờ đợi" đây là những gì hắn nghe được trước khi ập vào giấc ngủ.
Ở bên này, một tà áo trắng tung bay, một nữ nhân tuyệt sắc bay trên đỉnh những ngọn cây trong một khu rừng. Nữ nhân này là Lâm Tiểu Tuyết, nàng là một hạch tâm đệ tử của Ngọc Nữ học viện. Đây đã từng là một cái nhị lưu đứng đầu thế lực hơn nữa lại là của nữ giới.
Nữ nhân ở thế giới này ngoại trừ ma pháp sư hoặc tu tiên giả có tiềm năng nếu không thì sẽ là cái búp bê cho cường giả giải trí. Rất ít thế lực do nữ nhân lập nên hoặc là bảo tồn quyền lợi cho nữ nhân và Ngọc nữ học viện là số ít trong đó.
Nhưng vì thời gian không chừa một ai, người đứng đầu của Ngọc nữ học viện qua đời, hơn nữa còn vì Ngọc nữ học viện cấm tuyệt nam giới khiến những mầm non tốt lại càng hiếm có, lại vì Ngọc nữ học viện nhiều chuyện vì bảo vệ nữ quyền mà lao vào những trận chiến lớn nhỏ khiến cho nó bị rớt xuống tam lưu thế lực. Nhưng vẫn lạc đà gầy vẫn hơn con ngựa, Ngọc nữ học viện xuống cấp nhưng vẫn là đứng đầu ở tam lưu thế lực. Khu vực này thuộc về Ngọc nữ học việc quản hạt, thường niên liền cho hạch tâm đệ tử đến các vùng quản hạt để khảo sát.
Lần này ở đây là do Lâm Tiểu Tuyết đến khảo sát. Nàng mới đến thì phát hiện ở khu rừng lân cận có chiến đấu, hơn nữa là do Thiên cấp cường giả chiến đấu. Một con bạch hổ to lớn đấu với một chấm đen nho nhỏ. Do hiếu kỳ thôi thúc, khi trận chiến kết thúc Lâm Tiểu Tuyết liền tiến lại gần quan sát.
Nàng tự tin dù có chuyện xảy ra vẫn chạy trốn được.
"Kỳ lạ, cường giả lúc nãy đâu?" tới gần nơi đây, nàng chỉ thấy bạch hổ và một cái thiếu niên mặc quần áo rách tả tơi. Ban nãy có một cái kiếm khí to lớn che mất chấm đen kia, khi kiếm khí chém trúng bạch hổ thì chấm đen kia cũng biến mất.
Thật sự ra là do kiếm khí rút sạch MP, Lâm Phàm liền ngã xuống sau khi chém ra kiếm kia, do góc nhìn bị che khuất, Lâm Tiểu Tuyết liền cho hắn biết mất. Còn cái trước mặt thanh niên? Đánh chết nàng cũng không tin là hắn chiến đấu. Vì sao ư? Thứ nhất là thiên địa ba động, tên thiếu niên này không hề có khí ba động. Chứng tỏ hắn không phải tu tiên giả. Thứ hai là do hắn trẻ tuổi. Giả sử tu tiên giả còn trẻ mà có sức vượt cấp đấu với bạch hổ nàng liền không nghi ngờ, hoặc cũng có thể cường giả tu luyện công pháp khiến hắn cải lão hoàn đồng cũng không thể là không được. Hoặc nếu không có thiên địa ba động thì có thể là Đấu giả, nhưng Đấu giả là tu luyện nhục thân, trước khi tới thiên cấp thì nhục thân liền to lớn như một tảng đá, lại còn phải tốn sức chín trâu hai hổ để tu luyện và tốn thời gian rất lâu, ít nhất cũng phải chục năm. Thiếu niên trước mắt thì sao đây? Trẻ, thân thể cũng không to lớn, thiên địa ba động cũng không có. Lâm Tiểu Tuyết liền gán cho Lâm Phàm cái mác ruồi muỗi. Trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết, tên thiếu này chắc do ở gần mới nên mới bị ngất ở đây.
"Mặc kệ, cứ đem hắn về rồi hỏi sau" Lâm Tiểu Tuyết vác thiếu niên kia lên vai rồi đi về học viện. Nàng phải về báo cáo về việc Thiên cấp cường giả đánh nhau, thanh niên này ở gần nhất chắc chắn biết rõ nhất.
....
"Ưm.." từ mê man tỉnh dậy, Lâm Phàm cảm thấy cơ thể rũ rời. Chém ra một kiếm kia như rút sạch sức lực của hắn khiến hắn cực độ mệt mỏi. Giờ này tuy tỉnh dậy nhưng Lâm Phàm vẫn còn rất uể oải.
Nhưng vừa ngồi dậy để ý xung quanh thì phát hiện ra đây không phải rừng rậm. Nơi đây là một căn phòng, khá gọn gàng ngăn nắp, tám chín phần mười liền là phòng con gái. Làm sao hắn biến? à ừ.. từ kinh nghiệm phòng mình mà suy ra.
Gọn gàng ngăn nắp như thế thì chỉ có thể là con gái nhà có gia giáo.
Lâm Phàm cố nhớ lại, hắn không nhớ khi nào thì dụ dỗ con gái nhà lành cả.
Những gì hắn nhớ cuối cùng là hắn cầm Vô danh kiếm... hả? Vô danh kiếm đâu?
Bật tung người ngồi dậy, nhìn thấy Vô danh kiếm bên cạnh thành giường mới an tâm.
"à tới đâu rồi nhỉ?" Cố gắng nhớ lại, Lâm Phàm nhớ mình sau khi chém bạch hổ thì ngất đi, đâu hề có dụ dỗ ai?
"À đúng rồi hệ thống" vuốt ngón tay hiện ra bảng cửa sổ hệ thống Lâm Phàm mới an tâm. Đây là ngón tay vàng của hắn, mất đi nó hắn không biết phải sống sao mất.
Nhìn kỹ lại trên cửa sổ thông báo
"Lĩnh ngộ Tiên thiên Vô danh kiếm ý, đạt được ra khỏi nhà lễ bao, xin mời kiểm tra
Đánh giết Bạch hổ cấp 30 đạt được 30000 kinh nghiệm
Kinh nghiệm tích trữ gấp 4 lần kinh nghiệm lên cấp, tự động lên cấp.
Chúc mừng lên cấp 14
...
Chúc mừng lên cấp 17
Đánh giết bạch hổ đạt được Bạch hổ móng vuốt x4, bạch hổ da lông x2, bạch hổ răng nanh x4, bạch hổ yêu đan x1, bạch hổ bao tay x1, bạch hổ giày x1.
Hệ thống phát hiện lượng lớn lỗi, lâm vào sửa chữa.
Hệ thống sửa chữa hoàn tất, đã gửi tặng sổ tay và lễ bao sửa chữa.