Hệ Thống Sinh Tồn Giả

Chương 20: Chết

Kích phát Chạy nhanh, Lâm Phàm lao lên rồi xoay người chém ra phong kiếm. Lâm Phàm vài ngày trước đã phát hiện ra chỗ bug của Bạt kiếm thuật, Bạt kiếm thuật không hẳn là chỉ buff sát thương cho đòn đánh thường, mà kể cả kỹ năng cũng thế, miễn là đó là kỹ năng đầu tiên tung ra cùng với bạt kiếm thuật. Kỹ năng khác Lâm Phàm chưa thử, hắn chỉ mới thử qua Phong kiếm. Trùng hợp là khi xoay người thi triển phong kiếm, Vô danh kiếm vẫn có thể tra ở trong vỏ, đến được nửa vòng thì rút kiếm ra chém. Phong kiếm vẫn thi triển được theo cách đó, Bạt kiếm thuật thì cho thêm sát thương cho đòn đánh đầu tiên kể từ khi kiếm ra khỏi vỏ.
Mặc dù là hạ sách, vì hiện tại sát thương của hắn là hơn 480, thêm vài cấp nữa là vượt xa sát thương của phong kiếm. Nhưng với hiện tại, đó lại là thượng sách. 500 sát thương Buff lên cùng 480 sát thương buff lên là một cái khác biệt một trời một vực.
-18000
24 phút súc tích, Lâm Phàm cho ra một kiếm kinh thiên. Bạch hổ cũng bị doạ sợ, nó tung ra bản mệnh kỹ năng, một đạo màu trắng tuyết ánh sáng lao tới Lâm Phàm.
Ở trên không trung, Lâm Phàm đã không còn cách né tránh. Nhìn phía trước một đạo màu trắng ánh sáng càng ngày càng gần.
Nhắm mắt lại Lâm Phàm chỉ cảm giác một màu đen, mở mắt ra cũng thế.
Hắn... đã chết rồi sao?
Hắn không ngửi được gì, không nghe được gì, không thấy được gì, không nếm được gì.
Tất cả hắn còn lại chỉ là xúc giác. Hắn cảm nhận được mình đang đứng trên mặt đất, hắn đưa tay mò mẫm xung quanh nhưng chẳng chạm phải gì. Trên tay vẫn chỉ còn vô danh kiếm.
Lâm Phàm chạy đi, hắn chạy thật nhanh xem có thể đụng được gì không.
Nhưng không, vẫn một màu đen mù mịt.
"Vậy đây là địa ngục sao? Thật đáng sợ, đáng sợ hơn cả trong truyền hình nữa" Lâm Phàm cảm thán. Đôi khi cái chết không đáng sợ, bị hành hạ cũng không đáng sợ, đáng sợ nhất là bóng tối vĩnh cửu. Không có ai, không có gì, chỉ là một vùng bóng tối bao quanh ngươi. Ngươi thậm chí còn không cảm nhận được bản thân mình. Cảm giác đó thật đáng sợ, nó ăn mòn từng con người kể cả những kẻ cứng rắn nhất.
"Không được, ta không chết như vậy được" Lâm Phàm ném Vô danh kiếm đi, hắn tiếp tục chạy, hắn chạy thật nhanh đi như mong chờ gì đó.
Càng chạy càng thấy nản lòng, Lâm Phàm không thấy mệt mà là nản lòng. Lâm Phàm cảm giác rất lâu nhưng hắn không hề thấy đói bụng.
Chống đẩy, điên cuồng chống đẩy. Tiêu hao thể lực là điều duy nhất khiến Lâm Phàm cảm giác mình còn sống. Hắn tập tất cả các bài tập hắn biết như nhảy cao, gập bụng, bật cóc.
Mồ hôi nhễ nhại trên mặt hắn, hắn có thể cảm giác được chúng. Nhưng kỳ lạ Lâm Phàm không thấy mệt mỏi. Từng cơn đau của cơ bắp được hoạt động truyền đến, con đau đó là những thứ duy nhất khiến Lâm Phàm cảm giác mình còn sống.
Một hồi thật lâu sau, Lâm Phàm vẫn không cảm giác được sự mệt mỏi ập đến. Thật kỳ lạ, đưa tay sang ngang, Lâm Phàm liền bắt được một thanh kiếm. Không hiểu vì sao, Lâm Phàm đinh ninh rằng đây là Vô danh kiếm.
Rút lưỡi kiếm ra, cảm nhận sự lạnh lẽo của lưỡi kiếm, Lâm Phàm chưa bao giờ cảm thấy thân thuộc với thanh kiếm của mình như thế này.
Chém, chặt, đâm, Lâm Phàm vung vẩy thanh kiếm của mình liên hồi. Mất đi gần như toàn bộ ngũ giác lại thêm chỉ cảm nhận được thanh kiếm của mình, Lâm Phàm dường như quên mất bản thân là người, hắn cảm giác mình là một thanh kiếm đang vung vẩy.
Nếu có người khác biết được thì bọn hắn sẽ trố mắt ra mà nhìn Lâm Phàm vì đây là bước đầu tiên cảm nhận kiếm khí. Ngươi chỉ được xem là thành thục sử dụng một món vũ khí khi ngươi lĩnh ngộ ra ý ở trong đó. Kiếm được rất nhiều người sử dụng nhưng lĩnh ngộ ra kiếm khí thì rất ít, có thể nói đó là kiếm si hoặc thiên tài. Lâm Phàm không phải 2 loại trên nhưng nhờ vào giác quan bị đoạt, hắn lại đi lên bước đầu lĩnh ngộ kiếm khí. Bước đầu tiên chính là lấy thân vi kiếm. Kiếm là vũ khí của ngươi, ngươi lại chính là kiếm.
Lâm Phàm thì không hay biết, hắn lại chỉ biết mình phải chém, tiếp tục chém nếu không muốn thần hồn điên loạn.