Chương 19: Bị đuổi giết

Hệ Thống Sinh Tồn Giả

Chương 19: Bị đuổi giết

Đâu đó trong khu rừng, có một con Bạch hổ đang gầm gừ. Bản thân nó là Thiên cấp sơ giai, là bá chủ trong khu rừng này. Bây giờ là mạt pháp thời đại, Địa cấp cao giai đã đủ gánh vác một cái tam giai thế lực không ngã. Bạch hổ vì tiêu tốn đại giá để cưỡng ép đưa bản thân lên Thiên cấp sơ giai, nó đã đủ xưng hùng một vùng tiểu thế lực. Nhưng đại giá nó phải trả là không thể tiến thêm bước nữa, nó vĩnh viễn bị kẹt ở Thiên cấp sơ giai.
Nói khu rừng này nhỏ bé và yếu ớt nhưng cũng đủ cho bạch hổ xưng vương, nó một mình làm vương giả nơi đây, cũng không ai dư hơi đến chọc ghẹo nó. Giết chết nó thì tu luyện giả cũng phải trả đại giá, hơn nữa yêu thú địa cấp cường đại hơn nhân loại địa cấp cùng giai, phải đến Trung giai mới đủ sức đánh với Thiên cấp sơ giai yêu thú. Mà không có cái thế lực nào rảnh tới mức hi sinh một cái trụ cột để giết bạch hổ và bản thân nó cũng xưng hùng một địa phương không ai thèm ngó ngàng nên làm cho nó tiêu dao tự tại ở nơi đây.
Nhưng gần đây lại có một cái nhân loại tới đây đánh vỡ cái cân bằng này, hắn giết hàng ngàn con yêu thú lớn nhỏ làm sinh thái ở đây mất cân bằng hoàn toàn. Thân là vương giả nơi đây, bạch hổ không thể nhẫn nhịn. Nó quyết định tự thân đi tìm tên nhân loại kia.
Lúc này Lâm Phàm đang một đường hướng Tây.. à nhầm.. một đường hướng về thành phố, mặc dù không biết thành phố ở đâu nhưng cứ đi theo hướng suối chảy chắc chắn sẽ có nhân loại.
Lâm Phàm hiện tại là cấp 13, hắn ném 30 điểm tiềm năng vừa có được vào thể chất, tăng HP của hắn lên 900. Trận chiến thảm liệt khiến hắn nhận ra, HP cũng thật sự quan trọng. Mặc dù không bị chính diện sát thương đánh phải nhưng chỉ một chút sượt nhẹ cũng suýt giết chết hắn.
Lâm Phàm đang đi thì cảm giác mặt đất hơi rung rung, hắn cảm giác thứ gì đó to lớn đang đến gần. Kích hoạt Sharingan, Lâm Phàm nhìn về phía một bóng trắng đang lao tới.
Đó là bạch hổ, nó đã tìm ra tên nhân loại kia, giờ nó chỉ cần cho tên nhân loại kia một vuốt là tất cả xong xuôi. Đưa móng vuốt lên cao đập về phía nhân loại, bạch hổ đinh ninh rằng hắn sẽ chết.
Lâm Phàm nhìn thấy móng vuốt to lớn đập tới, hắn mau tránh đi. Nhặt một hòn đá bên đường ném về phía bạch hổ, Lâm Phàm nhận được thông tin của nó.
Bạch Hổ (Thiên cấp sơ giai – cấp 30)
HP: 19999/20000
MP: 5000/5000.
Là 30 cấp yêu thú, 20000 HP làm Lâm Phàm mù mắt chó. Hắn phải chính diện chém trúng hơn 40 phát. Hơn nữa Lâm Phàm có một dự cảm rằng nếu hắn bị bộ vuốt kia chém trúng hoặc đè phải, hắn sẽ chết không phải nghi ngờ.
Suy nghĩ tính toán, Lâm Phàm quyết định chạy. Hắn muốn giết con bạch hổ này nhưng giờ chưa phải lúc. Vừa chạy vừa né, Lâm Phàm bị ép chạy thục mạng. Trọng hoạ có phúc, lúc này lại bị sinh tử uy hiếp, Lâm Phàm bộc phát ra toàn bộ tốc độ của mình mà chạy.
Bạch hổ điên cuồng, nó đã đuổi được một lúc nhưng vẫn không giết được Lâm Phàm, uy nghiêm của nó đang bị nghiêm trọng chọc phá nghiêm trọng.
Nổi giận, móng vuốt của bạch hổ như đang ngưng tụ uy lực, đập mạnh xuống mặt đất, đất đá văng tứ tung. Lâm Phàm không dính trực tiếp uy lực của đòn đánh, nhưng đất đá văng lên cũng làm hắn mất khá khá HP. May mắn thấy hộ giáp cũng đã đỡ một phần kha khá, nếu không hắn cũng hấp hối tới nơi.
Ngươi hỏi vì sao huyền vũ bộ đồ giúp sức rất ít mặc dù có 50% giảm sát thương? ừm... chỉ những đòn đánh trúng huyền vũ bộ đồ mới được giảm, còn nếu trúng chỗ khác thì tự thân gánh chịu vậy. Cũng như yêu thú chẳng hạn, bọn hắn cũng có chỉ số giáp, nhưng giáp là số liệu của vị trí cứng rắn nhất cơ thể của chúng, còn chỗ khác thì lại không như vậy. Nên hầu hết đòn đánh của Lâm Phàm đều trực tiếp bỏ qua giáp.
Hộ giáp của hắn cũng vậy, kỳ lạ là mang một hồi thì huyền vũ bộ đồ giống như một hình xăm lên da của hắn mà không phải là trang bị nữa. Vậy nên hầu hết sát thương vẫn là làm hắn mất da thịt rất nhiều.
Trở lại việc chính, Lâm Phàm bị đất đá hất văng, hắn lăn một vòng rồi trở lại tiếp tục chạy. Lâm Phàm chỉ cần 30 phút, giờ đã được hơn 15 phút rồi.
Ngươi hỏi 30 phút làm gì sao? Là hắn đang súc tích bạt kiếm thuật, 30 phút đủ để bạt kiếm thuật đạt tới 22500 sát thương, như thế là đủ giết con bạch hổ.
Lâm Phàm tiếp tục chạy trốn để súc tích nhưng Bạch hổ làm sao cho phép, nó mặc dù không biết Lâm Phàm đang súc tích sức mạnh nhưng nó chơi trò mèo vờn chuột đã lâu rồi và nó không chịu được nữa.
Bạch hổ lần nữa tụ tập sức mạnh, nó đưa móng vuốt quét ngang cả một vùng. Lâm Phàm cũng ở trong đó, hắn mặc dù đã nhảy lên cao né tránh nhưng vẫn bị hất văng đi.
Lâm Phàm đập vào một cái cây. HP giờ của hắn đáng thương chỉ còn 11 điểm. Bánh quy đã hết, thời gian đã cạn. Lâm Phàm giờ chỉ còn một đòn, hi vọng đánh trúng chỗ yếu hiểm của bạch hổ để giết nó.