Chương 69: Kết Thúc
" Bốn mươi vạn lượng ".
Âm thanh canh tranh lại lần nữa vang lên, lần này lại là một vị khách khác ngồi ở trên lầu ba
" Đó là Vạn Dược các phân các các chủ đại nhân " Có người nhận ra nói.
Vạn Dược các, Ngô Minh nghe cái tên này mới nhớ đến ở đông thành cũng có một cái phân các. Vạn Dược các trùng chữ Vạn với Vạn Bảo thương hội tuy nhiên hai cái đều khác nhau hoàn toàn.
Một bên là chuyên kinh doanh dược liệu chỉ có bán dược liệu thôi, còn một bên kinh doanh về đa sinh ý, mọi thứ có thể bán được đều lấy ra bán.
Cho nên Vạn Dược các vị kia xuất hiện ở đây mọi người cũng không có gì ngạc nhiên cho lắm.
Đối với Bá Khí cảng đại tông sư hồn tinh có vẻ rất quan trọng đối với bọn họ cho nên không ai chịu nhường ai cả. Nhất là vị kia quận chủ cùng Huyết Sát Lâu lâu chủ cạnh tranh kịch liệt nhất.
" Năm mươi vạn lượng "
" Năm mươi lăm vạn lượng ".
…….
Cuối cùng, giá cả chốt ở mức một trăm vạn lượng. Bị vị này quận chủ bắt lấy được.
Mọi người ở đây không khỏi cảm thán, đúng là người đứng đầu một quận lớn. Bỏ ra số tiền lớn như vậy mí mặt còn không có nhẩy lên một cái.
Vị kia quận chủ khi tiếp nhận viên kia hồn tinh vui mưng, ánh mắt liếc qua bên kia Huyết Sát Lâu lâu chủ khiêu khích một cái.
" Ngươi " Vị kia Huyết Sát Lâu lâu chủ tức giận, trên thân bộc phát ra khí thế mạnh mẽ hướng về quận chủ, tất cả mọi người ở đây cảm nhận được một luống khí mạnh mẽ đang đè nặng lên người của mình, không dám thở mạnh.
" Làm sao, không tranh giành nỗi ngươi còn định ở đây gây sự sao " VỊ quận chủ mỉa mai nói. Ánh mắt hướng về một nơi khác ở bên trong Vạn Bảo thương hội.
" Hừ "
Vị kia Huyết Sát Lâu lâu chủ cũng chỉ có hừ lạnh một tiếng không đợi đấu giá hội tuyên bố kết thúc liền rời đi.
" Đấu giá hôm từ bây giờ xin tuyên bố kết thúc, cảm ơn các vị đã tham gia náo nhiệt. Có rất nhiều vị còn chưa tranh được vật gì nhưng ta tin lần sau sẽ đến lượt các vị. Vẫn là ba năm sau sẽ tổ chức ta hi vọng các vị đến lúc đó lại đến góp vui một lần "
Lão già đứng trên kia hơi cúi đầu cảm ơn và nói với tất cả mọi người.
Từng dòng người bắt đầu đứng dậy đi ra về, Ngô Minh và Thạch Hùng cũng đứng dậy rời đi. Lúc đi ra khỏi nơi đây, Ngô Minh còn nghe được rất nhiều âm thanh cảm khái.
" Không hổ là Bạch Đằng quận đệ nhất đấu giá hội, làm ta được chứng kiến mở mang cả tầm mắt "
….
Ngay cả Ngô Minh lẫn Thạch Hùng cũng cảm thấy như vậy, một buổi đấu giá thôi mà giao động gần sáu bảy vạn lượng bạc, số tiền đó đối với Ngô gia lúc trước có lẽ mấy chục đời cũng không kiếm nổi. Nếu Ngô Minh mà có được số tiền này chắc hắn lựa chọn mua sạch đồ ngon trong Hệ Thống mất.
Cùng lúc đó, núp ở một góc một tên nam nhân, khi thấy Ngô Minh đi ra cũng len lét đi đằng sau theo dõi. Tận đến khi về tới tứ phương khách sạn. Ngô Minh cùng Thạch Hùng đi vào cùng một gian phòng.
Về đến phòng, Thạch Hùng cảm nhận xung quanh một chút rồi nhẹ giọng nói với Ngô Minh:" Bang chủ, ta cảm nhận dường như có người vẫn đang theo dõi chúng ta. Mới bạn đầu ta cũng không có để ý cho lắm nhưng người đó luôn nhìn chằm chằm vào chúng ta mấy hôm nay, cùng với lần nào cũng đi cùng chúng ta chắc chắn là bị người theo dõi ".
Ngô Minh nghe vậy cũng gật đầu, không chỉ có Thạch Hùng cảm nhận được mà ngay cả hắn cũng đã phát hiện mấy hôm rồi, tuy nhiên lúc đó bởi vì đang đến gần ngày đấu giá hội nên hắn cũng không muốn gây thêm rắc rối. Bây giờ đấu giá hội kết thúc tên kia vẫn theo dõi hắn rõ ràng có mục đích gì. Tuy không biết cái mục đích của tên theo dõi bọn hắn là gì nhưng Ngô Minh cũng cảm thấy khá khó chịu. Tuy hắn cảm thấy mình không có đắc tội với ai nhưng vẫn phải bắt lại tra hỏi đề phòng vạn nhất.
Ngô Minh gật gật đầu nói: " Đợi đến buổi tối nay chúng ta bắt hắn về hỏi xem". Buổi tối chính là thời cơ thích hợp nhất để hành động
Thạch Hùng gật đầu, hai người nói chuyện một lúc xong một lúc sau, Thạch Hùng đứng dậy rời khỏi gian phòng, lúc đi ra cửa, ánh mắt hắn đảo thoáng qua gian phòng bên cạnh rồi cất bước đi về gian phòng của mình.
Bạch Đằng thành bây giờ rất là náo nhiệt, vừa mới kết thúc buổi đấu giá hội xong dòng người lại tràn ngập qua từng con phố, có những người hôm nay được chứng kiến tận mắt như là kiểu được vinh dự, đi đâu cũng kể lể khoe khang với người khác. Những người không có tham gia khi nghe xong cũng cảm thấy không khí ở lúc đó như thế nào cùng với cảm thấy rất tiếc nuối.
Trời rất nhanh bước vào đêm khuya, ban đêm, đường phố trở nên vắng tanh, từng dòng người ban sáng bây giờ cũng đã chìm vào giấc ngủ ngon rồi, ánh trăng soi sáng đại đia, từng ngôi sao lấp lánh chiếu rọi ở trên bầu trời.
Tứ phương khách sạn, Ngô Minh ngồi dậy khỏi giường, cùng lúc đó, Thạch Hùng cũng bật dậy. Thân ảnh của hắn chớp nhoáng như một làn gió. Chớp mắt đã xuất hiện ở trong phòng Ngô Minh mà không bị ai phát hiện.
Ngô Minh thấy Thạch Hùng đi đến gật gật đầu, sau đó cả hai thân ảnh của hai người biến mất. Lúc hiện thân đã xuất hiện tại gian phòng của người đàn ông thuê trọ lúc trước ngay bên cạnh gian phòng của Ngô Minh.
Lúc này, ở trên giường kia xuất hiện một thân ảnh, chính là người đàn ông âm hiểm lúc trước thuê trọ ngay bên gian phòng Ngô Minh, mấy ngày hôm nay chính hắn là người theo dõi Ngô Minh.
Thân ảnh của Ngô Minh và Thạch Hùng xuất hiện, nằm trên giường người đàn ông gương mặt âm hiểm kia vẫn chưa có phát hiện ra, vẫn đang nằm ngủ ngon. Thường thì võ giả Luyện Tạng tông sư sẽ có thể sơ bộ cảm nhận được sự hiện diện của hai người nhưng hẳn tên kia không phải là Luyện Tạng tông sư rồi.
Ngô Minh tiến đến cạnh giường của tên đàn ông kia, bàn tay đập mạnh vào gáy của hắn, người đàn ông bị giật mình tỉnh dậy nhưng chợt cảm thấy sau gáy cơn đau mãnh liệt, chưa kịp phát ra tiếng ánh mắt đã lại nhắm tịt lại ngất đi.
Bạch Đằng thành, một gian đất trống bỏ hoang, bên cạnh không có khu dân cư nào sinh sống ở đây, hai thân ảnh như u linh xuất hiện. Trên người một tên còn vác theo một thân ảnh đang hôn mê.
Thạch Hùng để thân ảnh trên vai xuống đất, cầm ngay túi nước đã chuẩn bị sẵn đổ lên mặt tên kia.
Tên nam nhân kia mới từ từ tỉnh lại, nghĩ đến cái gì hắn giật mình hoảng hốt nhanh chóng mở mắt ra định la lên nhưng ai ngờ miệng hắn bị bịp lại, tay chân hắn cũng bị trói chặt. Nhìn thấy hai thân ảnh đang đứng kia lại càng hoảng sợ hơn, ánh mắt lưu chuyển như đang nghĩ đến cái gì.
Ngô Minh thấy hắn tỉnh dậy tiến lại gần nói:" Ta hỏi ngươi nói, nếu không đừng trách bọn ta giết ngươi ".
Tên kia nhanh chóng gật gật đầu, Ngô Minh liền mở khắn bịt miệng cho hắn. Vốn dĩ hắn định la lên nhưng nhìn kĩ lại hoàn cảnh xung quanh nên mở miệng cầu xin rối rít:" Hai vị đại nhân tha mạng, hai vị đại nhân tha mạng ".
" Câm miệng, chắc ngươi cũng nên biết bọn ta bắt người làm gì rồi chứ, trả lời ngay cho bọn ta, tại sao ngươi lại theo dõi hai người bọn ta ". Ngô Toàn lên tiếng hỏi.