CHƯƠNG 5: THỰC LỰC CỦA CỔ LÃO

Hành Trình Khám Phá Thế Giới Mới Của Thực Thể Thần Bí

CHƯƠNG 5: THỰC LỰC CỦA CỔ LÃO

Thúc thúc, Cổ Viêm hãy tha cho tiểu tử này một lần, hắn cũng chỉ khao khát muốn được mạnh lên để không bị kẻ khác bắt nạt, nên mới làm ra những hành động thiếu suy nghĩ như vậy, mong người hãy nể mặt ta là con cháu của Vân gia mà tha cho hắn lần này.

Vân Dương cúi thấp người, trịnh trọng hành lễ đối với một bậc chưởng bối cầu xin nói.

Phía bên dưới đám đông xì xào bàn bàn tán, mọi ánh mắt đều đổi hướng về phía Vân Dương, hành động này của hắn khiến cho Vân Kiệt viện trưởng vô cùng khó xử, không biết người làm thúc thúc như lão sẽ xử trí việc này sao đây.

Vân Dương đừng tưởng mình là con cháu Vân Gia muốn làm gì thì làm, không lẽ ngươi thật sự muốn chống đối với tất cả mọi người ở đây sao.

Ta nói vậy có đúng không, mọi người.

Lưu Lôi lạnh lùng cười giễu cợt nói.

Tên Lưu Lôi này cũng thật là bỉ ổi tuy mắng Vân Dương nhưng cũng không quên kéo cả đám người khác theo, cho dù không thắng nổi Vân Dương cũng có thể hợp sức với những người khác đánh bại hắn, giảm sỹ khí ngôn cuồng của hắn lại, không biết tên Vân Dương này sẽ xử lý chuyện này ra sao đây.

Cổ Viêm lẩm bẩm trong lòng nói.

Vân Dương ngươi có biết bản thân mình đang nói gì không, đừng tưởng bản thân mình có chút thiên phú mà muốn làm gì thì làm, mau cút sang một bên cho ta đừng có nhiều chuyện.

Diệp Linh Nhi hướng vế phía Vân Dương lạnh lùng cũng quát lên một tiếng.

Sao đây, các ngươi muốn liên thủ vây đánh ta sao có bản lãnh thì lên hết đi, ta cũng muốn xem thiên tài cao thủ ở Lưu Hương thành có bản lãnh gì, hay chỉ được cái mạnh miệng thôi.

Vân Dương chỉ tay vào nhìn người ở phía dưới như một lời thách thức, rồi quay sang nhìn Diệp Linh Nhi cười khẩy khinh thường mà nói.

Vân Dương có bao nhiêu bản lãnh mang ra đi, tiếp chiêu.

Diệp Linh Nhi trừng mắt lạnh giọng đáp lại.

Lôi vân xà đệ nhất tầng!

Một con lôi điện hình con cự xà màu xanh nhạt dài khoảng một mét lao nhanh đến phía trước mặt gã nam nhân này, mà tấn công.

Bùm!

Không phòng ngự cũng không né tránh mà trực tiếp tiếp nhận đòn tấn công của Diệp Linh Nhi,sau va chạm chỉ có một tiếng nổ lớn vang lên khiến cho nơi vân dương đang đứng trở nên mờ ảo từ trong khói bụi.

Chỉ có vậy thôi sao, thật yếu đuối.

Trong làn khói,một thân ảnh mặc lam sắc trường bào tóc búi cao cầm một thanh trường kiếm vẫn ung dung ngang nhiên đứng trước mặt, như không có gì xảy ra.

Không... không...không thể như thế được.

Kinh hãi tột độ, Diệp Linh Nhi hét lớn.

Tên Vân Dương này rốt cuộc là thần thánh phương nào vậy tại sao đòn tấn công của mình không gây chút tổn thương nào vậy.
Diệp Linh Nhi thầm nghĩ.

Thấy cảnh tượng này Lưu Lôi cùng Hàn Thiên cũng cùng lên hét lớn triển hoàng giai công pháp của mình.

Địa viêm quyền!

Hàn băng chưởng!

Hai cỗ năng lượng này cùng tấn công cũng có thể tương đương với luyện khí kỳ cửu trọng không tin không gây thương tích cho hắn.

Tên Vân Dương này thực sự quá lợi hại, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt tôi chỉ mong ước sau này được một phần mười của hắn cũng cảm thấy hạnh phúc lắm rồi.

Bang!

Vẫn là tiếng nổ lớn, ấy thế mà họ không ngờ cũng không thể gây thương tích cho hắn.

Hàn Thiên toàn thân run rẩy kinh hãi hét lớn.

Ngươi vậy mà đã đạt đến cảnh giới võ sư.

Bây giờ mới biết thì quá muộn rồi, chịu chết đi.

Địa lôi thiên ấn đệ nhất tầng.

Một đạo lôi ấn khổng lồ cường đại xuất hiện trước mặt 3 người, khiến 3 người bắt buộc phải phòng ngự, Mộc Vân bên ngoài quan sát.
Nàng lúc này cũng không thể quan sát được nữa liền bay nhanh đến giúp Diệp Linh Nhi, cả 4 người dùng hết huyền khí tạo một lá chắn để chống đỡ một chưởng ấn này của Vân Dương.

Đánh hay lắm tốt nhất là đánh chết bọn chúng đi cũng được, đặc biệt là tên Lưu Lôi.

Ùynh...uỳnh...rầm...rầm.

Một tiếng nổ lớn xuất hiện, cả 4 người mộc vân đều bị văng một khoảng cách xa cả 4 người,cả 4 người bọn họ lúc này đã bị trọng thương trên miệng xuất hiện tia máu chỉ có Lưu Lôi nặng nhất nôn ra vũng máu từ miệng.

Lưu Liệt cũng không thể đứng nhìn được nữa nhanh chóng lao tới ngăn cản lại, dùng thực lực cảnh giới võ linh của mình chỉ một cái phất tay một luồng hỏa diễm cường đại từ tay hắn phóng hướng về phía Vân Dương buộc hắn phải lùi lại trăm bước.

Vân Dương biết mình không phải là đối thủ của Lưu Liệt buộc lòng phải thu tay lại, hắn cũng không có ý định ra tay giết đám người tự xưng là thiên tài này, chỉ cảnh cáo bọn chúng một trận để chúng biết vị trí của mình đang đứng ở đâu.

Trông thấy Lưu Lôi bị trọng thương Cổ Viêm biết cơ hội của mình cuối cùng cũng đến, không chần chừ một giây, rút thanh thủy thủ trong tay áo ra, khẽ vung tay lập tức thanh trủy thủ phóng tới phía Lưu Lôi với tốc độ cực nhanh mục tiêu chính là trước ngực của hắn.

Với kinh nghiệm phóng ám khí để săn bắt thú rừng của mình chục năm qua, Cổ Viêm đã gần như đạt đến cảnh giới xuất thần nhập hóa, tỉ lệ trúng là chắc chắn.

Đi chết đi!

Cổ Viêm cười âm hiểm thầm nói.

Binh!

Chủy thủ vừa đến gần Lưu Lôi thì bị một đường kiếm khí xẹt qua làm lệch hướng đi của nó đâm thẳng và gốc cây cách đó không xa.
Khốn khiếp, cái lão gì này, ngươi dám ….

Người vừa đỡ một đòn chí mạng cho Lưu Lôi chính là Vân Kiệt, Cổ Viêm không ngờ đến lão già này tốc độ lại nhanh đến vậy chớp mắt đã có thể đến được chỗ của hắn cứu hắn một mạng.

Xem ra mình đã quá coi thưởng cảnh giới võ linh rồi!

Cổ Viêm lẩm bẩm than thở nói.

Tiểu tử thối ngươi đang làm gì vậy, đây là Vân Lan học viện đó.

Cổ lão từ xa tiến đến đỡ hắn cau mày khẽ trách mắng.

Người cứ mặc ta, hôm nay nhất định phải giết chết tên súc sinh này, ai cũng không cản được ta.

Cổ Viêm cau mày nghiến răng phẫn nộ đáp lại.

Tiểu tử thối bản lãnh không nhỏ, mới tí tuổi mà đã có thể phóng ám khí đến trình độ này rồi, nhưng ngươi có biết đây là đâu không, có biết chữ "chết " viết nào không?

Vân Kiệt cười nhạt vuốt chòm râu trắng liếc nhìn về phía Cổ Viêm lạnh lùng lên tiếng cảnh cáo nói.
Chữ chết lão tử không biết viết đó thì làm sao?

Đừng có nhiều chuyện mau cút sang một bên cho ta, hôm nay ta nhất định phải lấy mạng tên súc sinh này.
Cổ Viêm cười âm hiểm nói.

Đám đông phía dưới quan sát mọi chuyện, ai nấy đều tỏ ra ngạc nhiên trước hành động này của Cổ Viêm, hắn đâu phải không biết Lưu Lôi của Lưu gia là con người như như thế nào vậy mà dám liều lĩnh giở trò ám sát từ phía sau, đã vậy còn bị Vân Kiệt trưởng lão bắt được phen này Lưu gia tuyệt đối sẽ không bỏ dễ dàng cho hắn như vậy.

Cổ Viêm ta biết ngươi rất căm hận Lưu Lôi, nhưng ngươi có biết mình vừa đắc tội với thế lực nào ở Lưu Hương thành không.
Vân Dương trầm giọng lên tiếng nhắc nhở nói.

Ta mặc kệ chúng là thần thánh phương nào hôm nay ta nhất định phải giết chúng, mau cút hết cho ta.
Cổ Viêm lạnh lùng đáp lại.

Tiểu tử thối, nếu ngươi cảm thấy bản thân mình sống lâu quá rồi vậy để ta tiễn ngươi một đoạn.

Lưu Liệt nhanh chóng biến thành một đạo năng lượng hồng sắc lao đến dùng một chưởng nhắm đến đỉnh đầu của Cổ Viêm nhắm tới.

Lưu Liệt dừng tay!

Vân Kiệt lên tiếng ra lệnh nói.

Mặc cho Vân Kiệt có nói gì, Lưu Liệt ý niệm không đổi lao tới quyết tâm hôm nay nhất định phải lấy mạng của Cổ Viêm.

Nguy rồi, không ngờ lão già này lại không biết thân biết phận, lại dám ra tay với hậu bối, mình phải làm sao bây giờ, mình không thể chết như vậy được.

Cổ Viêm khuôn mặt biến sắc trên trán lấm tấm mồ hôi hột, hiện vẻ bất lực, tốc độ của lão gì này quá nhanh hắn căn bản không có cách nào chạy thoát được.

Binh!

Bàn tay Lưu Liệt vừa tiến gần đỉnh đầu của Cổ Viêm thì bị một bàn tay được bao bọc bởi năng lượng hắc quang đáng sợ chặn lại đẩy lão ra xa ngã xuống đất nôn ra một ngụm máu tươi.

Cảnh giới võ hoàng!

Lưu Liệt lúc này hiện vẻ kinh hãi, hắn run rẩy vội lùi lại phía sau, nhìn thân ảnh trung niên trước mặt Cổ Viêm, cỗ sát khí tỏa ra trên người lão thật khiến cho người ta lạnh cả sống lưng trước mặt lão thân ảnh trung niên này không khác gì tử thần giáng lâm khí thế như muốn trấn nhiếp cả thiên địa.

Cổ lão, sao người …..

Cổ Viêm lúc này hắn thật không biết nên nói gì bây giờ, không ngờ đứng trước ranh giới của cái chết, người chịu ra ta giúp Cổ Viêm lại chính là gia gia của hắn, điều hắn bất ngờ hơn chính là Cổ lão hiện giờ trông hoàn toàn khác, trẻ hơn mấy chục tuổi, trông lão không khác gì gã trung niên độ khoảng 40, bộ đồ màu nâu rách rưới biến mất thay vào đó là một bộ hắc bào, đến mái tóc hoa râm cũng chuyển sang màu đen tuyền, râu cũng không còn,trong mắt Cổ Viêm,Cổ Lão bây giờ là con người hoàn toàn xa lạ với hắn.

Xin hỏi tiền bối rốt cuộc là ai, tại sao lại cải trang thành bộ dạng một một lão già ốm yếu, ngài mau nói đi rốt cuộc ngài đến Vân Lan học viện chúng ta có mục đích gì.

Vân Kiệt sắc mặt đại biến, nhìn lão giả trung niên hắc bào run rẩy cung kính nói.

Ngươi xứng sao!

Liếc mắt một lượt đám người đứng ở đây rồi nhìn lão già Vân Kiệt, Cổ lão trừng mắt lạnh lùng nói.

Cổ lão, mau giết tên súc sinh Lưu Lôi đó đi.

Dưới sự che chở của Cổ Lão, Cổ Viêm lộ vể đắc ý nhìn đám người Lưu Lôi trông vẻ mặt run sợ của chúng giờ khiến hắn cảm thấy rất sảng khoái, sự thèm khát sự giết chóc càng ngày càng dấy lên trong lòng hắn nhìn Lưu Lôi bị trọng thương hắn chỉ muốn lột ra rút xương tên tiểu tử này ra, nhìn Lưu Lôi hắn cười âm hiểm ra lệnh cho Cổ Lão nói.

Thúc thúc, chuyện này là thế nào, tại sao một lão già bình thường lại biến thành một cao thủ cảnh giới không thấu vậy.

Chứng kiến tất cả mọi chuyện xảy ra trước mắt Lưu Lôi không dám tin vào mắt mình,kinh hãi tột độ, run rẩy khẽ mở miệng hỏi lão.

Câm miệng cho ta, tất cả mọi chuyện thành ra như này là do ngươi gây ra, ngươi vừa lòng chưa!

Lưu Liệt trừng mắt gằn giọng quát lớn.

Vân Dương nhíu mày biến sắc nhìn lão trung niên đứng trước mặt của Cổ Viêm, trong lòng chất chứa đầy sự nghi ngờ, thầm nghĩ.
Thật không ngờ gia gia của Cổ Viêm lại là người có thực lực lớn mạnh đến như vậy, nhưng tại sao mấy năm nay lão ta lại cam tâm sống dưới lớp vỏ của dân thường, tại sao vậy.

Đám người lúc trước từng chê bai cười nhạo Cổ Viêm cũng bật chợt im lặng không dám hó hé nửa câu, cỗ sát khí kinh khủng này khiến bọ họ đến mức muốn thở thôi cũng khó huống chi là mở miệng ra nói.

Cổ lão người còn chần chừ gì gì nữa mau giết hết sạch bọn chúng đi, lũ người xấu xa này chỉ biết cậy mạnh ức hiếp yếu, loại này nếu để bọn chúng sống chỉ tổn gây hại cho người khác thôi.

Cổ Viêm không nhẫn nại thêm được nữa, liên tục thúc giục Cổ lão ra tay, nói.

Nguy rồi, tên Cổ Viêm này bị sự trả thù làm cho mù mắt rồi, nếu gia gia hắn thực sự nghe lời hắn chẳng phải tất cả mọi người sẽ …..
Vân Dương nhíu mày hiện vẻ bật lực thầm nói.

Cổ lão mau giết chúng đi.

Cổ lão vẫn vậy, lão vẫn im lặng lưỡng lự không ra tay lão không biết có nên nghe theo lời của Cổ Viêm nói không, nhưng dường như trong lòng lão không có ý định nảy sinh giết chóc, nhưng Cổ Viêm thì khác, hắn giờ như một con hổ đói bị nhốt lồng một thời giàn dài thèm khát máu tươi.

Không nhịn thêm được nữa, Cổ Viêm lập tức rút một thanh chủy thủ khác trên người ra, ánh mắt sắc lạnh dán lên người Lưu Lôi mà bước tới, hắn tự tin rằng mình có đủ sức ra ta giết được tên tiểu tử này, có Cổ lão ở đây hắn giờ không cần kiêng nể điều gì hết, kể cả lão gì Lưu Liệt cho dù lão có muốn cản cũng không cản được hắn.

Cổ Viêm ta biết ngươi không phải là người xấu mau dừng lại đi, đừng vì một tên khốn như Lưu Lôi mà bước vào ma đạo.
Vân Dương lên tiếng khuyên can nói.

Cổ Viêm huynh đệ ta sai rồi ngươi hãy tha cho ta lần này đi, ngươi muốn gì ta cũng đều có thể đáp ứng cho ngươi được chỉ cần tha cho ta lần này,Lưu Lôi ta xin thề sau này sẽ cải ta quy chính không ức hiếp kẻ yếu nữa.

Ta cầu xin ngươi đó.

Lưu Lôi khóc lóc thảm thiết quỳ xuống van xin Cổ Viêm, giờ hắn chỉ có thể trông chờ vào bản thân mình, lão già Lưu Liệt bản thân lúc này lão ta cũng sợ chết, không dám ra tay trợ giúp vì còn có gia gia Cổ Viêm ở đây.

Muộn rồi, chết đi.

Cổ Viêm cười âm hiểm đứng trước mặt Lưu Lôi nói.

Bịch!

Chớp mắt từ phía sau, một cánh tay màu đen đánh màu đen gõ nhẹ sau gáy Cổ Viêm, lập tức ý thức hắn dần mất đi, trước khi bất tỉnh hắn quay đầu lại cố gắng xem thử là kẻ nào đã đã đánh lén, nhưng không ngờ người đó lại chính là Cổ lão đầu.

Tại ….tại …sao!

Đó là câu cuối cùng Cổ Viêm mở miệng nói trước khi ngất.

Ngủ một chút đi, hôm nay ngươi cũng quá mệt rồi.

Cổ lão khẽ đỡ hắn, bế hắn trên tay cười nhẹ trầm giọng nói.

Tiền bối chuyện này rốt cuộc là tại sao?

Vân Kiệt là người đầu tiên hỏi, lão vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, càng không hiểu tại sao Cổ lão lại làm như vậy.
Một đời của ta chém giết đã quá đủ rồi, ta không muốn Cổ Viêm bước vào vết xe đổ của ta, chỉ đơn giản vậy thôi.
Cổ lão trầm giọng đáp lại.

Vụt!

Chớp mắt lão biến thành một đạo hắc quang màu đen phóng thẳng lên trời mang theo Cổ Viêm biến mất trước mặt tất cả mọi người tại Vân Lan học viện.

Vân Dương, Vân gia xin bái kiến thúc thúc!

Cổ lão đầu vừa đi, Vân Dương lập tức hướng về phía Vân Kiệt trưởng lão lên tiếng cung kính chào hỏi.

Ha ha, tiểu tử thối bây giờ mới nhận người thúc thúc như ta sao, cái thằng nhóc này mấy năm không gặp giờ đã cao lớn như thế này rồi sao, nào màu đứng dậy đi để ta xem kỹ một chút nào.

Vân Kiệt vẻ mặt mừng rỡ, đỡ đứa cháu của mình đứng dậy nói.

Nếu không còn chuyện gì nữa, mọi người hãy mau về đi, từ ngày mai sẽ bắt đầu học tập ở Vân Lan học viện.

Bên trong đại sảnh chính của Vân Lan học viện, ngoài nhóm người Lưu Lôi,Diệp Linh Nhi, Mộc Vân, Hàn Thiên, Lưu Liệt và thúc cháu Vân Dương, Vân Kiệt còn có thêm ba người lạ mặt khác họ đều là phụ thân của đám người Lưu Liệt.

Phụ thân, cuối cùng người cũng đến rồi, Linh Nhi sợ rằng không còn cơ hội được gặp người nữa.

Vừa nhìn thấy Diệp Phương thành chủ mình Diệp Linh Nhi vội chạy đến ôm phụ thân mình òa lên nức nở khóc.

Thấy con gái bị người khác bắt nạt nhưng vì thực lực của họ quá mạnh Diệp Phương thành chủ cũng không dám có ý định trả thù, chỉ biêt nén lại cơn giận mà an ủi nàng nói.

Tất cả mọi chuyện đã qua rồi, nín đi, đừng quên bản thân con là con gái của ai, con phải mạnh mẽ lên nếu không muốn bị người khác bắt nạt uy hiếp đến tính mạng.

Đối với phụ thân của MộcVân, Mộc Bình Phong và phụ thân Hàn Thiên, Hàn Kính Thiên hai người cũng chỉ khiển trách nhẹ hai người không có ý nặng lời cũng vì họ quá thương con mình.

Bốp!

Phụ thân, sao người lại đánh con.

Khác hắn với cách cư xử của Diệp Phương, Hàn Gia chủ và Mộc Gia chủ thành chủ, gia chủ Lưu Gia Lưu Mạc vừa trông thấy nhi tử của mình liền cho nó một cái bạt tai, hung dữ quát.

Tiểu súc sinh nhà ngươi, ta đã dặn ngươi bao nhiêu lần rồi ra đường đừng có cậy mạnh bắt nạt yếu, ngươi thấy chưa, chỉ vì ngươi mà Lưu gia ta bây giờ rơi vào tình cảnh sẽ bị thảm sát bất cứ lúc nào, Lưu Mạc ta thật vô phúc khi có đứa con như ngươi.

Đại ca, đừng trách mắng nó làm gì nữa, chuyện quan trọng hiện giờ phải xử lý chuyện này ra sao đây.

Lưu Liệt lên tiếng khẽ khuyên.

Còn cả ngươi nữa, ngươi còn mặt mũi đến gặp ta sao, nếu không phải ngươi cứ nhất quyết đòi lấy mạng tên Cổ Viêm đó, thì gia gia thần bí của hắn cũng không lộ diện, ngươi có biết vì ngươi Lưu gia ta sắp rơi vào tình cảnh như thế nào không.

Lưu Mạc không một chút kiêng nể trừng mắt quát lớn nói.

Lưu Liệt chỉ biết im lặng không dám ho hé nửa lời, chỉ nghĩ về lão gia gia của Cổ Viêm thôi cũng đủ khiến cho hắn phải gợn tóc gáy, tư xưa đến nay những người đạt đến cảnh giới võ hoàng là những nhân vật kiệt xuất có tiếng trên đại lục này, thực lực của họ thì không cần phải bàn cãi, sức mạnh của họ đủ để hùng bá một phương, nếu thật sự lão ta muốn lấy mạng ai đó thì cho dù họ có chạy đến chân trời gọc biển cũng không thể thoát được.

Lưu Mạc huynh cũng đừng quá lo, ta nghĩ bọn họ sẽ không đến trả thù Lưu gia các người đâu, huynh yên tâm đi.

Vân Kiệt lên tiếng trấn an tinh thần Lưu Mạc nói.

Tại sao Vân Kiệt huynh lại nói vậy!

Lưu Mạc ngây người lão không hiểu, liền hỏi lại nói.

Trước khi rời đi, người tự xưng là gia gia của Cổ Viêm đã từng nói, lão ta không muốn cháu mình rơi vào vết xe đổ cả đời chìm đắm sự giết chóc như lão cũng chính vì vậy lão đã lựa chọn mang theo Cổ Viêm rời đi một cách lặng lẽ.

Vân Kiệt lên tiếng giải thích nói tiếp.

Mặc dù là nói vậy, nhưng tên Cổ Viêm với tính cách của tên Cổ Viêm đó thì chưa chắc, với tính cách của hắn nhất định sẽ tìm cách thuyết phục gia gia mình, đến lúc đó ai có thể cản nổi lão ta chứ.

Lưu Lôi run rẩy đáp lại nói.

Hừ, loại người ngu ngốc như ngươi có chết cũng không hết tội, ta thật sự mong sẽ có ngày tên tiểu tử đó sẽ quay lại Lưu gia tìm các ngươi báo thù.

Vân Dương hừ lạnh đáp lại nói.

Vân nhi bớt nói vài câu đi, chuyện này không đùa được đâu.

Vân Kiệt trừng mắt khẽ trách mắng nói.

Ha ha, Vân Dương thiếu gia xem ra vẫn còn có chút mâu thuẫn với Lưu nhi nhà ta, Vân Kiệt huynh cũng đừng có để ý làm gì.

Lưu Mạc cười khổ nói.

Nói chung Lưu Mạc huynh cứ yên tâm đi, gia gia của Cổ Viêm đã nói vậy chắc chắn sẽ không làm khó Lưu gia mấy người đâu, nếu lão thực sự muốn ra tay thì hôm nay Lưu thiếu gia và Lưu Liệt huynh đây cũng không thể đứng đây mà nói chuyện vui vẻ thế này được đâu.

Vân Kiệt vẻ mặt tiếu dung nói.

Ha ha, Vân Kiệt huynh nói không sai, là do ta nghĩ quá nhiều rồi.