CHƯƠNG 15: ÂM DƯƠNG TỰ TÌNH ĐẦM
May mắn thay có bà chủ nhắc nhở hôm nay trong Mộc Phong thành lại có tổ chức lễ hội tình nhân dành cho các cặp đôi đang yêu nhau, mặc dù hắn không có thích kiểu lễ hội kiểu như này, nhưng vì Ngọc Nhi rất thích, nên hắn quyết định dành một ngày hôm nay để đi chơi với nàng ta ít nhất cũng có thể thay đổi tâm trạng của nàng tốt hơn trước.
Buổi tối tại Mộc Phong Thành.
Khắp nơi đều là ánh đèn lấp lánh nhiều màu sắc tráng lệ những sạp hàng bán đồ trang sức lồng đèn thức ăn ngon đâu cũng có, dòng người qua lại cũng nhộn nhịp hơn thường ngày, từng cặp đôi nam thanh nữ tú khoác vai nhau hạnh phúc đi giữa đường khiến cho không khí hôm này ngập tràn sắc hồng của tình yêu.
Ngọc Nhi được Cổ Viêm cõng trên lưng đi dạo quanh khắp nơi trong thành thấy khung cảnh lãng mạng trong tâm trạng trở nên tốt hơn khoảnh khắc này nàng cảm thấy bản thân mình rất hạnh phúc.
Cổ Viêm ca huynh nhìn xem có rất nhiều cặp đôi sánh bước đi cùng nhau thật lãng mạng làm sao a.
Ngọc Nhi mỉm cười vui sướng nói.
Có gì hay ho đâu ta thấy ở đây toàn một lũ điên trời thì nóng như này mà cứ khoác tay nhau đây mà cũng gọi là lễ hội sao, không hiểu loài người các ngươi đang nghĩ gì, haiz!
Cổ Viêm vẻ mặt khó chịu thầm nghĩ trong đầu nói.
Sao vậy Cổ Viêm ca sao cái mặt lại sị ra như thế, ở bên muội huynh không cảm thấy vui sao, có phải vì muội ….
Ngọc Nhi nét mặt tỏ ra buồn bã nói.
Vui, sao không vui chứ, ngươi xem những cặp đôi kia hạnh phúc chưa kìa ta chỉ ước bản thân mình cũng được như họ một ngày nào đó sẽ được ngươi khoác tay dạo bước trên con đường này chắc lúc đó ta sẽ hạnh phúc lắm.
Cổ Viêm gượng cười lớn sảng sảng rõng rạc nói.
Có phải huynh đang an ủi thương hại ta phải không?, ta biết bản thân mình hiện giờ thật thảm hại, bộ dạng hiện tại này nam nhân nào nhìn thấy ta mà chẳng thấy ghê tởm không dám lại gần huống gì là huynh ta không thể trách huynh được.
Ngọc Nhi nét mặt buồn bã đáp lại.
Làm gì có chuyện đó, hôm nay được đi dạo với ngươi ta rất vui, ha ha.
Cổ Viêm cười tươi nhìn nàng nói nhưng trong lòng lại nghĩ khác.
Biết mình thảm hại rồi còn phải hỏi nếu ta nói thật lòng cho ngươi liệu ngươi có để yên cho ta sống không, nếu không phải vì gia tài của ngươi thì ta đây cũng không phải chịu khổ nhiều như vậy còn đến cái lễ hội gì đâu toàn một lũ điên khùng này.
Phải rồi, ta thấy ngươi rất thích với mấy cái lễ hội kiểu này không lẽ trước đây chưa đi bao giờ sao?
Từ nhỏ muội đã được đưa đến tông môn để tu luyện rất ít khi được xuống núi, những lễ hội như này cũng là lần đầu tiên muội được thấy.
Ngọc Nhi gượng cười đáp lại.
Cổ Viêm ca có vẻ không hứng thú với mấy cái lễ hội có phải huynh xem chán rồi phải không?
Còn phải hỏi ở Lưu Hương Thành năm nào Cổ lão đầu chả dẫn ta đi xem, nói cho ngươi biết ở nơi đó nhộn nhịp hơn ở đây rất nhiều đợi khi nào ngươi khỏi bệnh nhất định ta sẽ dẫn ngươi đi xem.
Huynh nhớ đó nhất định sau khi khỏi bệnh phải đưa ta đi xem đấy!
Nhất định rồi, nhất định sẽ có ngày đó mà.
Ở phía trước có chuyện gì xảy ra, sao mọi người lại chen chúc nhau đông vậy?
Không giấu nổi sự tò mò, cả hai người vội chạy đến phía đám đông xem xem có chuyện gì xảy ra.
Ở đây có một cái đầm rộng lớn vô cùng xung quanh có ánh đèn lung linh chiếu sáng làm cho khung cảnh thêm phần lãng mạng, điều đặc biệt vào cái ngày này hằng năm cái đầm này chia thành hai nửa một nửa tràn ngập hoa sen màu trắng tinh khôi, nửa còn lại là hoa sen mùa đỏ rực rỡ thoạt nhìn qua giống hai cực âm dương, có rất nhiều người đứng vây quanh nó, không biết chuyện gì đang xảy ra ở đây.
Cổ Viêm bèn quay sang hỏi một cặp nam nữ đứng bên cạnh xem rốt cuộc cái đầm này có gì đặc biệt.
Vị huynh đệ này cho ta hỏi cái đầm này tên gì vậy có gì đặc biệt sao?
Nghe thấy Cổ Viêm hỏi vậy gã nam nhân này kinh ngạc hỏi.
Truyền thuyết cái đầm này ở trong thành ai ai cũng biết không lý nào lại có người không biết không lẽ ngươi không phải người trong thành sao?
Không dấu gì huynh chúng ta đến từ Lưu Hương Thành vô tình đi ngang qua đây thấy cái đầm này có chút kỳ lạ nên mới hỏi thử xem rốt cuộc là vậy.
Cổ Viêm thân thiện cười đáp lại.
Ra vậy hóa ra các ngươi đến từ Lưu Hương Thành không biết đến truyền thuyết về nó cũng không có gì lạ.
Cái đầm này tên là Âm Dương Tự Tình Đầm, truyền thuyết kể rằng chiếc đầm này chính là minh chứng cho tình yêu của một đôi nam nữ thần bí, vào khoảng hơn một ngàn năm về trước trên bầu trời đêm trăng sáng cùng những vì sao sáng lung linh có hai cỗ khí tức cường đại một bên là hỏa diễm đốt trời bên còn lại là hàn băng lạnh lẽo như muốn đóng băng không khí cả hai hướng về phía đối phương cuối cùng dừng chân ở giữa chiếc đầm này, cả hai người đều là cảnh giới võ thánh.
Lúc đó vị nam nhân thần bí đã lấy hết dũng khí thổ lộ tình cảm chôn giấu bấy lâu nay cho nữ thần bí và nữ nhân thần bí cũng vậy cũng rất thích người nam nhân kia nên cũng đã thổ lộ tình cảm của mình dành cho hắn, cuối cùng sau bao nhiêu trắc trở họ đã đến được với nhau và cũng tại đây họ đã trao cho nhau nụ hôn thắm thiết cùng với đó là cỗ khí tức cường đại của mình làn tràn khắp nơi quanh hồ âm dương chân khí hòa quyện đã tạo nên Âm Dương Tự Tình đầm như ngày nay.
Hết rồi à, câu chuyện chỉ có như vậy thôi sao?
Cổ Viêm ngạc nhiên khẽ hỏi.
Chỉ có vậy thôi sao!
Ngươi nam nhân lạ mặt cười nhè nhẹ gật đầu đáp lại.
Quả là một câu chuyện tình thú vị, quả thật trong tình yêu nếu không nói ra tình cảm của mình cho đối phương biết thì họ rất có thể họ sẽ mãi mãi mất nhau, nên yêu ai đó thì đừng có do dự hãy trực tiếp thổ lộ tình cảm của mình cho họ biết cho dù có bị từ chối cũng không có gì phải hối hận.
Ngọc Nhi mỉm cười phán.
Vậy rốt cuộc các người tập trung ở cái đầm này có mục đích gì.
Cổ Viêm hiếu kỳ hỏi tiếp.
Bí mật, chốc nữa hai người các ngươi sẽ biết thôi.
Vị nữ tử xinh đẹp bên cạnh nam nhân kia lạ mặt ra vẻ thần bí nói.
Độp độp độp …
Trên bầu trời xuất hiện rất nhiều tia pháo hoa rực rỡ, vô số đám đông xung quanh vỗ tay ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm, vẻ mặt phấn khích như đang chờ đợi điều gì đó rất đặc biệt.
Các vị, hôm nay là ngày lễ tình nhân được tổ chức ở Mộc Phong thành chúng ta, thể lệ cuộc thi năm nay chắc hẳn mọi người đã biết, quán quân về đích đầu tiên sẽ được một phần thưởng đặc biệt.
Đó là âm thanh sang sảng của một lão già râu trắng đứng ở phía bên kia của cái đầm, lão già này có vẻ như được rất nhiều người kính trọng, mọi người chỉ việc im lặng nghe những gì lão nói là được.
Vị huynh đệ này cho ta hỏi, phần thưởng đặc biệt đó là gì vậy?
Cổ Viêm xoay người tìm một nam tử khác hiếu kỳ thấp giọng hỏi.
Không biết mỗi năm phần thưởng lại khác nhau, nhưng độ trân quý là không thể bàn cãi năm ngoái, ta còn nhớ năm ngoái người được giải quán quân bơi từ đầu bên này sang đầu bên kia của đầm ngoài trao Tình Tự Liên Băng ra, còn được tặng thêm một kiện thượng phẩm linh vũ khí vô cùng quý giá.
Chỉ là thượng phẩm linh khí thôi sao, cái thành này đúng là quá nghèo nàn, nhớ ngày trước Cổ lão đầu chỉ khua tay nhẹ thôi cũng đã là trung phẩm linh khí cho ta hơn nữa ta còn có cục vàng vô cùng giá trị trên lưng, gia thế cô ta lớn mạnh vậy hiển nhiên không thiếu những thứ tầm thường như này, tốt nhất là nên về nghỉ ngơi sớm cho khỏe thì hơn.
Viêm ca, không tham gia thật sao?
Ngọc Nhi sắc mặt mếu máo, khẽ hỏi.
Cái gì mà tham gia, ngươi không nghe bọn họ nói sao, phải bơi qua cái đầm rộng lớn đó hơn nữa nước trong cái đầm này lại nửa nóng nửa lạnh,ta mà bơi sang bên đó ngộ nhỡ bị cảm lạnh hay kiệt sức chết đuối ở đó thì làm sao, ai sẽ đưa ngươi đi tìm Thái Nhất Chân Thủy để chữa thương.
Cổ Viêm hung dữ cau mày quát.
Huynh không thấy mọi người xung quanh đây họ cũng là người dân bình thường họ tham gia được không lẽ huynh thì lại không, chỉ là tham gia cho vui thôi ai bắt huynh phải liều mạng để dành lấy phần thưởng.
Tóm lại không đi là không đi, muốn đi thì đi mà tìm người khác mà tham gia, còn ta ta về quán trọ đi ngủ đây.
Cổ Viêm nghiêm mặt thẳng thắn đáp lại.
Ta bảo đi là đi, huynh dám cãi lời ta sao?
Tính khí Ngọc Nhi lại thay đổi, mặt đó bừng bừng như ăn phải trái ớt, hung dữ trừng mắt quát lại.
Mỗi lần làm việc gì đó không theo ý nữ nhân này y rằng tính cách cô ta lại thay đổi như trở thành một con người hoàn toàn khác biết là do võ hồn bị tổn hại nên mới thành ra như vậy, chỉ có điều hiện giờ Cổ Viêm hắn không thể nhịn nổi tính cách quái đản này thêm được nữa, hỏa khí trong đầu như bốc lên ném ả nữ nhân điên này xuống đất lấy hết dũng khí quát cô ta một trận.
Đủ rồi đấy, cái ả nữ nhân xấu xí nhà ngươi, Cổ Viêm ta chịu hết nổi rồi, nhà ngươi thích nổi nóng lắm sao, có giỏi thì giết lão tử ta đi, ta thà chết chứ nhất định không chịu xuống cái đầm cổ quái đó đâu!
Hức hức, sao huynh dám đối xử với ta như vậy, ngay cả sư tôn, mẫu thân, phụ thân cũng chưa từng đối xử với ta như thế.
Huynh ….huynh …huynh ….là đồ xấu xa.
Ngọc Nhi ngồi bệt xuống đất tay dụi mắt khóc nức nở như một đứa con nít trông rất dáng thương, mọi người xung quanh thấy vậy túm năm tụm ba hướng về phía Ngọc Nhi đỡ nàng dậy ánh mắt phẫn nộ dán lên người của Cổ Viêm không ngừng chỉ trích sự vô tâm của hắn.
Vị tiểu cô nương, rốt cuộc chuyện này là sao vậy, mau nói cho lão già này nghe thử biết đâu ta lại có cách giúp đỡ thì sao?
Đó là âm thanh lão giả râu trắng vừa lên phát biểu lúc nãy, nghe thấy tiếng khóc nức nở của Ngọc Nhi vỗ vã di chuyển qua bên kia đầm cất giọng ấm áp hỏi han nàng.
Hức hức, lão gia gia ta khổ quá, mười bốn tuổi gia đình ta thiếu nợ không có tiền để trả lúc đó ta vô tình bị lọt vào mắt xanh của tên tiểu tử này bị gia đình hắn ép buộc phải thành thân, lúc mới đầu hắn còn tỏ ra quan tâm ta nhưng sau khi ta bị một căn bệnh kì quái khiến cho khuôn mặt bị biến dạng trở nên xấu xí lại còn bị tàn phế, cũng kể từ đó hắn bắt đầu đối xử bạc đãi với ta, người cũng thấy đấy vừa rồi ta chỉ muốn hắn tham gia với ta cho vui thôi, vậy mà hắn lại nổi điên với ta, xin người hãy nói một câu công bằng làm chủ cho ta.
Ngọc Nhi làm bộ dáng đáng thương khóc nức nở đáp lại nói.
Khốn khiếp, sao mà cái ả nữ nhân điên này nói dối còn không chớp mắt một cái, xem ra lần này Cổ Viêm ta bị ả nữ nhân này chơi thảm thật rồi, biết thế hôm đó né qua một bên để cô ta biến thành đống thịt nát thì có phải đỡ khổ không.
Một lão bà tóc bạch trắng bên cạnh đỡ lấy Ngọc Nhi, khẽ vén tấm áo choàng đen lên, giật mình kinh hãi khi thấy khuôn mặt đầy vết lở loét vô số mụn nhọt li ti hiện lên khuôn mặt trông rất đáng sợ.
Nhiều người vì sợ buồn nôn cũng không dám nhìn vào chính diện khuôn mặt nàng mà quay đi chỗ khác, bộ dạng đó nam nhân nào chịu cho nổi.
Bẩm thành chủ, mời người xem!
Lão bà tốt bụng đỡ Ngọc Nhi hướng về phía lão đầu lúc nãy trịnh trọng nói.
Khốn khiếp, tại sao trên đời này lại có giống súc sinh như vậy, trông thấy thê tử mình bị bệnh thành ra như này, đã không an ui chăm sóc thì thôi, đằng này lại dám dùng dao rạch thêm vài nhát trên khuôn mặt nữ nhân của mình, thật không thể tha thứ được.
Thành chủ, mọi chuyện không như ngài nghĩ đâu ta và ả nữ nhân điên này không hề có cái quan hệ phu thê gì đó đâu xin người đừng hiểu lầm, chuyện vừa nãy thực ra là …
Đủ rồi, tiểu súc sinh ta không muốn nghe thêm bất kỳ lời nói dơ bẩn nào từ miệng con người xấu xa như ngươi nữa.
Bay đâu lôi cổ tên tiểu súc sinh này ra chỗ khác đánh một trăm trượng à không đánh một ngàn trượng đánh đến khi nào hắn tàn phế thì mới thôi.
Lão thành chủ phất ta lớn tiếng ra lệnh nói.
Một lát sau, có hai tên thị vệ dáng người cao lớn toàn thân mặc một bộ giáp sáng bóng trước ngực, cất bước tiến đến, mỗi người kéo một tay của hắn cứ thế mà lôi đi mặc cho hắn dãy dụa như nào cũng không thể thoát ra được.
Lão thành chủ xin hãy nghe ta nói, ta bị oan mà, hu hu.
Cổ Viêm khóc nức nở cầu xin nói.
Khụ khụ, thành chủ gia gia,xin người hãy nương tay.
Ngọc Nhi lại giả bộ đáng thương, ho khụ khụ cất giọng nói.
Tiểu cô nương, có chuyện gì vậy không lẽ cô định tha mạng cho tên tiểu súc sinh như hắn.
Thành chủ lão đầu ngạc nhiên khàn giọng hỏi.
Hắn mặc dù có xấu xa, đối xử tệ bạc với ta nhưng dù sao đi nữa hắn vẫn là phu quân danh chính ngôn thuận của ta, người nghĩ mà xem nếu hắn mà chết ở đây thì cả đời ta không phải ở góa đến suốt đời sao rồi sau này ai sẽ nuôi ta đây, chẳng giấu gì người hai chúng ta là người của Lưu Hương thành, đang trên đường đi tìm một vị thần y có thể chữa khỏi khuôn mặt cho ta cho nên hôm nay mới ghé ngang qua đây để dừng chân, cho nên hành trình sau này của ta rất cần có hắn, mong người hiểu cho mà tha cho hắn.
Ngọc Nhi cất giọng giải thích nói.
Thần y nào sao ta không biết!
Thành chủ hiếu kỳ khẽ hỏi.
Tuyết Phong lão nghe nói lão ta sống ở Tuyết Vân Vân Sơn, ngài có biết không?
Ngọc Nhi cố tình bịa ra một cái tên để dò hỏi nói.
Ta chưa từng nghe qua danh tiếng vị thần y này bao giờ.
Thành chủ lắc đầu đáp lại.
Thật không có sao, xem ra ta hết hi vọng rồi.
Ngọc Nhi làm bộ dạng thất vọng than thở nói.
Mặc dù vị thần y mà cô nói ta không hề biết đến, nhưng ta biết được ở phía nam cách đây mười vạn dặm có một ngọn núi tên là Tuyết Vân Sơn, ở trên đó có một cái động băng lớn bên trong có một cái đầm nhỏ gọi là Thái Nhất Chân Thủy có công diệu thần kỳ, chỉ cần con người còn một hơi thở thương tích nặng đến đâu cũng có thể chữa khỏi.