CHƯƠNG 25: THIÊN SINH LINH TINH, VĨNH HẴNG VŨ TRỤ, VĨNH HẰNG TINH

Hành Trình Khám Phá Thế Giới Mới Của Thực Thể Thần Bí

CHƯƠNG 25: THIÊN SINH LINH TINH, VĨNH HẴNG VŨ TRỤ, VĨNH HẰNG TINH

Lời này Hoàng Viêm nói không sai, đích thực thế giới này rất thú vị đặc biệt là mỹ vị ở đây hắn còn chưa có thưởng thức hết, thế giới xung quanh muôn hình muôn vẻ vẫn còn chưa được nhìn ngắm tất cả và còn có Ngọc Nhi khi ở gần thì rất ghét thậm chí còn nhiều lần có ý định giết nàng để hả giận, nhưng khi cả hai xa nhau trong lòng hắn bỗng có cảm giác trống trải trong lòng điều này càng làm cho hắn khó có thể xuống tay được.

"Không lẽ Cổ Viêm ta lại bắt đầu có thứ tình cảm với một con người sao?"

Ba tinh hệ to lớn như thế, năng lượng lại càng khủng khiếp, vậy mà hơn chục năm nay chưa từng có ai phát hiện ra, chuyện này thật phi lý.

Hừ, đã nói nó không phải là vật của thế giới này, hơn nữa nó còn to hơn cả vũ trụ thì với vốn hiểu biết ít ỏi của con người làm sao chúng phát hiện ra được.

Cho dù là con người mạnh nhất trong vũ trụ này là Thiên Đạo có thần thông quảng đại đến mấy cũng không thể nào phát hiện ra sự tồn tại của nó.

Hắc Viêm lộ vẻ đắc ý nói.

Thiên Đạo hóa ra con người mạnh nhất của vũ trụ này chính là Thiên Đạo sao, nhưng tại sao Thiên Đạo lại là con người mà không phải yêu thú.

Cổ Viêm tò mò hỏi.

Theo suy đoán của ta có thể là trong vũ trụ này con người là chủng loài thông minh nhất ban đầu chúng có thể yếu như theo năm tháng thời gian phát triển sẽ trở nên rất mạnh và trở thành sinh vật mạnh mẽ nhất trong vũ trụ này.

Hoàng Viêm mỉm cười giải thích.

Hừ, có gì hay ho đâu chứ chúng nghĩ chúng là sinh vật mạnh nhất trong vũ trụ sao quá sức ảo tưởng, thực ra chúng chỉ là một con cá bé nhỏ trong một cái đầm bé nhỏ so với biển lớn ngoài kia thì chưa là cái gì cả chỉ đáng là một giọt nước nhỏ xíu trong một biển lớn chỉ là một hạt cát giữa một sa mạc mà thôi.

Hắc Ma phẫn nộ cười khinh thường nói.

Cái này không thể trách chúng được, dù sao chúng chỉ hiểu biết về tiểu vũ trụ nơi chúng đang sống nếu có mạnh thì cũng chỉ mạnh nhất trong vũ trụ này thôi còn những tiểu vũ trụ khác vượt ngoài tầm hiểu biết của chúng làm sao chúng biết cho được.

Hoàng Viêm cười khổ nói.

Nếu là như vậy sau này trong cơ thể của ta không phải sẽ mang ba thần vật có sức mạnh phá hủy toàn bộ mọi thứ trong vũ trụ sao, ngay cả Thiên Đạo loài người cũng không có cửa đấu với nó có đúng không?

Khóe miệng run rẩy không kìm nổi sự phấn khích nói.

Ha ha, nói vậy cũng không sai nhưng những chuyện đó đợi sau này hẵng tính hiện giờ với cơ thể con ngươi này của ngươi chưa đánh lại Thiên Đạo con người đó đâu, nào chúng ta thử xuống dưới đó thử xem sao.

Hoàng Viêm vừa nói dứt lời, lập tức dịch chuyển cả ba người xuống phía bên dưới tinh hệ khổng lồ.

Ở phía bên dưới thật rộng lớn một không gian vô cùng vô tận trải dài không thấy điểm đừng, đặc biệt mặt đất ở đây vô cùng cứng thậm chí có là thần binh cũng chưa chắc đã có thể làm nó trầy xước.

Thứ vật thể này ta không hiểu nó cứng như vậy sao lúc trước còn thấy nó trong suốt bao trọn toàn bộ các tiểu vũ trụ được.

Cổ Viêm tò mò hỏi.

Nó có thể thay đổi hình dạng vật chất của mình có thể ở dạng vô cùng cứng cáp như các hành tinh có đất có đá cũng có thể ở dạng trong suốt có gì lạ đâu, nhưng quan trọng gì dù sao nó đã quay về chủ cũ, hiện giờ bị thu nhỏ trong thế giới này nhưng vẫn còn rộng lớn lắm phải không?

Hắc Ma cười hỏi.

Quá là rộng lớn đi, nếu ở đây mà có thêm vài cái cây lớn có phải sẽ hay hơn không a.

Cổ Viêm vui sướng vừa lăn mấy vòng xuống đất vừa cười vừa nói.

Uỳnh!

Một tiếng động lớn, từ bên dưới đất những mầm non xanh biếc trồi lên, phát triển với tốc độ cực nhanh thành những cây đại thụ cao đến cả chục ngàn mét chọc thẳng lên bầu trời xuyên qua những đám thất thải tường vân không nhìn thấy ngọn, đường kính ước chừng rộng hơn ngàn mét, vô số những cành cây khổng lồ vươn ra tạo thành những tán lá rộng cả trăm ngàn mét che phủ một khoảng trời rộng lớn tựa như một con quái vật khổng lồ sừng sững đang ngủ say.

So với kích thước khổng lồ của những đại thụ này, ba người Cổ Viêm không khác nhì một con kiến bé nhỏ, nếu đem so với một ngọn núi như Tuyết Vân sơn sợ rằng còn nhỉnh hơn không ít.

Chuyện ……. chuyện này là sao, tại sao lại xuất hiện những đại thụ này ở đây, ta đâu có trồng cây đâu hơn nữa kích thước của chúng.
Cổ Viêm há hốc mồm một tiếng kinh ngạc, trợn tròn con mắt run rẩy nói.

Mấy cái cây này đâu có gì to lớn đâu nó chỉ giống với những gốc đại thụ ở Phục Long đại lục nơi ngươi sống thôi, chẳng qua vì kích thước của tinh hệ này quá lớn nên kích thước của bọn chúng cũng phát triển theo nên mới thành ra như vậy.

Hoàng Viêm hài hước cười híp mắt nói.

Vậy mà không to, ta còn tưởng mình là người tí hon đang sống trong thế giới của ngươi khổng lồ đấy?

Nuốt ực một hơi, Cổ Viêm nhíu mày lớn giọng nói.

Trước mắt Cổ Viêm là cả một khu rừng rộng lớn,đặc biệt những tán lá của những gốc đại thụ ở đây phát sáng đủ các loại màu sắc phản chiếu xuống phía dưới mặt đất càng cho phiến không gian này càng thêm phần thơ mộng, huyền ảo như lạc vào xứ sở thần tiên.
Phốc phốc!

Hai con tiểu thú lúc này xuất hiện lơ lửng trước mặt của tiểu Hoàng Viêm, chúng đến đây được chính do hắn gọi tới, trông bộ dạng của chúng lúc này cũng không khác gì Cổ Viêm, kinh ngạc hết sức có lẽ đây là lần đầu tiên chúng được nhìn thấy thần vật lớn đến như vậy, sự uy nghiêm hùng vĩ của những đại thụ khổng lồ này khiến cho bọn chúng có phần khiếp sợ.

Roẹt!

Thân thể hai con tiểu thú phát ánh sáng lục sắc và hắc sắc kèm theo đó là nguồn năng lượng cực đại tăng dần theo cấp số nhân, chớp mắt hai thân thể bé nhỏ biến thành một cự đại hung thú.

Còn rắn nhỏ lục bích sắc kia biến thành một cự con mãng xà khổng lồ, thân thể dài chừng mười năm đến hai mươi mét, toàn thân một lớp vảy lục bích lấp lánh phản phất một ít kinh sắc trong đó, cặp mắt to lớn tựa như viên cực phẩm lục sắc bảo thạch phát quang sáng chói, hai chiếc sừng kim sắc dài mọc ngay cạnh mắt càng khiến cho người ta nhầm tưởng là một con đại mãng long chứ không phải mãng xà nồng nặc một mùi khí tức cổ xưa.

Con hổ con bên cạnh biến thành một con cự đại hung thú, thân cao chừng mười năm đến hai mươi mét dài gần mười mét cao trên năm mét, bộ lông đen mềm mại như nhung bên trên thêu dệt những lớp vằn tử sắc quang, trên thân thể là một bộ chiến giáp màu bạc trước ngực đính thêm một viên tử sắc bảo thạch, bộ móng vuốt màu đỏ sắc nhọn tất cả tạo nên một vị chúa sơn lâm khí chất oai vệ uy nghiêm không gì sánh bằng.

Chuyện này rốt cuộc là sao, hai con tiểu thú đó …………….

Cổ Viêm một tràng kinh ngạc trợn tròn mắt vang lên, chuyện này quá bất ngờ với hắn.

Quên nói cho ngươi biết, ở trong thế giới này mọi vật sẽ trở nên hoàn mỹ kể cả hai con tiểu thú đó, có lẽ đây chính là cấp độ cao nhất mà chúng có thể đạt được.

Yêu hoàng!

Là yêu thú cấp bậc yêu hoàng?

Chuyện này quả thực làm người khác khó tin một con tiểu thú nhỏ ban đầu chỉ là cấp độ yêu thú không ngờ chỉ trong tức khắc đã trở thành yêu thú cấp bậc yêu hoàng, nếu để những con yêu thú khác nhìn thấy được không biết sẽ ghen tỵ như thế nào?

Chủ nhân nói chính xác hơn hiện giờ chúng ta đã là võ hồn cấp bậc yêu hoàng nhất giai phẩm chất thực lực có thể sánh ngang với cảnh giới võ tông các người.

Cự mãng cất giọng giải thích nói.

Võ hồn cũng chia làm cấp bậc sao?

Cổ Viêm ngạc nhiên hỏi tiếp.

Chủ nhân, yêu thú có cấp bậc thì đương nhiên võ hồn mà chúng ta sản sinh ra cũng có cấp bậc, chỉ khác ở chỗ khi trở thành võ hồn của người khác muốn tăng phẩm giai của võ hồn cần phải đi hấp thụ linh thai của các chủng loại yêu thú khác không những thế linh thai phải phù hợp với thuộc tính tu luyện của chúng ta và phải có phẩm chất cao hơn với cấp bậc hiện tại của chúng ta thì mới có thể tăng giai được.

Cự hổ bồi theo nói.

Vậy sau này ta nên gọi các ngươi là gì bây giờ?

Cổ Viêm ngẩn đầu nhìn cả hai bọn chúng nheo mắt khẽ hỏi.

Ta hiện giờ đã là Bích Lân Huyễn Xà Hoàng, ngài có thể gọi ta là Lân Thiên.

Còn ta hiện giờ là Ám Minh Tà Vương Hổ, ngài có thể gọi ta là Vương Hổ.

Hai con cự thú này mặc dù có cấp bậc yêu hoàng, nhưng xem chừng vẫn không thể mang ra ngoài được, có cũng như không xem ra ngày tháng sau này vẫn phải dựa vào sức mình là chính.

Cổ Viêm lắc đầu thở dài thầm nói.

Cổ Viêm mặc dù những thứ trong đây không mang ra ngoài sử dụng được, nhưng hai con cự thú đó thì có thể, chỉ cần chúng biến thành võ hồn của ngươi từ nay về sau chúng có thể tự do đi lại giữa hai thế giới, hơn nữa còn có thể phụ trợ ngươi trong chiến đấu, ngươi cũng đừng quá lo.

Hắc Viêm mở miệng giải thích nói.

Ngươi nói có thật không ta có thể đem bọn chúng ra ngoài để chiến đấu sao?

Cổ Viêm vẻ phấn kích reo lên hỏi lại.

Nhưng trước tiên ngươi phải đạt đến cảnh giới khai linh rồi mới có thể đem chúng ra ngoài được.

Nhưng hiện giờ thân thể ta là người bình thường ngươi nói xem làm sao mà có thể khai linh được đây.

Cổ Viêm lắc đầu than thở nói.

Chỉ là linh chủng thể chất cảu con người mà thôi, có gì to tát đâu, ngươi muốn mấy loại thuộc tính ta đều đáp ứng được hết cho ngươi.

Hoàng Viêm lộ vẻ tự tin sang sảng nói.

Khà khà muốn bao nhiêu ư, đương nhiên ta muốn tất, ta muốn sử dụng tất cả mọi nguyên tố trên thế gian này?

Cổ Viêm nghe đến đây không khỏi một chút cười tà nói.

Hì hì, tiểu tử ngươi vậy mà cũng tham lam ra phết đến thiên phú tu luyện cũng muốn lấy hết, vậy thì nữ nhân không biết sau này có bao nhiêu đây.

Hắc Viêm vẻ tiếu dung lên tiếng khẽ chọc ghẹo nói.

Hừ, nằm mơ đi ta sẽ không bao giờ nảy sinh cái thứ tình cảm của loài ngươi đâu, có chết ta cũng không muốn có cái quan hệ gì mà phu thê, con cái, tất cả chỉ đem đến một mớ phiền phức việc gì ta phải sa vào cơ chứ.

Cổ Viêm lời nói chắc như đinh đóng cột, khẳng khái đáp lại.

Hắc hắc, ta thì không nghĩ như vậy đâu, ta thấy hiện giờ ngươi bắt đầu có chút rung động với cô nương tên Phượng Ngọc Nhi đó và cô ta cũng rất thích ngươi, biết đâu một ngày nào đó phát sinh mối quan hệ đó thì sao, ai mà biết được ta.

Hoàng Viêm híp mắt cười, trêu ghẹo nói.

Cổ Viêm nghe vậy mặt đỏ tía tai xấu hổ vô cùng vội đuổi theo hai tên tiểu tử tinh ranh này, không biết hai bọn chúng ăn gì mà chạy nhanh đến vậy, cuối cùng đuối sức nằm bệt xuống đất.

Hộc hộc, mệt chết ta rồi.

Cổ Viêm thở hổn hển nói.

Này Cổ Viêm, có lẽ chúng ta nên đặt cho thế giới này một cái tên thật hay, chứ không thể cứ gọi là tinh hệ này tinh hệ nọ được.

Hoàng Viêm chạy đến nằm bên cạnh thấp giọng nói.

Lại muốn có tên sao, vậy được các ngươi nghe rõ đây từ nay trở đi phiến không gian này sẽ là vĩnh hằng vũ trụ còn ba hành tinh màu bạc kia sẽ có tên là Vĩnh Hằng Tinh, ở trong này chí chứa cực phẩm hoàn mỹ sinh linh không chứa phế vật, còn hắc cầu chứa đựng Vĩnh Hằng Vũ Trụ và ba Vĩnh Hằng Tinh ở bên ngoài kia sẽ có tên là Thiên Sinh Linh Tinh, từ nay trở đi mọi thứ trong thiên sinh linh tinh đều sẽ do ba chúng ta tiếp quản, cùng nhau thống trị thế giới.

Muhaha ….. muhaha….. muhaha ………

Cổ Viêm nở nụ cười âm hiểm cười lớn vang khắp đất trời nói.

Ngươi lại thế rồi, nhìn ngươi ít văn chương như vậy mà sao đặt tên nhanh và hay thế.

Hắc Ma ngạc nhiên hỏi.

Ha ha, bởi vì quá thông minh, chỉ những người thông minh mới có thể nhanh chóng nghĩ ra cái tên hay như vậy.

Cổ Viêm đắc ý cười nói.

Mà Cổ Viêm sau này ngươi sửa cách cười của ngươi được không, nhìn ngươi cười trông rất giống mấy kẻ chuyên đi làm chuyện xấu, ngươi mà cứ giữ cái nụ cười như vậy tương lai không thể trở thành anh hùng được đâu.

Hoàng Viêm mỉm cười khẽ khuyên.

Mặc kệ ta ta thích cười như thế đấy, không lẽ cứ phải cười đẹp mới làm đại anh hùng được sao.