CHƯƠNG 34: TẦM QUAN TRỌNG CỦA HUYẾT MẠCH.

Hành Trình Khám Phá Thế Giới Mới Của Thực Thể Thần Bí

CHƯƠNG 34: TẦM QUAN TRỌNG CỦA HUYẾT MẠCH.

Tên tiểu tử nhà ngươi bây giờ mới chịu ra sao?

Liếc nhìn gã thanh niên nho nhã mới xuất hiện, Cổ Viêm vẻ mặt nghiêm nghị trầm giọng hỏi.

Gã thanh niên này chính là Lân Thiên do Bích Lân Huyễn Xà Hoàng hóa hình mà thành, nghe Cổ Viêm nói vậy cũng đành bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, muốn lên làm tinh chủ của Mộc Thiên Sinh Linh Tinh quả thật không dễ dàng chút nào, nỗi thống khổ hắn phải chịu so với Vương Hổ không kém là bao, có thể tự mình vượt qua đã là một kỳ tích.

Cổ Viêm chuyện này là sao!

Cổ lão mở to mắt nhìn về phía tiểu tử mới đến, cất giọng hỏi.

Cổ lão đến bây giờ không kiềm nổi sự hiếu về hắn, lão không thể không hỏi từ khi Cổ Viêm tỉnh lại có những chuyện lão không thể giải thích được.

Rốt cuộc đây còn là Cổ Viêm mà ta biết nữa không.

Sự xuất hiện của Lân Thiên khiến cho không chỉ riêng Cổ lão mà chúng nhân xung quanh cũng cảm thấy trầm trồ kinh ngạc, trong lòng tự hỏi rốt cuộc lão thúc tổ của bọn họ lai lịch lớn như nào mà trong chớp mắt có thể triệu tập ra một lúc hai cường giả cảnh yêu hoàng.

Mà chủ nhân, tại sao ngài trở thành bộ dạng như vậy trông ngài…., rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.

Trông bộ dạng già nua trước mặt, Lân Thiên sắc mặt trở nên khó coi bập bõm hỏi.

Cổ Viêm không đáp lại câu hỏi của hắn chỉ khẽ ngẩn đầu lên trời cười nói.

"Thời tiết ở đây có vẻ hơi nóng a."

Vương Hổ hiểu ý của chủ nhân mình, đứng bên cạnh bàn tay đen sì khẽ phất nhẹ tạo ra một cái thông đạo không gian hắc sắc xuất hiện sau lưng hắn, trước sự kinh ngạc của mọi người.

Cổ Viêm ngươi định đi đâu vậy.

Thương thế của ngươi chưa khỏi hẳn đâu.

Cổ lão vươn tay về phía hắn khẽ khuyên.

Đám người Cổ Dao biểu hiện cũng đồng tình với phụ thân mình, Cổ Viêm cứ thế mà đi trong lòng có chút tiếc nuối, muốn níu kéo hắn ở lại nhưng đến Cổ lão còn làm được thì bọn họ có tư cách gì để có thể giữ hắn ở lại.

Cổ lão có lẽ đến lúc chúng ta phải chia tay rồi, ta rốt cuộc đến cùng cũng là kẻ ngoại tộc ở lại cũng chỉ làm phiền mọi người, thế giới của ta là ở ngoài kia, người hiểu ý ta chứ.

Cổ Viêm quay đầu mỉm cười nói.

Nhưng thương thế ngươi chưa khỏi, ta khuyên ngươi cứ ở lại đây dưỡng thương trước đã, đợi bình phục khỏi hẳn rồi hẵng đi cũng không muộn.

Ý ta đã quyết người không cần nói gì thêm, thấy người bình an vô sự ta thấy yên tâm đi được rồi.

Không khuyên được Cổ Viêm, Cổ Nguyên cúi xuống đất lắc đầu thở dài một tiếng sau đó ngẩng lên nhay mắt ám hiệu thần bí cho Thời Thiên.

Hiểu được ý của nhạc phụ đại nhân, Thời Thiên bàn tay khẽ phất lên, một giới chỉ màu đồng sáng bóng, sau đó cất bước di chuyển đến phía Cổ Viêm đứng mỉm cười rồi đưa cho hắn nói.

Ở trong giới chỉ này có tất cả những thứ ngươi cần, cấm chế ta cũng đã giải trừ cho ngươi rồi chỉ cần trích huyết nhận chủ là được.
Cổ Viêm nghe vậy chỉ lắc đầu mỉm cười đáp lại.

Ý tốt của Thời Thiên huynh, Cổ Viêm ta xin nhận như Cổ Viêm ta trước giờ không muốn mắc nợ ai, hành trình phía trước tuy có dài dằng đẵng nhưng ta vẫn muốn bước đi từ bàn tay trắng, huynh ý ta chứ.

Cổ Viêm mặc dù hiện giờ tu vi của ngươi đã tiến bộ hơn trước rất nhiều, nhưng vẫn còn quá yếu để tự bảo vệ bản thân mình, đồ vật mà võ đế cường giả tặng không phải ai muốn nhận là có thể nhận được đâu.

Cổ Dao cau mày khẽ trách mắng.

Ý cô là hai chúng ta không có đủ bản lãnh để bảo về chủ nhân mình sao?

Lân Thiên nghe vậy trong lòng có chút bực bội, quay đầu nhìn nữ phụ áo đen kia lạnh giọng nói.

Tiểu tử thối, người!

Cảm thấy bản thân bị sỉ nhục, nộ khí Cổ Dao lại dâng lên lần nữa, nhưng ngay sau đó cũng bất đắc dĩ phải thu liễm lại vì có sự hiện diện của mẫu thân mình ở đây.

Cổ Viêm nhìn thấy vẻ mặt của Cổ Dao thì không khỏi bật cười giễu cợt nói.

Ha ha ha, Cổ Dao xem ngươi kìa, lớn đầu thế kia mà tính khí như con nít vậy, không hiểu sao Thời Thiên lại có thể chịu được nổi ngươi a.

Cổ Dao nghe vậy nhìn Lăng Tiêu đỏ mặt vì bối dối không dám nói gì thêm.

Đám con cháu phía sau nghe Cổ Viêm nói chỉ biết tủm tỉm cười nhỏ không dám lớn tiếng vì sợ lão tổ trách phạt, phu phụ Cổ lão thì cười khổ một tiếng không ngờ đường đường là một võ đế cường giả lại bị một đứa trẻ như Cổ Viêm xoay vòng, nếu để người ngoài biết được thì sẽ cười vỡ bụng cho mà xem.

Nếu ngươi không muốn nhận món quà của Thời Thiên vậy nhận của ta được chứ!

Cổ Lão khẽ phất tay ra lệnh, phía sau một cô bé xinh xắn khuôn mặt đỏ bừng có chút e thẹn bước tới tay cầm theo một bình đan dược nhỏ đưa cho hắn mở miệng nói.

"Lão thúc tổ xin hãy nhận món quà này của con."

Cổ lão đây là ….

Yên tâm đi số đan dược này không phải là của chúng ta, chúng chỉ là đan dược nhị phẩm loại thượng phẩm mà thôi, con bé A Ly này đã ngưỡng mộ ngươi đã lâu nó cũng đã trông coi thân xác ngươi suốt mười lăm năm, nay nhìn thấy ngươi rời đi có chút buồn nên trước khi ngươi rời đi nó đã cố gắng luyện chế ít đan dược cho ngươi, ngươi hãy nhận cho nó vui đi.

Cổ lão mỉm cười khẽ khuyên.

Nhưng ta …

Lão thúc tổ yên tâm, lão tổ tông đã kể lại cho con biết người không thích ăn đồ quá đắng nên con đã cho thêm một ít nguyên liệu bồi bổ để nó có vị ngọt để người dễ dùng, vì thế xin hãy nhận món quà này của con.

A Ly lấy hết dũng khí hít một hơi sâu nhìn thẳng vào hắn rõng rạc nói.

Nhìn thấy vẻ mặt vừa dễ thương vừa ngại ngùng của cô bé làm Cổ Viêm không nhịn được cười khẽ tiến đến gần xoa đầu nó nói.
Cảm ơn ngươi, vậy món quà này Cổ Viêm ta xin nhận.

Cũng không còn sớm nữa, đến lúc ta phải đi rồi, các người cũng đừng có buồn nếu chúng ta có duyên thì ắt sẽ có ngày gặp lại.
Cổ Viêm dứt lời, lập tức tiến về phía hố đen thông đạo quỷ dị kia mà bước vào, đám người Cổ lão phía sau chỉ biết vẫy tay tiễn biệt hắn thầm hi vọng hành trình phía trước của hắn thượng lộ bình an.

Đầu bên kia hố đen, là một khung cảnh trắng xóa cảnh vật phía xa không thể nhìn rõ, khắp nơi đều là những bông tuyết trắng xóa, từng cơn gió lạnh thổi qua khiến người ta cảm thấy lạnh run người nhưng đối với Cổ Viêm thì nhiêu đây không có gì là lạnh cả, có Hỏa Thiên Sinh Linh Tinh bảo hộ giúp cơ thể hắn luôn giữ nhiệt độ ổn định không bị hàn khí làm cho tê cóng.

Cổ Viêm mau hấp thụ Băng Thiên Sinh Linh đi.

Từ trong thiên sinh linh tinh Hắc Ma truyền âm nói.

Nghe theo lời Hắc Ma, Cổ Viêm vội đặt mông xuống nền đất lạnh xếp bằng, tâm ý khẽ niệm thiên sinh linh tinh giữ mĩ tâm hắn phát ra ánh sáng bạch kim sắc rực rỡ, ngay sau đó xung quanh hắn xuất hiện vô sô những khối tinh thể màu lam nhỏ li ti như những viên kim cương nhỏ li ty xuất hiện dung nhập vào cơ thể hắn.

Bên trong thiên sinh linh tinh, với sự giúp đỡ của Vĩnh Hằng Tinh, Băng Thiên Sinh Linh Tinh hình thành trông nó không khác gì một khối cầu tuyết khổng lồ vành đai xung quanh là những không băng khổng lồ, khối bé nhất nếu đem ra bên ngoài cũng có thể to bằng cả một ngọn núi ở đây.

Hấp thụ xong Băng Thiên Sinh Linh Tinh, Cổ Viêm cũng không có ý định rời đi trực tiếp bế quan tu luyện đột phá đến cảnh giới võ linh.

Lấy đan dược mà A Ly tặng nuốt một viên vào trong cơ thể, đan dược này không những có vị ngọt mà lượng huyền khí trong đó cũng vô cùng nhiều với số đan dược này hắn không cần phải dùng pháp quyết chuyển hóa linh khi thiên địa thành huyền khí mà trực tiếp sử dụng huyền khí từ đan dược sẽ đỡ tốn nhiều thời gian tu luyện hơn lúc trước.

Để cơ thể tự tu luyện còn bản thể của hắn hiện giờ đang ở trong Thiên Sinh Linh Tinh nghỉ ngơi.

Nằm trên gốc cây đại thụ ở trên vĩnh hằng tinh, gác hai tay sau gáy Cổ Viêm ngẩn đầu lên nhìn những tinh hệ xinh đẹp hắn tạo ra không khỏi có chút tự hào về bản thân, so với trước đây thì giờ đây vĩnh hằng thế giới giống một tiểu vũ trụ thu nhỏ mà người chưởng khống lại chính là ba bọn người Cổ Viêm.

Cảm giác có tất cả mọi thứ quả thật rất thú vị, nhưng hắn cảm thấy mình vẫn thiếu một thứ gì đó rất quan trọng, khiến bản thân không thể vui lên được.

Lại nhớ nữ tử Phượng Ngọc Nhi đó sao?

Hoàng Viêm nằm bên phải hắn, mỉm cười cất giọng hỏi.

Cổ Viêm không nói gì, chỉ thở dài một tiếng, hắn không thể không thừa nhận hiện giờ có chút nhớ nhung nàng trước đây ở gần Ngọc Nhi chỉ muốn tìm cách giết nàng, giúp đỡ nàng cũng chỉ vì giá thế giàu có của nàng, nhưng trong thâm tâm lúc này hắn lại nhớ lại những ngày tháng được ở bên nàng nhưng hai trăm năm trôi qua có lẽ nàng và Vân Dương đã có không ít hậu nhân giống như Cổ Dao và Thời Thiên.

" Có lẽ tình yêu mà con người hay nói đến chính là sự nhớ mong, sự nuối tiếc."

Cổ Viêm ngươi cũng đừng có quá buồn, trên đời này còn rất nhiều nữ nhân tốt hơn đang đợi ngươi ở phía trước, Ngọc Nhi ả nữ nhân đó nói yêu ngươi muốn sống chung với ngươi vậy mà mới có hai trăm năm trôi qua mà đã không chờ được mà đi theo nam nhân khác vì thế ngươi cũng không cần phải buồn vì cô ta làm gì hãy quên cô ta đi.

Hắc Ma nằm bên trái mở miệng khẽ khuyên.

Ta biết rồi, ngươi không cần phải nhắc lại hiện giờ ta phải sống thật tốt, những chuyện khác đợi sau này hẵng tính sau.
…..
Một năm nữa trôi qua, cứ cách một hai tháng Cổ Viêm lại tỉnh dậy ăn đan được sau đó lại quay lại Thiên Sinh Linh Tinh nghỉ ngơi trò chuyện với đám người Hắc Ma và Hoàng Viêm.

Vương Hổ và Lân Thiên sau khi hai người xuất quan đã đạt đến yêu hoàng cửu giai tương đương với võ tôn đỉnh phong của loài người đối với chúng không còn xa vời nữa.

Chủ nhân!

Để ngài đợi lâu.

Cả hai người Vương Hổ đồng thanh cung kính nói.

Không hổ danh là loạn không thời tinh ở trong đó có một năm mà đã đạt đến cấp bậc này rồi a.

Cổ Viêm chắp tay sau lưng ngẩn cao đầu nhìn hai bọn chúng mỉm cười lên tiếng tán thưởng.

Để chủ nhân chê cười rồi nếu không phải có loạn không thời tinh gia tốc lên một trăm năm có lẽ chúng ta cũng không tăng tốc độ tu luyện nhanh đến vậy.

Vương Hổ cảm thấy hổ thẹn gãi đầu nói.

Thiên Sinh Linh Tinh không có linh khí giống thế giới bên ngoài vậy mà các ngươi cũng tu luyện được sao?
Cổ Viêm ngạc nhiên hỏi.

Tất nhiên là được rồi, Thiên Sinh Linh Tinh có thể hút được các hạt Thiên Sinh Linh Tinh Nguyên Tố mà mắt thường con người không nhìn thấy được thì linh khí sao không thể vào được chỉ cần là không phải sinh vật sống thí ngươi muốn hút thứ gì vào trong cũng được.

Hoàng Viêm cười nói.

Nếu quả thật loạn không thời tinh vậy thần kì như vậy, để ta gia tốc thời gian lên đến vài tỷ năm cho các người thoải mái tu luyện lên đến cấp bậc yêu tổ, đến lúc đó không phải ta sẽ có hai tên thuộc hạ cấp bậc võ thần bảo hộ sao.

Nghĩ đến đây Cổ Viêm thân thể run mạnh lên vì phấn khích, mừng rỡ phán.

Chủ nhân ngài nghĩ nhiều rồi cho dù có cho chúng ta thêm tỷ năm tu luyện cũng chỉ dừng ở cấp bậc yêu cửu giai mà thôi.
Lân Thiên lắc đầu thở dài nói.

Sao lại có chuyện như vậy, các ngươi nói mau nói rõ ra đi.

Bởi vì chúng chỉ có huyết mạch hậu nhân yêu hoàng, không có huyết mạch yêu thánh nên việc tiến cấp lên cấp bậc đó là rất thấp.
Hắc Ma mở miệng giải thích.

Huyết mạch!

Cổ Viêm nghe không hiểu hỏi lại.

Yêu thú, hay con người muốn tiến cấp đến cấp độ cao hơn phải dựa vào huyết mạch tổ tiên để lại hay nói đơn giản nếu một nhân tộc là hậu nhân của một cường giả võ đế thì tốc độ tu luyện có nhanh đến mấy cũng chỉ là cảnh giới võ đế đỉnh phong muốn đột phá lên võ thần cần một cơ duyên vô cùng lớn mới đạt được một khi họ đạt được võ thần cảnh thì đương nhiên hậu nhân đời sau của họ trong vòng một ngàn năm tới cũng sẽ đạt được, yêu thú chúng ta cũng vậy thôi nếu không có cơ duyên thì cho dù tốn thêm bao nhiêu thời gian cũng vậy thôi.