CHƯƠNG 33: ĐẠI VÕ SƯ CẢNH GIỚI
Mạc Kỳ cau mày cương quyết phản đối nói.
Muội không thấy Cổ Viêm rất lạ sao, Cổ Viêm làm cách nào mà có thể khiến chúng ta sống lại, hắn làm cách nào lại bị hóa đá suốt hai trăm năm, làm cách nào mà hắn có thể dễ dàng giết chết những cường giả cảnh giới võ thánh võ đế, làm võ thần bị thương, còn tên thuộc hạ yêu tộc kia của hắn từ đâu mà tới, muội không cảm thấy khi hắn tỉnh dậy có rất nhiều chuyện kỳ lạ sao.
Cổ Nguyên nheo mày nhìn Mạc Kỳ nói.
Chuyện của Cổ Nguyên và Cổ Viêm, Mạc Kỳ cũng đã từng nghe qua, lúc đó vì trốn sự truy sát của cường giả tại Trung Đô nên bất đắc dĩ phải trốn đến Bắc Đô giả làm một lão già bình thường và cũng vô tình gặp được Cổ Viêm, tên tiểu tử này từ nhỏ đến lớn thể chất quá bình thường thậm chí định sẵn chỉ là một phàm nhân vậy mà có thể làm được những chuyện phi thường đến vậy khiến người ta khó lòng tin được.
Tạm thời chúng ta đừng để ý đến chuyện đấy vội, có tìm hiểu cũng không tra ra được gì đâu, việc quan trọng hiện giờ chính là trị thương cho hắn trước.
….
Đan dược nhất phẩm không còn tác dụng với chủ nhân ta nữa mau đem loại nhị phẩm ra cho ngài ấy dùng đi.
Gã thiếu niên cao lớn cau mày mở miệng lớn tiếng ra lệnh nói.
Tên tiểu tử nhà ngươi, có biết hiện gì cho Cổ Viêm dùng nhị phẩm đan được nguy hiểm thế nào không, trẻ con không biết gì thì đừng có nhiều chuyện.
Thời Thiên tay chắp sau lưng quay đầu nhìn hắn, khẽ trách mắng.
Bên trong Thiên Sinh Linh Tinh!
Cổ Viêm cảm thấy lo lắng quay đầu nhìn về phía bọn Hoàng Viêm cất giọng khẽ hỏi.
Có phải khi đạt đến cảnh giới võ sư ta có thể khôi phục diện mạo của mình như trước đây phải không?
Hoàng Viêm trầm ngâm suy nghĩ, sau đó thảnh nhiên đáp lại.
Muốn khôi phục hoàn toàn ít nhất cũng phải đến cảnh giới võ linh.
Cảnh giới võ linh, với thân thể ốm yếu này của ta bao giờ mới đạt đến cảnh giới đó đây.
Cổ Viêm sắc mặt buồn bã than thở nói.
Yên tâm đi, theo ta nghĩ với tình trạng hiện giờ của ngươi chỉ cần nửa năm là có thể khôi phục thể trạng như trước.
Hắc Ma mỉm cười động viên nói.
Ở bên ngoài, một tháng đã trôi qua liên tục một lượng lớn đan dược nhất phẩm đan dược được đưa vào cơ thể hắn, theo phán đoán của Cổ lão thời gian Cổ Viêm đạt đến cảnh giới võ sư sẽ không còn lâu nữa.
Tại đại sảnh của Cổ gia trang.
Gã thiếu niên cao lớn tự giới thiệu về mình cho mọi người biết, hắn chính là Vương Hổ người đã từng ở cùng với đám người Cổ Viêm trong Vĩnh Hằng Vũ Trụ, ngoại trừ giới thiệu tên của mình ra những bí mật liên quan đến Cổ Viêm hắn không có hé răng nửa lời.
Đám người Cổ lão trong lòng vẫn luôn tò mò về chuyện xảy ra xung quanh hắn gần đây muốn tra hỏi cũng rất khó khăn, mặc dù không biết làm cách nào Cổ Viêm lại thu nạp một gã yêu hoàng nhất giai thực lực này võ tông nhị trọng của nhân tộc, so với Cổ lão năm đó đã hơn một tầng cảnh giới, điều này khiến họ rất hiếu kỳ về Cổ Viêm không biết trước khi hắn rơi vào trạng thái ngủ say đã gặp phải chuyện kinh thiên gì.
Trông bộ dạng tò mò của đám người này Vương Hổ vẻ mặt tỏ ra khó chịu lên tiếng cảnh cáo nói.
Có những chuyện tốt nhất các ngươi không nên tìm hiểu thì tốt hơn, nếu không ta đảm bảo các ngươi sẽ chết rất thảm đấy.
Vương Hồ đã thẳng thắn nói vậy, đám người của Cổ gia cũng không đám biết thêm, trong lòng tự hiểu Cổ Viêm hiện giờ mà bọn họ biết còn nguy hiểm hơn cả một cường giả cấp độ võ thần tuyệt đối không nên đắc tội.
A!
Bên ngoài có tiếng rống lớn của Cổ Viêm, mọi người trong đại sảnh nghe thấy liền vội chạy ra ngoài xem rốt cuộc có chuyện gì đang xảy ra.
Trước mặt họ, Cổ Viêm hiện giờ đã đạt đến cảnh giới võ sư, thân thể già nua kia đã bắt đầu có da thịt trở lại thoạt nhìn tuổi tác so với Cổ lão không khác là bao có khác chỉ là cho dù già hay trẻ thì hắn vẫn người một mẩu trông rất dễ thương.
Cổ …Cổ Viêm, hắn đang trẻ lại!
Cổ Nguyên mở to mắt kinh ngạc nói.
Đám người Mạc Kỳ, Cổ Dao, Thời Thiên, Cổ Phong cùng các trưởng lão khác cũng hết sức bất ngờ trong lòng tự hỏi không biết hắn đã tu luyện loại pháp môn kỳ quái nào mà có thể làm được như vậy.
Từ trên không trung Cổ Viêm từ từ đáp xuống đất lớn tiếng nói.
Mau đem cho ta thêm nhiều đan dược phẩm chất cao hơn tới đây cho ta, ta muốn nhiều hơn nữa.
Cổ Viêm vừa dứt lời thì Lăng Thiên lão tổ từ xa cũng nhanh chóng thúc dục mọi người mang đan dược đến cho hắn, ra lệnh cho các dược sư ngày đêm phải luyện đan không được lơ là một khắc.
Trong khoảng thời gian này Cổ Viêm được bố trí trong đình viện, tĩnh tâm bế quang tu luyện, Vương Hổ thì luôn ở cạnh hắn không rời nửa bước, số lượng đan dược hắn từng ăn có nhiều hơn cả cơm bữa, hiện giờ có thể chịu đựng được tam phẩm đan dược, nhờ có thiên sinh linh tinh mà hiện giờ hắn có thể hấp thụ được những hạt linh khí tinh khiết nhất thêm vào đó là hai võ hồn cấp độ yêu thiên phú tu luyện càng nhanh hơn trước rất nhiều so với người bình thường nếu không phải thực lực yếu kém và tuổi tác đã cao thì có khi còn nhanh hơn đám thiên tài trong sơn trang rất nhiều.
Cuối cùng sau ba tháng ta đã đạt được đến cảnh giới đại võ sư, nếu không phải có lượng lớn đan dược hỗ trợ sợ rằng không thể làm được điều đó.
Tỉnh dậy mở mắt ra thả lỏng toàn thân, hiện giờ Cổ Viêm đã cảm thấy toàn thân tràn đầy năng lượng hơn trước rất nhiều nhờ đạt đến cảnh giới đại võ sư có thể sử dụng lượng lớn linh khí tích trữ trong người để mượn năng lực đảo ngược thời gian của loạn không thời tinh mà hắn đã quay trở về được tuổi bốn mươi hiện giờ hắn có nhiều sức sống hơn trước với hai võ hồn yêu hoàng thu được tốc độ tu luyện đến cảnh giới võ linh đối với hắn chỉ còn là vấn đề thời gian.
Cổ Viêm tiểu tử!
Âm thanh quen thuộc đó chính là của Cổ Nguyên theo sau lão chính là Mạc Kỳ, Cổ Dao, Thời Thiên cùng đám con cháu nhà lão, trông thấy bộ dạng của Cổ Viêm khỏe lại mọi người ai cũng cảm thấy vui mừng xem ra công sức mấy tháng nay luyện chế đan dược không bỏ phí chút nào.
Cổ Viêm mới có ba tháng mà đã bước vào cảnh giới đại võ sư thật khiến ta bất ngờ đấy.
Mạc Kỳ vẻ mặt mừng rỡ lên tiếng tán thưởng nói.
Cổ Viêm nghe vậy cười khổ một tiếng, nếu không phải là đan được bọn họ cung cấp chất lượng rất cao ngay cả mấy viên nhất phẩm cũng thuộc loại thượng phẩm thì hắn đâu có được thành tựu nhanh đến vậy.
Phía sau Mạc Kỳ phía sau đám đông chen theo chúc mừng hắn.
Bất ngờ lúc này Cổ Dao ngó nghiêng, nhăn mặt nhìn về phía Cổ Phong lạnh giọng quát.
Phong nhi, tiểu Điệp đâu tại sao không đến, ta đã dặn tất cả hôm nay đều có mặt ở đây để chúc mừng lão thúc ngươi không lẽ những lời ta căn dặn ngươi đều đổ ngoài tai sao.
Cổ Phong nghe thấy cau mày vậy lập tức to tiếng minh bạch đáp lại.
Mẫu thân người quên rồi sao, năm đó tiểu Diệp sinh ra đã bị trúng hàn khí cực hạn của băng đế Phượng Thanh Thanh để lại nên đã bị thương rất nghiêm trọng trăm năm nay chịu đủ sự dày vò của hàn khí không thể đi lại được, không chỉ có vậy cháu gái người Tử Nghiêm từ khi sinh ra đã bị trúng hàn độc giống hệt mẫu thân nó, người không cảm thấy mình có chút quá đáng sao.
Một thanh niên anh tuấn hắc bào phía sau Cổ Phong bất ngờ tiến lên phía trước, hành lễ cung kính nó.
Nhạc mẫu đại nhân, tiểu Nghiêm hiện giờ tình trạng hiện giờ ngày càng nghiêm trọng mong người hiểu cho nỗi khổ của nàng.
Thiên Thu ngươi!
Cổ Dao tay nắm chặt lại, khuôn mặt đỏ bừng như sắp phát điên, nàng đường đường là lão tổ của Cổ gia vậy mà người nhà cũng không quản được nếu để người ngoài biết được chẳng khác nào làm trò cười cho thiên hạ, hơn nữa ở đây còn có Cổ Viêm, hắn nhìn vào chắc chắn trong lòng đang cười vỡ bụng cho mà xem.
Không nhịn nổi thái độ này của hai người họ Cổ Dao phát điên tay phất lên, một cỗ năng lượng tím nhạt khủng bố hướng đến phía bọn Cổ Phong và Thiên Thu mà tấn công.
Hai người Cổ Phong và Thiên Thu nhắm mắt đứng nguyên tại chỗ, dù sao Cổ Dao cũng là trưởng bối của họ sao họ muốn giáo huấn hai người họ sao bọn họ có thể bất hiếu đến mức phán kháng lại được.
Cổ Dao vừa chuẩn bị động thủ thì Thời Thiên bên cạnh nhanh hơn một nhịp, lắc đầu ám hiệu.
Ở đây còn phụ mẫu nàng, cho dù nàng có muốn ra tay cũng phải nghĩ đến còn những ai đang đứng ở đây ngoài hai người Cổ lão còn có không ít trưởng lão của Cổ gia, đám thanh niên thiếu nữ rất nhiều lớp trẻ làm vậy chỉ làm cho bọn chúng thêm phần sợ hãi mà thôi.
Cổ Dao, sao không ra tay tiếp đi, ta muốn xem thử cô định dạy dỗ chúng thế nào đây, ha ha.
Cổ Viêm vẻ mặt tiếu dung cười lớn lên tiếng trêu trọc nói.
Cổ Dao nghe vậy càng thêm phần tức giận thêm, quả nhiên như những gì nàng dự tính, Cổ Viêm mà không lên tiếng trêu đùa nàng thì thật không phải tính cách của hắn.
Tiểu tử thối, đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn trẻ con như vậy chứ, còn dám trêu con gái ta, có tin ta tét mông ngươi không.
Cổ lão nghe vậy cau mày khẽ trách mắng.
Roẹt!
Đúng lúc này một cỗ ánh sáng lục bích chói lóa phát ra từ cơ thể hắn, khiến mọi ánh mắt của chúng nhân đang hướng về phía Cổ Dao chuyến sang vị trí hắn đang ngồi xếp bằng mở to mặt kinh ngạc.
Từ trong ánh sáng lục bích, một gã thanh niên nho nhã mặt thanh mày tú vẻ thư sinh thân mặc bộ lục bào nhàn nhạt, tóc búi gọn song quyền ôm chặt cúi đầu về hướng của Cổ Viêm cung kính chào hỏi.
Chủ nhân đã để người phải đợi lâu.