CHƯƠNG 38: ĐÃI YẾN TIỆC
Mau biến đi cho ta.
Nữ tử xinh đẹp hét lớn, thân thể phát ra hàn khí năng lượng cực hạn xung quanh vạn mét đều bị băng phong toàn cảnh là cấm địa băng vực lạnh giá.
Sao …..sao …sao … sao lại như vậy!
Đồng tử mở to, nữ tử xinh đẹp kia tỏ ra kinh hãi không dám tin vào mắt mình, ngoại trừ đám dây leo và mấy đại thụ kia ra bị đóng băng thì ba người Cổ Viêm vẫn đứng sừng sững như không có chuyện gì xảy ra.
Thân là yêu đế cấp biệt vậy mà chỉ có chút thực lực như vậy thôi sao?
Hoàng Viêm cười nhếch mép khinh thường nói.
Phá!
Nghe được lời nói mỉa mai từ Hoàng Viêm, nộ khí trong mắt nữ tử kia càng lúc bùng phát dữ dội hơn, song quyền nắm chặt phát động lực lượng của mình phá vỡ những sợi dây leo bị đóng băng kia thoát ra, nhưng điều nàng bất ngờ hơn lúc này băng vị phá nhưng những sợi dây leo vẫn nguyên vẹn không bị đứt trái lại còn siết chặt hơn trước, cái cảm giác bất lực này cũng là lần đầu tiên nàng trải qua, thế giới này quá huyền bí, nàng cảm thấy ở trong đây bản thân mình chỉ là một con kiến nhỏ bé bị người ta mang ra trêu đùa sỉ nhục.
Trước khung cảnh tràn ngập băng tuyệt, những thần thụ quanh đây đồng loạt phát ra sóng lăng lượng đủ các loại màu sắc khác nhau tùy thuộc vào màu sắc lá cây của chúng tạo ra một chùm vòng sáng như màu cầu vồng xua tan băng giá vạn mét quanh đây.
A ….a ….a….a …a.
Tiếng thống khổ phát ra từ miệng nữ tử xinh đẹp kia càng lúc càng lớn, hiện giờ đầu nàng như muốn nổ tung, loại sức mạnh thần bí của những thần thụ phát ra không phải là thứ mà yêu đế có thể chịu đựng được, đây là loại tra tấn tinh thần khủng khiếp nhất mà nàng lần đầu trải qua, sống không bằng chết.
Trông bộ dạng thê thảm của nữ nhân này Cổ Viêm đoán được nếu cứ để tiếp tục e rằng cô ta sẽ bị sức mạnh của Vĩnh Hằng Tinh nghiên nát đến thần hồn tiêu tán, mà hiện giờ bọn họ cần cô ta để có thể ra ngoài, không còn cách nào khác Cổ Viêm đành phất tay ra lệnh cho những gốc đại thụ quanh đây ngừng lại mà tha mạng cho cô ta.
Hộc hộc!
Dây leo buông lỏng, rút lui quay về vị trí của mình, còn nữ tử xinh đẹp kia hiện giờ toàn thân mồ hôi nhễ nhại không còn chút sức lực nào nữa, rơi từ trên cao ngã khuỵu xuống đất, miệng thở hồng hộc trông rất đáng thương.
Cổ Viêm phất tay một lần nữa, một gốc đại thụ phía sau hắn bỗng dưng có một nhánh cây dài ra hướng đến vị trí bàn tay của hắn mọc ra trái cây màu đỏ tươi rồi tự dụng xuống bàn tay hắn rồi lại tự co mình lại quay về vị trí của nó.
Ăn thứ này đi!
Đưa tay hướng tới trước mặt nữ tử xinh đẹp, Cổ Viêm trầm giọng nói.
Ngẩn đầu nhìn trái cây trên tay hắn, nữ tử này cũng không có nghĩ nhiều chớp mắt cướp trái cây từ tay hắn ăn ngầu nghiến như một con thú nhỏ bị bỏ đói lâu ngày.
Cảm giác này ……….thật quá thần kỳ a.
Cảm nhận toàn thân tràn đầy năng lượng nữ tử khóe miệng cong lên vui sướng cất giọng nói.
Nữ nhân kia mau xưng họ tên đi!
Hắc Ma lạnh lùng cất giọng quát.
Nghe thấy lời nói của Hắc Ma, nữ tử xinh đẹp giật mình lùi lại vài bước, đối mặt với ba đứa nhóc kỳ lạ này có chút rè chừng, nàng khẳng định đây là sự tồn tại vô cùng mạnh mẽ yêu đế như nàng trong mắt họ chỉ là một con kiến ngọn cỏ nhỏ bé không đáng nhắc đến, nhìn ba người một hồi lâu, nàng mới thận trọng đáp lại.
Bạch Linh là tên của ta, còn các ngươi rốt cuộc là thần thánh phương nào.
Ta là Cổ Viêm, đứng bên phải là Hoàng Viêm, bên trái là Hắc Ma, nơi mà ngươi đang đứng là Vĩnh Hằng Tinh, toàn bộ nơi này đều là đo bọn ta tiếp quản.
Cổ Viêm cười tươi hai tay chống eo ngẩng đầu nói.
Vĩnh Hằng Tinh!
Chưa từng nghe qua.
Bạch Linh ngây người đáp lại.
Những chuyện về thế giới này ngươi không cần phải hiểu cũng không cần phải biết, ngươi chỉ cần nhớ rõ cho ta nếu chuyện về Vĩnh Hằng Tinh bị lộ ra ngoài ta đảm bảo với ngươi cái chết đến với ngươi còn kinh khủng hơn vừa nãy gấp trăm ngàn lần.
Cổ Viêm trừng mắt nhìn thẳng vào mặt Bạch Linh cất giọng cảnh cáo nói.
Bạch Linh chỉ biết gật đầu đáp lại, Cổ Viêm đã nói rõ như vậy nàng cũng không dám nhiều chuyện.
Được rồi, cũng không còn sớm nữa,bây giờ ta sẽ đưa ngươi ra bên ngoài.
Cổ Viêm dứt lời, hai mắt lóe ra kim quang hướng tới vị trí của Bạch Linh, chớp mắt thân thể nàng bị dịch chuyển biến mất khỏi Vĩnh Hằng Tinh.
Bên ngoài Thiên Sinh Linh Tinh.
Cổ Viêm ngồi xếp bằng giữa quan tài băng, hiện giờ khẽ mở mắt, trong cơ thể phát ra đạo năng lượng màu lam sắc rực rỡ, xung quanh trăm mét xuất hiện hàng ngàn bông tuyết tạo thành vòng xoáy lấy thân thể hắn làm trung tâm mà cuốn lấy.
Đạo năng lượng màu lam sắc kia càng lúc càng khủng bố cuối cùng phóng ra ngoài ngưng tụ thành thân thể mỹ nhân xinh đẹp tuyệt trần, mỹ nhân này không ai khác chính là Bạch Linh.
Trông thấy Bạch Linh đám người Lang lão vỗ vã quỳ xuống cung kính nói.
Nữ vương chúc mừng người trở lại.
Bạch Linh cũng không vội để ý đến đám người này, quay người nhìn Cổ Viêm ở phía sau, kinh ngạc khi trông thấy hắn, nàng không dám tin kẻ làm cho nàng vừa nãy phải run rẩy khiếp sợ chỉ là một thằng nhóc mới mười lăm tuổi, nhưng mà tầm tuổi này đạt đến võ linh cảnh lại có thể hồi sinh nàng từ cõi chết trở về cũng không phải là kẻ tầm thường nên cũng không dám coi thường bất kính như trước.
Trông thấy bộ dạng tiểu tử này trông rất khó coi có vẻ như hắn không thích ở khu vực hầm mộ này thêm chút nào nữa, nếu để hắn đợi quá lâu chỉ e với tính cách trẻ con của mình hắn sẽ vì chuyện này mà lại trút giận lên người nàng.
Được rồi, có chuyện gì thì ra bên ngoài hẵng nói, đừng làm phiền những vong linh ở đây.
Bạch Linh quay đầu lại, nghiêm túc nhìn chúng nhân cất giọng ra lệnh nói.
Tại một cung điện băng ở dưới lòng đất.
Ba người Cổ Viêm, Vương Hổ, Lân Thiên không dám tin rằng ở dưới mặt đất lại có thể xây dựng một cung điện nguy nga tráng lệ đến vậy, có lẽ đám người này sống ở đây cũng đã rất lâu ít nhiều cũng cả ngàn năm.
Tại bàn tiệc, ngoài Cổ Viêm và Bạch Linh được xếp ngồi ngang hàng phía trên, thì ở dưới mỗi người đều được xếp một bàn riêng, đa phần ở đây toàn là trưởng lão cấp biệt địa vị trong tộc vô cùng cao quý, ngoài ba người Lang lão, Hầu lão, Thu Sương lão bà thì bảy vị trưởng lão khác Cổ Viêm không biết nhưng có lẽ địa vị không thua kém gì ba người kia.
Tiệc tùng nổi lên, phía chính giữa đại điện một đám mỹ nữ xinh đẹp đang nhảy múa trong đó có tiểu Tuyết là nữ tử thần bí mà đám Cổ Viêm gặp trước đây cũng chính là cháu gái cháu gái của Thu Sương lão bà và Lang lão, nữ nhân này nhảy múa quả thực rất điêu luyện, chỉ một cái chớp mắt thôi mã gần như đánh gục đám nam nhân quanh đây, đặc biệt là Lân Thiên bị vẻ đẹp này mê hoặc hắn giờ không biết mình là ai, nếu không phải Vương Hổ gõ đầu đánh thức sợ rằng hiện giờ vẫn chìm đắm trong mỵ lực của nàng.
Cổ Viêm khuôn mặt hiện giờ vẫn tỉnh bơ tay trái chống cằm nhìn chúng nhân bên dưới ngồi tay phải cầm ly rượu nhâm nhi ly, nhìn thấy bàn thức ăn toàn là hoa quả khiến cho hắn không thể nuốt nổi, rượu thì nhạt như nước lã nhưng vẫn phải cố uống chỉ mong buổi tiệc kết thúc càng nhanh càng tốt.
Tiểu tuyết, không thấy Cổ Viêm hết rượu rồi sao, còn không mau lên đây mang rượu ngon rót cho hắn đi.
Bạch Linh liếc nhìn vị mỹ nhân xinh đẹp kia, lạnh lùng nói.
Tiểu Tuyết đang say mê nhảy múa nghe thấy nữ vương nói vậy, liền cúi đầu cung kính tuân lệnh, tay ngọc khẽ phất lên hiện ra một bình rượu bằng vàng lấp lánh bay phía trên ngồi bên cạnh Cổ Viêm, nhẹ nhàng vừa rót vừa nói.
Để Cổ Viêm công tử đợi lâu.
Cộc!
Vẫn là loại rượu khó uống đấy, Cổ Viêm bực mình không chịu được đập mạnh ly rượu xuống đất, hất tung cả bàn rượu đứng bật dậy liếc nhìn chúng nhân bên dưới hung dữ quát.
Khốn khiếp, các ngươi đang đùa giỡn với ta đó sao, đây mà là yến tiệc sao đây ma là rượu ngon sao, một miếng thịt cũng không có, rượu thì nhạt như nước, cả bàn chỉ toàn hao quả với hoa quả ta đâu còn là trẻ con nữa đâu mà suốt ngày ăn hoa quả, lão tử chịu hết nổi rồi, mau dẹp hết đi cho ta.
Thu Sương nghe vậy, tính khí lại nổi nóng, Cổ Viêm rõ ràng không coi nữ vương trong mắt đây là yêu sỉ nhục với toàn bộ tộc nhân, đứng phắt dậy mục quang phẫn nộ hướng tới Cổ Viêm, nhưng bà ta chưa kịp mở miệng quát thì bị Bạch Linh nháy mắt ra ám hiệu lắc đầu ngăn cản.
Quay đầu hướng về phía Cổ Viêm, Bạch Linh mỉm cười giải thích nói.
Bọn ta bản thể là yêu thú, lấy đâu ra thịt cho ngươi ăn chỉ có hoa quả đạm bạc mời đã là tốt lắm rồi, còn rượu ta thấy ngươi tuổi còn nhỏ nên đã sai người chuẩn bị cho ngươi một loại rượu đặc biệt, loại rượu này tên là " Túy Anh Đào ", là cực phẩm do bọn ta dùng những loại thảo dược quý mà tạo thành, có tác dụng nâng cao tốc độ tu luyện, bình thường rất ít khi sử dụng nếu không phải là đãi tiệc mời ngươi, thì e rằng những lão già dưới kia cũng không có tư cách để sử dụng đâu, như vậy đã đủ hiếu khách chưa.
Cổ Viêm công tử, đích thực những lời nữ vương nói không có sai đâu, nhờ có ngài mà tiểu Tuyết cùng mấy vị trưởng lão kia mới có cơ hội uống nó, có lẽ cũng đã gần năm trăm năm chưa được thưởng thức rồi đấy.
Ngươi nói láo rượu này làm gì thần kỳ đến vậy, ta không tin nhất định rượu mấy lão già ở dưới kia uống là loại rượu khác.
Thân thể phóng nhanh xuống phía dưới, Cổ Viêm thử từng ly rượu của từng bàn, quả nhiên kết quả y như lời tiểu tuyết nói rượu mấy lão già này uống giống hệt của hắn, đến bàn thứ mười hai cũng là bàn cuối cùng, bàn này là của Thu Sương lão bà, Cổ Viêm đến đây cũng không muốn thử thêm nữa, có lẽ cũng không khác gì bàn khác.