CHƯƠNG 45: CHUẨN BỊ CHO BÁCH TRIỀU ĐẠI CHIẾN

Hành Trình Khám Phá Thế Giới Mới Của Thực Thể Thần Bí

CHƯƠNG 45: CHUẨN BỊ CHO BÁCH TRIỀU ĐẠI CHIẾN

Mộng Mộng, ngươi có muốn trở thành một cường giả không?

Cổ Viêm quay sang phía nàng khẽ hỏi.

Mộng Mộng chỉ mỉm cười lắc đầu, có vẻ như nữ nhân này đối với việc luyện võ không có chút hứng thú nào, Cổ Viêm cũng không có ép buộc nàng. Dù sao đối với hắn cuộc sống của người bình thường vô ưu vô lo còn tốt hơn cuộc sống của một võ giả suốt ngày phải bày mưu tính kế hãm hại lẫn nhau để đạt được mục đích của mình, cả ngày từ sáng đến tối thấp thỏm lo sợ không biết lúc nào bị người ta giết thật sự rất khổ sở, nếu có thể lựa chọn hắn cũng muốn được giống như nàng sống những ngày tháng thanh bình nhàn hạ, nhưng hắn cuộc đời này hắn còn quá nhiều việc để làm buộc bản thân hắn phải bỏ cái ước mơ đó tiếp tục mạnh mẽ hơn nữa để một ngày nào đó có thể trở về nhà.

Để thực hiện khóa huấn luyện cho Cổ Viêm, đám người Cổ Hy đã chọn cho hắn một địa điểm rất đặc biệt nằm sâu trong rừng nguyên linh cũng là nơi rất quen thuộc với hắn.

Đây …..đây là căn nhà tranh nơi ta và lão già Cổ Nguyên đó đã từng ở sao?

Cổ Viêm hai mắt dụi dụi, vô cùng kinh ngạc, không nghĩ đến căn nhà tranh rách nát năm nào hiện giờ lại là một sơn trang rộng lớn đến vậy.

Lão thúc tổ, sơn trang này là một tay Cổ lão và Mạc Kỳ lão tổ tông lúc rảnh rỗi đã cất công xây dựng lên, có phải đẹp lắm phải không?
Nghe Cổ Hy nói vậy, Cổ Viêm không thể không tán thưởng lão già này, không ngờ được lão ta ngoài việc tu luyện giỏi ra lại có khiếu xây dựng đến vậy, có thể dựng lên một sơn trang tuyệt đẹp như vậy quả thực không dễ dàng chút nào.

Mặc dù so với sơn trang của Cổ gia một năm trước hắn từng ở có phần nhỏ hơn, nhưng những họa tiết trang trí nơi đây đều rất tỷ mỉ nhưng không kém phần giản dị, kết hợp với không gian rừng xanh nước biếc tạo nên cho người ta cảm giác thư thái.

Tại một khoảng sân rộng lớn bên trong sơn trang Cổ Viêm đang đứng ở giữa sân chuẩn bị sẵn sàng để cho Cổ Hy huấn luyện bản thân mình.

Đám người Bạch Linh hiện tại đang ngồi thư thái trong đình viện cách đó không xa quan sát hắn.

Bạch Linh tỷ, sao chúng ta không truyền thụ công pháp thiên cấp cho Cổ Viêm đại nhân để đám người ma tộc truyền thụ cho ngài ấy liệu có ổn không.

Đinh Thiên tỏ vẻ không đồng ý lên tiếng khẽ hỏi.

Tiền bồi, chúng ta là người Cổ tộc mặc dù thuộc ma giới nhưng từ xưa tới nay chưa từng hại một ai, xin người đừng vơ đũa cả nắm như vậy.

A Ly ngồi đối diện đang nhấp chén trà nóng, vội đặt xuống chậm rãi giải thích nói.

Ha ha, tiểu yêu nữ khẩu khí không nhỏ a, cái gì mà không hại người, các ngươi cũng giống như đám võ giả kia thôi, chẳng phải suốt ngày săn bắt yêu tộc lạm sát chúng ta sao còn dám nói không hại một ai, nếu không phải nể mặt Cổ Viêm đại nhân,ngươi có tin ta có thể bóp nát ngươi như bóp nát con kiến không.

Đình Thiên cau mày buông lời hăm dọa nói.

A Ly nghe vậy bộ dạng vẫn thản nhiên, không thèm đôi co với cái lão yêu quá sống ngàn năm, đứng dậy nhìn về phía Cổ Viêm mà ung dung bước tới.

Ngươi!

Đinh Thiên hai mắt đỏ ngầu như sắp phát điên, từ khi hắn ta sinh ra cho tới nay chưa từng bị ai coi thường như vậy, đặc biệt lại còn là một con yêu nữ ma tộc, đường đường là yêu đế cấp bậc lại phải đi nhẫn nhịn một con tiểu nha đầu vài ba tuổi vắt mũi chưa sạch.

Đình Thiên ca, huynh quá nóng tính quá rồi đấy, muội thấy cô bé đó nói cũng không sai nhân tộc cũng có người tốt kẻ xấu, ma tộc hay yêu tộc chúng ta cũng vậy, không thể vì một tộc mà đem ra đánh giá một cá nhân được.

Bạch Thiểm muội!

Đình Thiên ngươi bình tĩnh chút đi, chỉ là một đứa trẻ mới mười lăm tuổi mà ngươi lại đi so đo với nó không thấy mất thân phận sao.

Bạch Linh trầm giọng khẽ mắng.

Đình Thiên trong lòng quá tức giận, sau đó liền biến thành một đạo hắc quang biến mất khỏi sơn trang, Hùng Quân trông thấy vậy liền nhanh chóng đuổi theo.

Đình Thiên ca!

Bạch Thiểm nhìn về hướng bầu trời nơi hắn vừa rời đi, thầm gọi tên hắn.

Bạch Thiểm tỷ, tỷ cũng đừng quá lo lắng có Hùng Quân đi theo nhất định Đình Thiên ca sẽ không có chuyện gì đâu.

Cảm ơn muội, Nguyệt Nhi ta không sao, đừng để ý hai người họ chúng ta tiếp tục quan sát phía Cổ Viêm đại nhân đi.

Bạch Thiểm cười gượng vỗ vai Nguyệt Nhi nói.

Bạch Linh, ngươi không định ra tay truyền thụ công pháp cho chủ nhân ta thật sao, ta thấy để người ma tộc truyền thụ công pháp cho ngài ấy không ổn lắm lỡ như….

Lân Thiên có phải ngươi muốn nói lỡ như hắn luyện công pháp ma tộc bị nhân tộc phát hiện ra có phải rất phiền phức đúng không.
Lân Thiên gật đầu đáp lại, Bạch Linh rất thông minh chỉ nghe qua cũng hiểu được ý của hắn muốn nói, thật không hổ là nữ vương của một tộc lớn.

Ngươi không thấy Vương Hổ thuộc yêu thú mang mang ám thuộc tính đó sao, ta thấy Cổ Viêm tu luyện công pháp của ma tộc không phải là chuyện xấu nếu kết hợp võ hồn của Vương Hổ nữa thì hiệu quả sẽ cao hơn rất nhiều, còn bản thân ta chỉ có võ kỹ của yêu tộc thấp nhất cũng là địa giai thượng phẩm, nếu để hắn tu luyện chắc chắn sẽ bị phản phệ.

Lão thúc tổ, người có thể cho ta biết võ hồn hiện tại người đang sở hữu được không?

Nghe Cổ Hy nói vậy, Cổ Viêm gật đầu đáp lại sau đó nhắm mắt lại miệng niệm chú, từ trong cơ thể hắn một hư ảnh một con tiểu hắc hổ xuất hiện bay lơ lửng quanh thân thể hắn.

Võ hồn ám minh vương hổ, cấp yêu linh!

Không tệ.

Cổ Hy lên tiếng tán thưởng nói.

Nếu võ hồn của người mang thuộc tính ám ta sẽ dạy người một bộ võ kỹ mới, tên của nói là "Ngưng Huyết Thần Trảo".

Ngưng Huyết Thần Trảo!

Đây là công pháp của ma tộc các ngươi sao, có lợi hại không?

Cổ Viêm hai mắt mở to, hiếu kỳ hỏi.

Cổ Hy mỉm cười lắc đầu đáp lại.

Không lẽ bộ võ kỹ này lại xuất phát từ yêu tộc?

Thực ra bộ võ kỹ này xuất phát từ nhân tộc về phẩm chất chỉ xếp vào hàng hạ phẩm hoàng giai võ kỹ nhưng mà nó có khả năng tiến giai lên phẩm chất cao hơn chỉ có điều cần phải phụ thuộc vào đẳng cấp võ hồn và tu vi người tu luyện, ta nghe nói từ rất lâu về trước ở nhân tộc xuất hiện một vị cường giả thần bí thực lực siêu phàm tu luyện võ hồn long tộc,dựa vào đặc tính võ hồn của mình mà sáng tạo ra võ kỹ ngưng huyết thần trảo rồi truyền bá nó đến khắp toàn bộ đại lục nên nó sớm đã trở thành võ kỹ rất phổ thông được nhiều người sử dụng, đến cả võ thần Vân Dương năm đó cũng từng sử dụng qua nó.

Cổ Hy mỉm cười giải thích tiếp.

Nếu bộ võ kỹ này dành cho người có võ hồn long tộc, ngươi dạy ta có ích gì?

Cổ Viêm lộ vẻ coi thường nói.

Mặc dù xuất phát từ võ hồn long tộc, nhưng qua nhiều năm đã được rất nhiều vị tiền bối cải tiến dần, hiện giờ có thể sử dụng với nhiều loại võ hồn khác nhau miễn sao thuộc hệ thú võ hồn có móng vuốt là được.

Cổ Hy giải thích tiếp.

Trông bộ dạng của Cổ Viêm con ngơ ngác không hiểu, Cổ Hy quyết định biểu diễn một lần cho hắn xem.

Cổ Viêm nhìn về phía Cổ Hy, lúc này chỉ thấy bàn tay hắn có một hắc quang bao quanh ngưng tụ thành ưng trảo đột, thủ pháp lúc nhanh lúc chậm tản ra một cỗ khí tức mãnh liệt nặng nề.

Ngưng Huyết Thần Trảo.

Phá!

Cổ Hy bật nhảy lên không trung, bàn tay đen sì giáng xuống phía dưới một trảo gây ra một tiếng nổ lớn sau đó chỉ thấy ở phía dưới xuất hiện năm vết rạch lớn in hằn sâu ở dưới mặt đất khoảng ba tấc.

Đồng tử Cổ Viêm hơi co lại, uy lực chiêu này, quả thật bá đạo, nếu là người bình thường đỡ phải chiêu này không biết sẽ có kết quả như thế nào, nhẹ thì tàn phế, nặng thì mất mạng uy lực thật quá đáng sợ.

Mau dạy ta đi, ta muốn học nói.

Khóe miệng cong lên Cổ Viêm phấn khích dục hắn nói.

Cổ Hy đứng trước nhấc chân lên chậm rãi đánh lại bộ thủ pháp mình vừa làm, bước tiến của hắn dị thường kỳ diệu tựa như thần ưng ngạo khí ngút trời, cùng lúc đó Cổ Viêm ở đằng sau làm theo hắn, bước đi loảng choảng cứng nhắc trông rất mắc cười đánh được vài ba chiêu cơ thể như sắp mềm nhũn ra.

Hộ hộc!

Mệt quá, không ngờ bộ võ kỹ này lại khó học đến vậy, có phải mình làm sai bước nào không vậy.

Cổ Viêm nằm bệt xuống đất thở hổn hển thầm than.

Lão thúc tổ, thủ pháp người làm không có sai, thứ duy nhất người sai chính là đang nhầm tưởng mình giống như thần ưng trong khi bản thân lại là một con mãnh hổ.

A Ly cất giọng khẽ giải thích nói.

Ngươi nói vậy là sao, ta không hiểu.

Cổ Viêm nhìn nàng hỏi lại.

Bộ thủ pháp này liên quan đến võ hồn, bắt buộc người sử dụng và võ hồn của mình hợp nhất thành một thể thì mới có thể phát ra uy lực được.

Theo lời A Ly nói, Cổ Viêm cũng dần hiểu ra điểm trọng yếu của bộ võ kỹ, dùng huyền khí phát động võ hồn của mình đem rót vào tay phải, hắc quang ngưng tụ thành móng vuốt mãnh hổ mỗi cái móng vuốt lại phát ra ánh sáng đỏ sắc quỷ dị.

Cổ Hy nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, tâm thần run rẩy có chút sợ hãi, hắn cảm nhận được một cỗ năng lượng vô cùng khủng khiếp phát ra từ Cổ Viêm, mặc dù là võ linh ngũ trọng nhưng nếu để đem ra đối chọi với võ linh tam trọng của Cổ Viêm chỉ sợ hắn sẽ là người yếu thế hơn.

Chủ nhân, người hãy kích hoạt võ hồn thứ nhất của ta đi, sức mạnh sẽ được tăng lên gấp bội đấy.

Vương Hổ nháy mắt truyền âm nói.

Được vậy để ta làm thử xem sao?

Thân thể nháy khỏi mặt đất hướng lên không trung, trên trán xuất hiện một đạo hồn ấn màu đen ba đạo kim văn hướng tầm mắt hướng xuống phía dưới quát.

Đệ nhất hồn kỹ.

Ám Minh Kim Chung Trảo!

Bàn tay phải nhỏ bé hắn lúc này được bao bọc bởi lớp lớp vỏ cứng cáp màu đen tạo hình dáng móng vuốt mãnh hổ, trên mu bàn tay đính thêm một viên hồng ngọc to toát ra cỗ khí tức kinh người.

Phá!

Vung vuốt trảo lên tạo thành năm đường năng hình lưỡi liềm dài chừng một mét màu đỏ giáng xuống phía bên dưới.

A Ly, Cổ Hy và Vương Hổ cảm nhận uy thế khủng khiếp nhanh chóng lùi lại phía sau trăm bước chỉ thấy sau đó có tiếng nổ lớn tạo thành năm vết rạch lớn sâu khoản sáu bảy tấc hằn sâu dưới mặt đất, cả khoảnh sân lúc này hoàn toàn trở thành đống đổ nát.