CHƯƠNG 49: TÔNG MÔN SIÊU CẤP

Hành Trình Khám Phá Thế Giới Mới Của Thực Thể Thần Bí

CHƯƠNG 49: TÔNG MÔN SIÊU CẤP

Vô Tâm huynh đệ, có nhìn thấy người ngồi ở vị trí đầu tiên bên phải không, đó là người của Thiên Huyền Tông đấy!

Lạc Yên thiếu nữ tóc xanh xinh đẹp váy hồng mở miệng lên tiếng nói.

Thiên Huyền Tông!

Có gì đặc biệt ở tông môn này sao?

Cổ Viêm ngạc nhiên đáp lại.

Vô Tâm huynh đệ có thể không biết, hai trăm năm trước ở tông môn này đã sản sinh ra một cường giả võ thần uy chấn cả đại lục.

Vương Hạo chen lời vào nói tiếp.

Nếu ta đoán không nhầm thì các ngươi tham gia đại hội tuyển chọn này cũng vì muốn vào tông môn đó đúng không?

Huynh nói không sai, ta chính là vì muốn tới học tập ở Thiên Huyền Tông mà tới đây, không chỉ riêng ta mà đa số thanh thiếu niên đứng ở đây cũng mong ước được tuyển chọn vào tông môn đó.

Vương Hạo gật đầu đáp lại.

Nhìn gã trung niên phía bên phải kia, Vô Tâm tỏ vẻ hững hờ không thèm quan tâm, trong mắt hắn những thứ liên quan đến tên Vân Dương đó hắn đều không có hứng thú, trông Vân Dương có thành tựu sáng chói như vậy trong lòng hắn không khỏi có chút ghen tỵ với tên tiểu tử này.

Vương Hạo thì khác từ nãy đến giờ cứ nheo mắt, ngẩng đầu lên nhìn về vị trí đầu tiên bên phải. Ở đó là một nam tử trắng ngồi nghiêm trang. Gương mặt nam tử đó đã có những nếp nhăn nhưng có phong thái cường giả khó có thể che giấu. Chắc hẳn hồi còn trẻ cũng một nam tử anh tuấn, chỉ là làn môi mỏng như lưỡi đao kia khiến ông ta có phần nham hiểm.

Nhưng điều đó Vương Hạo cũng không quan tâm. dáng vẻ lạnh lùng đó càng khiến hắn phấn khích hơn đây chính là dáng vẻ của cường giả chân chính mà hắn hằng mong ước bấy lâu.

Ánh mắt Vương Hạo dừng lại ở nam tử đó một chút rồi nhìn về bên trái, ngay bên cạnh ông ta là một mỹ phụ quyến rũ, thân mặc chiếc váy bào màu đen nhìn rất ung dung thoát tục.

Người phụ nữ đó là ai vậy.

Cổ Viêm trông thấy Vương Hạo nhìn chăm chú đến vậy, mở miệng lên tiếng hỏi.

Đó chính là người của Cửu Yêu Cung!

Đối với Cửu Yêu Cung, Cổ Viêm cũng không lai lẫm gì nữa, Phượng Ngọc Nhi võ đế đỉnh phong cũng từ đây mà ra, có lẽ hiện giờ nàng ta đã là võ thần cảnh giới thoát khỏi vị diện này cùng Vân Dương đến một chân trời mới sống hạnh phúc bên nhau rồi a.

Mặc dù không ưa nữ nhân này chút nào, nhưng mỗi lần nghe đến giai thoại của nàng và Vân Dương hắn cảm thấy rất khó chịu trong đầu hắn lúc này liên tục hiện ra những hình ảnh của mình và nàng trước đây, hắn thật sự rất nhớ nàng.

không lẽ nữ nhân trên thế gian này ai cũng như vậy sao, hứa đủ điều muốn ở bên cạnh mình lâu dài xong đến cuối cùng cũng chỉ là lời nói gió bay mà thôi.

Vô Tâm huynh đệ, bên kia nữa chính là Băng Vân cung, tông phái siêu cấp vô cùng mạnh tông này chỉ thu nhận những đệ tử có băng linh chủng thể chất hoặc võ hồn thuộc tính băng, cho tuyển chọn rất khắc khe nhưng một khi đã vào tông môn này thì sẽ được hưởng nhiều lợi ích mà đến cả những tông môn còn lại không dám mang ra làm.

Vương Hạo nhỏ giọng nói.

Đại Hùng từ nãy đến giờ luôn im lặng, nhìn về phía mỹ phụ mặc bộ váy xanh nhạt xung quanh bao trùm hàn khí đột nhiên mở miệng khẽ nói.

Người ngồi ngoài cùng bên trái kia thuộc Bắc Minh Thần Tông, là một tông môn cường hãn vô cùng, về thể thuật có xem là bậc nhất ở Bắc Đô, về mặt chế tạo vũ khí cũng được xem là tông môn đứng đầu đặc biệt là khôi lỗi, hầu hết những thượng phẩm binh khí đều xuất phát từ tông môn này mà ra, nhưng từ khi có sự xuất hiện Võ Thần Vân Dương người được xem là bậc thấy về luyện khí, luyện đan ở Thiên Huyền Tông thì mấy trăm năm nay tông môn này đã có đối thủ cạnh tranh.
Lạc Yên chỉ tay về phía lão giả mặc áo bào xám một bịt một mắt, quanh người phản phất cỗ khí cương mãnh, khẽ nói.

Khôi lỗi, nó là thứ gì vậy?

Vô Tâm vẻ mặt hiếu kỳ hỏi.

Lão thúc …..

Vô Tâm huynh đệ, cái gọi là khôi lỗi chính là những chiến binh không có cảm xúc hoàn toàn trung thành với chủ nhân của mình có thể phụ giúp chủ nhân trong chiến đấu thậm chí có những khôi lỗi cường đại ở cấp cao có thể mở ra linh trí, có sức mạnh đánh bại được cường giả cấp võ tôn, võ thánh đấy.

A Ly nhỏ giọng giải thích nói.

Nghe A Ly nói vậy, Vô Tâm có phần rung động, đối với khôi lỗi đó là một phạm trù hoàng toàn mới mẻ với hắn, tự nhủ với bản thân nếu có thời gian nhất định hắn phải tìm hiểu sâu về nó mới được.

Là nữ nhân điên vừa nãy!

Trông thấy gương mặt thuộc kia vẻ mặt Vô Tâm trở nên nham hiểm khẽ cười nhếch mép nói.

Vô Tâm, ngươi có quen nữ tử đằng kia sao?

Lạc Yên ở bên cạnh thấy sắc mặt Vô Tâm nham hiểm cười, không kìm được hỏi nhỏ.

Con yêu nữ đó, vừa cố ý huých vào người ta đã thế không một câu xin lỗi, đã thế lúc lên võ đài đừng có trách lão tử ra tay tàn nhẫn.

Vô Tâm hung dữ đáp lại.

Ta nghĩ ngươi không nên chọc vào nữ nhân đó, cô ta dù sao cũng là quận chúa của Ngụy Hoàng vương triều thực lực cũng không phải dạng yếu đâu.

Vương Hạo nhỏ giọng khẽ khuyên.

Ta mặc kệ, thân phận cô ta có lai lịch gì, dám chọc giận ta thì phải biết sẽ lãnh hậu quả tàn khốc như thế nào.

Vô Tâm nghiến răng cau mày đáp lại.

Xin mời thủ lĩnh của ba đại vương triều lên phía trước võ đài.

Văn Vũ viện trưởng rõng rạc lên tiếng nói to.

Từ phía bên dưới ba thân ảnh thanh niên trẻ tuổi bay lên phía trước võ đài, người đứng giữa là một thiếu niên thân mặc một bộ y phục vàng óng cột tóc búi cao nho nhã bước lên phía trước vẫy tay mỉm cười chào hỏi với chúng nhân ở bên dưới.

Xin giới thiệu với mọi người, đây là thái tử của Bắc Hoàng thánh triều chúng ta

Tiêu Hoàng!

Ở phía bên dưới là một tràng vỗ tay nồng nhiệt từ phía những cường giả của Bắc Hoàng thánh triều chào đón vị thái tử này, còn đối với những người còn lại thì im lặng không nói câu gì trái lại nét mặt có chút khó coi, họ dù sao cũng là người của hai vương triều còn lại, sẽ là đối thủ với võ giả của Bắc Hoàng thánh triều sao có thể tỏ ra thân thiện được.

Xin giới thiệu với các vị, người đứng bên trái Tiêu hoàng thái tử chính là quận chúa của Sở Hoàng Vương Triều.

Sở Mục Lăng!

Thiếu nữ váy lục sắc bó sát xinh đẹp quyến rũ, bước lên phía trước khẽ gượng cười chào hỏi, có vẻ nữ nhân này đối diện với đám đông vẫn còn có chút ngại ngùng xấu hổ a.

Phía bên dưới người của Sở Hoàng Vương Triều, vẻ mặt mừng rỡ nồng nhiệt vỗ tay chào đón nàng, so với Bắc Hoàng Thánh Triều còn khí thế hơn gấp mấy lần, mặc dù đối với hành động của những người ở vương triều này khiến Tiêu Hoàng rất khó chịu, nhưng Mục Lăng quận chúa là một cô gái tính tình rất tốt trong lòng vị thái tử này cũng có chút cảm tình với nàng nên cũng cố vẻ làm ngơ mọi chuyện đi, mặc cho người dân của mình có bực bội thế nào cũng không quan tâm đến.

Tiếp theo là Quách Thanh Liễu, quận chúa của Ngụy Hoàng vương triều, khác với hai vương triều kia không có tiếng vỗ tay nồng nhiệt chào đón đại diện của vương triều họ, thay vào đó họ làm hành động kì lạ, nắm chặt tay trái đặt trước ngực cúi đầu hành lễ đáp lại.

Quách Thanh Liễu quận chúa phía trên cao đứng ngay ngắn, làm hành động giống như người của vương triều mình, tay nắm chặt đặt trước ngực theo phong tục của tộc nhân mình cúi đầu đáp lại chào hỏi.

Sau khi lời chào hỏi từ ba phía đại diện ba vương triều kết thúc, theo như quy tắc đặt ra cả ba vương triều này sẽ lần lượt phái người của mình lên giao đấu với đến nhau cho đến khi mỗi vương triều chỉ còn lại mười lăm người đến lúc đó tùy vào thể hiện của mỗi người các vị đại diện sẽ chọn vào tông môn của mình.

Để chuẩn bị giao đấu, mỗi vương triều sẽ có một canh giờ để nghỉ ngơi và bàn luận chiến thuật cụ thể trước khi lên đài.

Tại khu vực Bắc Hoàng thánh triều.

Các vị huynh đệ, trong số một trăm người đứng ở đây ai có đủ tự tin ứng chiến với trận đầu tiên, thì hãy bước lên phía trước.

Tiểu Hoàng thái tử cất giọng lớn tiếng hỏi.

Ai lên đầu tiên mà chẳng được, tại sao còn phải chọn làm gì cho phiền phức!

Cổ Viêm nhìn về phía Vương Hạo, nhỏ giọng hỏi.

Bởi vì trận đầu tiên có ảnh hưởng rất lớn đến bộ mặt của vương triều, nếu thua ở ngay trận đầu, sẽ làm sĩ khí của mọi người sẽ bị sụt giảm đi, so với đánh trận ngoài chiến trường cũng không khác là bao.

Vương Hạo nhỏ giọng đáp lại.

Ta hỏi lần nữa có ai dám lên ứng chiến trận đầu tiên không, nếu có người lên mà đem chiến thắng về cho vương triều chúng ta, nhất định sẽ có trọng thưởng hậu hĩnh.

Tiêu Hoàng rõng rạc lớn tiếng hỏi lại.

Ngươi mạnh miệng như vậy chắc hẳn thực lực không tồi sao không lên đầu tiên đi, bắt chúng ta lên trước làm gì, hay là sợ bản thân mình bị loại bỏ trước, ha ha.

Vô Tâm tay khoanh trước ngực, giọng điệu bỡn cợt đáp lại.

Khốn khiếp, tên tiểu tử nhà ngươi đầu óc có phải có vấn đề không vậy, ngươi có thấy có vị thủ lĩnh nào đi đánh trận lại ra trận trước không vậy.

Một nữ tử xinh đẹp mặc bộ đồ màu đỏ sặc sỡ, vẻ mặt hung dữ cất giọng quát nói.
Hai gã tùy tùng bên cạnh nàng, trước giờ im lặng cũng bắt đầu có động tĩnh song quyền nắm chặt hung hăng tiến về phía hắn.

Làm gì vậy ta chỉ nói đúng sự thật thôi, nếu không phải các ngươi sợ thì còn lý do nào khác ở đây.

Ngươi!

Tiêu Hoàng nghe thấy thế, chỉ khẽ cười nhẹ một tiếng cánh tay phải đưa lên phía trước ngăn cản nữ nhân kia lại, mở miệng bình thản nói.

Tiêu Lâm muội,Dương Trạch, Gia Liệt Võ bình tĩnh lại đi, có lẽ vị huynh đệ này sinh sống ở những khu vực gần rừng núi nên quy tắc này không biết cũng không có gì lạ.

Hoàng tử xin hãy bớt giận, Vô Tâm huynh đệ từ nhỏ đã sinh sống ở trong rừng Nguyên Linh cho nên những quy tắc này huynh ấy không có biết mong ngài hãy thông cảm cho hắn.

A Ly bước lên phía trước nhỏ giọng khẽ giải thích nói.

Trông thế vẻ đẹp dịu dàng thuần khiết của A Ly cho dù là người nóng tính cũng phải hạ hỏa huống chi người đó lại là thái tử một vương triều như Tiêu Hoàng.

Vị tiểu thư này có thể cho ta biết tên của nàng được không?

Tiêu Hoàng tiến đến gần vẻ thân thiện chào hỏi nói.

Trông cái bộ dạng háo sắc lại cố tỏ ra nho nhã của tên thái tử này, Vệ Ưng vẻ mặt khó chịu chen lên trước mặt nàng cố gắng mỉm cười thật tươi lên tiếng đáp lại.

Muội ấy là A Ly, còn ta là Vệ Ưng ca ca của muội ấy, rất hân hạnh được làm quen với thái tử.

Vương Hạo và Đại Hùng thấy vậy cũng vội chen lên phía trước chắn cho Lạc Yên, đối với tên thái tử này không khỏi có chút rè chừng.

Lạc Yên thấy thế không khỏi bực bội trong lòng, thân là một cường giả lại phải sợ một tên sắc lang sao, liền vội đẩy hai người này qua một bên chen lên phía trước đối trực diện với vị thái tử kia.

Trông thấy hai vị nữ tử xinh đẹp như tiên nữ, Tiêu Hoàng tâm thần có chút rung động không ngờ vương triều này lại có tiên nữ siêu phàm thoát tục như vậy thế mà trước giờ lại để ý đến, thật đúng là thiếu sót.

Lạc Yên là tên của ta, khỏi cần phải chào hỏi làm gì cho mất công.

Lạc Yên giọng lạnh băng lên tiếng giới thiệu trước.

Tiêu Hoàng thấy vậy, miễn cưỡng cười một tiếng có vẻ như bản thân mình có hơi quá lỗ mãng khiến họ nhầm tưởng là sắc lang, cũng khó trách khỏi bọn họ lại dè trừng hắn đến vậy.

Tiêu Hoàng thái tử, còn đây là Mộng Mộng muội ấy cũng cùng bọn ta đến đây tham gia đại hội bách triều đại chiến.

Cổ Viêm cười tươi, nắm tay Mộng Mộng dắt lên phía trước chào hỏi nói.

Trông thấy nữ nhân mập này xuất hiện, Tiêu Hoàng trong lòng có chút không thoải mái, đường đường là thái tử sao có thể bắt tay với nữ nhân thấp hèn lại mập như con heo như vậy được, còn bộ váy đỏ kia thoạt nhìn rất giống với bộ mà Tiêu Lâm hoàng muội hắn đang mặc chẳng phải đang vấy bẩn sự cao quý của hoàng tộc sao.

Trông thấy cái thái độ khó ưa khi nhìn Mộng Mộng của đám người này, Cổ Viêm có muốn thân thiện cũng không được trừng mắt tức giận quát.

Ngươi làm sao vậy, có phải cũng giống như tên Vương Hạo kia đang thầm coi thường Mộng Mộng đúng không?

Nói cho các ngươi biết, nếu có kẻ nào dám làm tổn thương muội ấy, ta sẽ lấy mạng kẻ kẻ đó ngay lập tức dù cho có là hoàng thân quốc thích đi chăng nữa.

Nghe rõ chưa!

Cổ Viêm trợn trừng mắt lạnh lùng cảnh cáo nói.

Tiêu Hoàng bất đắc dĩ miễn cưỡng bắt tay với nữ nhân mập này, đối với Vô Tâm hắn không thể nhìn ra tu vi thật sự của hắn, nếu hắn đã có gan nói như vậy thì bản lãnh cũng không tầm thường, tốt nhất không nên chọc giận vào hắn là gì cho khổ dù sao thì thêm một chiến hữu hơn là thêm một địch thủ!