Hành Trình Khám Phá Thế Giới Mới Của Thực Thể Thần Bí

CHƯƠNG 47: TÁN GẪU.

Sức tàn phá này khiến cho Bạch Thiểm và Hạ Nguyệt Nhi vô cùng bất ngờ, sợ rằng hiện tại dưới võ linh cảnh không mấy ai dám ngang nhiên đối chọi với hắn.

Mấy ngày sau ngoài ngoài đến giờ ăn do Mộng Mộng nấu, Cổ Viêm dồn hết thời gian để tu luyện Ngưng Huyết Thần Trảo, lần đầu sử dụng còn tốn nhiều huyền khí, sau này thành thạo có thể tự điều tiết lượng huyền khí để sử dụng.

Ban đêm ngủ, hắn lại vào trong thiên linh tinh rèn luyện cùng Hoàng Viêm, Hắc Ma và những người khác.

Hoàng Viêm tiếp chiêu của ta đây.

Cổ Viêm khí thế hừng hực lao tới quát.

Tiếp chiêu!

Hoàng Viêm cũng không chịu nhượng bộ lao đến dùng ngưng huyết thần trảo tấn cộng lại hắn.

Oanh ….oanh ….bùm.

Hai cỗ năng lượng cường đại va chạm vao nhau tạo nên một vụ nổ lớn, vĩnh hằng tình bình thường yên ắng bây giờ trở nên vui nhộn biết bao.

Còn ta nữa, hai người các ngươi chuẩn bị tiếp chiêu của ta đi.

Hắc Ma cười nham hiểm lao tới phía sau hai người tấn công.

Uỳnh …uỳnh …uỳnh.

Bùm.

Hai người kia cũng không hề yếu thế, lao tới tấn công, cả ba người không ai chịu thua ai cứ thế liên tục giao thủ với nhau khoảng một canh giờ sau mới chịu dừng lại.

Tại Băng Thiên Sinh Linh Tinh.

Chỉ có mấy ngày, đám người của Bạch Linh đã xây dựng xong một kinh thành rộng lớn, cung điện dành cho nàng cũng đang trong quá trình hoàn thiện.

Kinh thành này nàng đặt tên cho nó là Băng Viêm, chữ Viêm lấy từ tên của Cổ Viêm mà ra, kinh thành rộng lớn tấp nập người qua lại, trong thời gian này bọn tập chung đến việc gia tăng dân số tập trung làm ăn.

Vương Hổ và Lân Thiên cả hai người trông thấy cảnh này vô cùng ghen tỵ, nhưng biết làm sao đây so về gia thế, tu vi thì Bạch Linh hơn hẳn bọn chúng về mọi mặt.

Bọn chúng vậy mà có thể sinh sản được ư, không phải chúng mất đi cơ thể rồi sao lấy gì sinh sản được vậy.

Cổ Viêm nhìn lũ trẻ nô đùa trước mặt tò mò hỏi.

Ngươi quên rồi sao, ở đây ta là tinh chủ của Băng Thiên sinh linh tinh, ta muốn làm thế nào chẳng được, chuyện gia tăng dân số cũng là điều rất bình thường.

Bạch Linh mỉm cười thản nhiên nói.

Tại một một quán ăn nhỏ trong Băng Viêm Thành.

Phẹt phẹt, thứ này mà cũng gọi là thức ăn sao, cứng như vậy ai mà ăn cho nổi.

Cổ Viêm vẻ mặt khó chịu nói.

Hết cách rồi, ai bảo nơi đây chỉ toàn là toàn băng tuyết, lấy đâu ra thức ăn ngon mà tiếp đãi ngươi cho được.

Bạch Linh cười khổ đáp lại.

Có khó khăn gì đâu, Mộc Thiên Sinh Linh Tinh có rất nhiều thực vật giàu tài nguyên, mang một ít sang đây cũng được mà, nhưng có điều phải xem ý kiến của Lân Thiên như thế nào trước đã, dù sao hắn cũng là tinh chủ của nó mà.

Hoàng Viêm thản nhiên cười nói.

Lân Thiên về chuyện này ngươi nghĩ sao, ta nghĩ ngươi không phải là kẻ nhỏ mọn đúng không?

Lân Thiên làm bộ lờ đi không thèm nhìn nữ nhân này lấy một cái, Bạch Linh cũng đoán được đáp án của hắn, mặc dù trong lòng rất muốn dạy dỗ hắn một trận nhưng đây là thế giới của ba người Cổ Viêm, bọn họ là người có quyền lớn nhất ở đây, nàng còn cách gì hơn là gạt bỏ cục tức này.

Đừng có dùng bộ mặt đó nhìn ta, bây giờ Lân Thiên là người tiếp quản Mộc Thiên Sinh Linh Tinh thì mọi chuyện liên quan đến nó đều do hắn quyết định, ngươi muốn mượn tài nguyên bên thế giới của hắn sao không thử đàm phán với hắn thử xem.

Nghe Cổ Viêm nói vậy, Bạch Linh quay sang nhìn Lân Thiên nghiêm túc hỏi.

Ngươi muốn sao mới cho chúng ta mượn tài nguyên đây?

Ta muốn gặp ….

Lân Thiên mặt đỏ ửng xấu hổ ấp úng nói.

Ngươi muốn gặp ai, chỉ cần ta giúp được nhất định sẽ không từ chối.

Vương Hổ ngồi đối diện hắn tủm tỉm cười, không ngờ đến bây giờ tên tiểu tử này vẫn còn ôm hy vọng với tiểu cô nương đó bảo hắn si tình hắn cũng không có sai.

Lân Thiên ngươi rốt cuộc muốn gặp ai, mau nói cho Bạch Linh biết đi thế lực của cô ta nhiều như vậy muốn tìm một người giúp ngươi không có gì khó khăn đâu.

Hắc Ma tò mò giục hắn nói.

Lân Thiên im lặng một hồi lâu, sau đó lấy hết dũng khí hét lớn một tiếng nói.

Là tiểu Tuyết, ta muốn gặp tiểu Tuyết cô nương.

Nghe thấy tên tiểu tử này nhắc đến tên của tiểu tuyết, Bạch Thiểm đứng ở phía sau nữ vương mình khuôn mặt đỏ bừng bừng, hung dữ quát.

Tên khốn nhà ngươi vậy mà đám mơ tưởng đến Tuyết Anh, nằm mơ đi, nó hiện giờ đang làm thánh nữ của Thiên Hồ Yêu Tộc chúng ta, tương lai sẽ trở thành nữ vương kế nhiệm, thân phận vô cùng cao quý ngươi dựa vào đâu mà đòi quen nó.

Nếu các ngươi đã nói vậy rồi thì cuộc giao dịch này miễn bàn đi.

Lân Thiên thẳng thừng đáp lại.

Ngươi!

Bọn Cổ Viêm lúc này không khỏi bật cười về tên tiểu tử này hóa ra chỉ vì một con tiểu nha đầu mà mang ra đám phán với đám người Bạch Thiểm, trông bộ dạng họ hung dữ thế kia khó lòng có thể chấp thuận ý kiến này của hắn.

Bạch Linh ta phải nhắc ngươi, bọn chúng dù sao cũng chỉ là cư dân tạm thời của Băng Thiên Sinh Linh Tinh nếu chỉ dựa vào mấy khối đá ở đây thì không sống nổi đâu, thứ mà các ngươi là độc băng nếu các ngươi cứ tiếp tục sử dụng chúng sớm muộn sẽ bị nó hủy hoại cơ thể đến lúc đó cái chết không phải không thể xảy ra.

Hoàng Viêm mở miệng nhắc nhở nói.

Ngươi chắc vẫn không quên cái cảm giác bị thiên sinh linh tinh hành hạ rồi chứ, mặc dù hiện tại bọn chúng đang được ngươi che chở, nhưng nếu sống ở đây mà không có năng lượng cung cấp để sống chỉ e rằng sẽ chết rất khó coi đấy.

Cổ Viêm chen lời vào nói tiếp.

Vậy thì ta sẽ đem bọn họ ra ngoài kiếm thức ăn, ta không tin không có Mộc Thiên Sinh Linh tinh của tên tiểu tử đó, chúng ta không sống nổi, tuyệt đối không đem hôn nhân đại sự của Tuyết Anh để đàm phán.

Bạch Linh lạnh lùng cương quyết phản đối.

Ha ha, vậy các ngươi cứ thử làm vậy xem, cho dù các ngươi có ăn no ở bên ngoài đi chăng nữa cũng vô ích thôi, nếu không có năng lượng mà Mộc Thiên Sinh Linh Tinh cung cấp thì sớm muộn gì cũng phải chết mà thôi, hơn nữa ở đây bao lâu nay ta nghĩ các ngươi cũng ăn không ít băng đá ở đây rồi đúng không.

Cổ Viêm cười sang sảng đáp lại.

Lân Thiên lúc này cảm thấy rất vui, đây có lẽ là lần đầu tiên hắn được chủ nhân mình ủng hộ đến vậy thật không uổng công bao nhiêu năm nay đi theo trung thành với hắn.

Vương Hổ hiện giờ mới thấy được tầm quan trọng của Lân Thiên, sau này cũng không dám đắc tội với hắn, phải tạo mối quan hệ tốt với tên tiểu tử này để cư dân tương lai ở thế giới hắn có một cuộc sống ấm no.

Bị Cổ Viêm uy hiếp, Bạch Linh bắt đầu có chút lo sợ, nàng biết rõ tính cách tên tiểu tử này trước giờ không nói chơi, nếu thực sự như những gì hắn nói thì cuộc giao dịch này muốn từ chối cũng không được.

Bạch Linh tỷ, Tuyết Anh cũng được xem là hậu nhân của tỷ, tuyệt đối không thể để loại trăng hoa này làm ô nhục được, chúng ta thà chết nhất định sẽ không khuất phục trước bọn chúng đâu.

Bạch Thiểm cau mày cương quyết phản đối nói.

Mọi chuyện tạm gác lại đã, dù sao hiện tại cũng không cần gấp gáp, ta còn cần phải suy nghĩ thêm.

Bạch Linh lưỡng lự một hồi lâu, mở miệng lạnh lùng đáp lại.

Tại Mộc Thiên Sinh Linh Tinh!

Nơi dây bao phủ một thảm thực vật rộng lớn khắp nơi là đồi núi rừng rậm xanh thẳm khắp nơi có rất nhiều loại cây ăn quả đủ các loại khác nhau, có lẽ trong các tinh hệ hắn tạo ra thì nó là tinh hệ đẹp nhất.

Tinh hệ này, ta đã giao phó cho ngươi, ngươi phải quản lý thật tốt cho ta, đừng để ta phải thất vọng đấy.

Cổ Viêm tay chắp sau lưng mở miệng nói.

Đạ tạ chủ nhân đã chiếu cố, Lân Thiên ta suốt đời này sẽ không quên ân huệ này của người.

Này Cổ Viêm, ngươi đem chúng ta qua tinh hệ này rốt cuộc có mục đích gì.

Bạch Linh ngươi không thấy sao, Mộc Thiên Sinh Linh Tinh có nguồn lương thực dồi dào như vậy đủ để cho tộc nhân của ngươi sử dụng thoải mái, theo ta thấy đánh đổi một con nha đầu để cho tộc nhân mình có cuộc sống tốt hơn cái giá này quá rẻ rồi còn gì, ha ha.

Hừ, ngươi đừng có nằm mơ, Bạch Linh ta cho dù thế nào cũng tuyệt đối không mang Tuyết Anh ra để làm giao dịch đâu, thân phận của nó hiện giờ đừng nói là Lân Thiên đến ngươi cho dù có muốn ta cũng nhất quyết không cho ngươi đụng vào, kể cả hi sinh tính mạng này ta cũng nhất định sẽ bảo vệ nó.

Bạch Linh thẳng thắn đáp lại.

Ha ha, ngươi tưởng ta là loại người dễ dãi đến mức ai cũng thích được sao, đối với những kẻ không thích ta ta tuyệt đối sẽ không cưỡng ép, làm như vậy không chỉ có ta không vui mà kẻ đó cũng không vui.

Và quan trọng hơn, trên đời này ta ghét nhất nữ nhân cao hơn ta, nếu phải lựa chọn một nữ nhân diện mạo xấu xí nhưng mà thấp hơn ta và một nữ nhân xinh đẹp nhưng cao hơn ta, ta nhất định sẽ chọn nữ nhân xấu xí.

Cổ Viêm thẳng thắn đáp lại.

Con người ngươi cũng lạ thật đấy, mỹ nhân không thích lại đi thích một nữ tử bình thường xấu xí, trên đời này ngoài ngươi ra chắc không còn ai có ý nghĩ giống ngươi a.

Bạch Linh mỉm cười ngạc nhiên nói.

Vậy theo ngươi thế nào là một nữ nhân xinh đẹp, không lẽ cứ có khuôn mặt vóc dáng bên ngoài ưa nhìn mới gọi là đẹp sao, quá tầm thường không hợp với ta.

Cổ Viêm cười nhạt đáp lại.

Vậy theo ngươi thế nào là một nữ nhân đẹp, nói ta nghe thử xem.

Cái đấy còn phải hỏi sao, cứ nhìn vào Mộng Mộng thì ngươi sẽ rõ, ta chưa từng thấy nữ nhân nào đẹp như muội ấy trước đây, so với đám nữ nhân mặt chát đầy phấn môi đỏ chót ngoài kia còn đẹp hơn nhiều, nhưng cái thứ vẻ đẹp đó chỉ là nhất thời không thể trường tồn được lâu dài, sớm muộn cũng bị thời gian tàn phá duy chỉ có Mộng Mộng muội ấy có trái tim lương thiện tốt bụng lại nấu ăn rất ngon đối với ta đó mới là phẩm chất một nữ nhân đẹp thật sự đáng để cho mọi người tranh dành.

Đáng tiếc đám người phàm kia chỉ toàn là một lũ mù đầu óc ngu dốt chỉ thích cái đẹp hào nhoáng nhất thời mà không biết thế nào là cái đẹp thật sự.

Đáng tiếc, đáng tiếc.

Cổ Viêm lắc đầu thở dài nói.

Nghe được những lời thật lòng của tiểu tử này, Bạch Linh đã có cái nhìn thiện cảm hơn với hắn, khoảnh khắc này tim nàng đập liên tục trước dây chưa từng có, có lẽ nàng đã bắt đầu có tình cảm với hắn.

Vậy còn ta thì sao, ngươi thấy ta là người như thế nào.

Bạch Linh hai gò má đỏ ửng cúi đầu tủm tỉm cười nói.

Phải làm sao đây, ta không biết nhiều về ngươi nên không biết ngươi có phải là nữ nhân đẹp hay không, nhưng ta biết chắc một điều ngươi không phải nữ nhân thích hợp để ta yêu thích bởi vì…

Ngươi cao hơn ta, điều đó ta không chấp nhận được.

Bạch Thiểm nghe những lời tiểu tử này nói, thật không lọt vào tai tức giận quát lại.

Cổ Viêm đại nhân, nói vậy quá đề cao bản thân mình rồi đấy, dù gì Bạch Linh tỷ cũng thân phận nữ vương cao quý ngài nghĩ với bản thân mình hiện tại xứng với tỷ ấy sao?

Bạch Thiểm, dừng lại đi đừng nói linh tinh nữa, đây là chuyện của ta và Cổ Viêm.

Bạch Linh níu tay nàng lắc đầu nói.

Như ta đã nói cho dù sau này có chọn nữ nhân ở cạnh ta tuyệt đối sẽ không chọn nữ nhân cao hơn mình đây chính là sự tự tôn duy nhất của một người nam nhân ta nhất định phải giữ nó.

Ngươi nói như vậy, thì chắc hẳn Mộng Mộng không hợp với ngươi rồi, đừng quên cô bé cao hơn ngươi một cái đầu đấy.

Bạch Linh cười trêu đùa nói.

Nghe nữ nhân này nói, Cổ Viêm nhìn lại bản thân người chỉ có một khúc, kiễng chân sợ cũng chưa chắc đến ngực nàng điều này khiến hắn cảm thấy rất buồn bã thất vọng về bản thân mình, không lẽ cả đời này hắn chỉ có thể ngẩn đầu nhìn người khác sao.

Nhìn thấy hắn buồn bã như vậy, Hoàng Viêm mỉm cười vỗ vai an ủi nói.

Yên tâm đi, chúng ta còn nhiều thời gian ta tin không lâu nữa ngươi sẽ được cao lớn như những người khác thôi.

Thật sao, ở tuổi này ta vẫn có thể cao thêm được sao?

Đương nhiên, sẽ có cách ngươi đừng quên bản thân trước đây là một người bình thường vậy mà giờ đây đã đạt đến võ linh cảnh đó là một kỳ tích rất lớn vậy thì việc cao lơn hơn cũng không phải không có cách đúng không.

Hắc Ma chen lời vào nói.

Cổ Viêm ngươi cũng đừng quá lo, Bạch Linh ta tin chắc một hai năm nữa thôi ngươi sẽ cao lớn hơn trước rất nhiều biết đâu còn có khả năng cao hơn ta cũng không phải không xảy ra.