CHƯƠNG 43: Ở ĐÂY TA MỚI LÀ CHỦ
Bắc Đô là một khu vực rộng lớn của Phục Long Đại Lục cũng là địa phận nghèo tài nguyên nhất, nơi đây ngoài ba vương triều nổi tiếng Bắc Hoàng Thánh Triều, Sở Hoàng Vương triều, Ngụy Hoàng Vương Triều còn có tứ đại tông môn nổi tiếng, Cửu Yêu Cung, Băng Vân Cung hai tông môn này Cổ Viêm từng nghe qua khi tiếp xúc với Ngọc Nhi ngoài ra còn có Thiên Huyền Tông và Bắc Minh Thần Tông, còn lý do chọn Lưu Hương Thành làm nơi để tuyển chọn đệ tử vì nơi đây sản sinh ra một vị võ thần chọn làm nơi tuyển chọn không có gì làm lạ.
Chủ nhân, ngài thực sự muốn tham gia cuộc thi tuyển chọn đệ tử của tứ đại tông môn đó sao, ta thấy với tu vi của người hiện giờ và còn sự giúp đỡ của chúng ta và Bạch Linh thì khônh cần đến phải tham gia bất kỳ thế lực nào hết.
Vương Hổ mở miệng khẽ khuyên.
Về điểm này Lân Thiên đồng ý, thực lực hiện giờ của họ đã ngang với võ tôn đỉnh phong của nhân tộc có đủ khả năng để giúp Cổ Viêm đề cao thực lực bản thân, không cần thiết phải đi tham gia cuộc thi tuyển chọn làm gì cho phiền phức.
Cổ Viêm nghe vậy lắc đầu khẽ cười giải thích nói.
Các ngươi có thể không biết, từ nhỏ đến giờ ta luôn mơ ước một lần được vào một tông môn nào đó học tập như bao nhiêu thiếu niên khác, nhưng vì lúc đó chỉ là phế vật nên không có cơ hội tham gia, nhưng hiện giờ thì khác ta muốn thực hiện điều đó.
Cổ Viêm ca, nếu huynh thực sự muốn tham gia vào đại hội bách triều muội sẽ ủng hộ huynh đến cùng.
Mộng Mộng khuôn mặt rạng rỡ nắm tay hắn mỉm cười nói.
Sao huynh cứ nhìn muội như vậy, trên mặt muội có gì không ổn sao.
Mộng Mộng xấu hổ hai tay che gò má ửng hồng lại nhìn hắn nhỏ nhẹ nói.
Không …..không có gì, chẳng qua trông bộ y phục màu đỏ mới của ngươi ta lại nhớ đến một người.
Mộng Mộng nghe vậy tò mò hỏi.
Người ấy là ai, là người con gái huynh thích sao?
Cổ Viêm gượng cười nói.
Đó là chuyện của quá khứ rồi, chúng ta không nên nhắc lại nữa.
Mà đúng rồi Bạch Linh cô ta rời đi về Thiên Hồ Yêu Tộc cũng đã được ba bốn ngày rồi, sao vẫn thấy chưa về.
Cổ Viêm trong lòng có chút lo lắng mở miệng hỏi.
Mới đi có mấy ngày nhớ đến ta rồi sao!
Phía bên ngoài truyền có âm thanh quen thuộc truyền vào, âm thanh này là của Bạch Linh, từ bên ngoài nàng cất bước vào bên trong nhìn Cổ Viêm mỉm cười nói.
Hừ, ngươi nghĩ nhiều rồi, ta chỉ sợ ngươi mải chơi mà quên đường về mà thôi.
Vẻ mặt hững hờ Cổ Viêm khoát tay lạnh lùng nói.
Mộng Mộng muội có thể ngồi đây một lát được không, bọn ta có việc riêng cần bàn bạc với Cổ Viêm trước khi đại hội bách triều mở ra, sẽ rất nhanh chúng ta sẽ quay lại thôi.
Không sao đâu Bạch Linh tỷ, vừa hay trời cũng đã tối, muội cũng muốn làm một vài món ngon chiêu đãi mọi người.
Vậy muội đi trước đây không làm phiền mọi người nữa.
Nghe đến món ngon thì khóe miệng của Cổ Viên nhỏ rãi nhưng bất đắc dĩ lại bị Bạch Linh véo tai kéo đi vào trong phòng.
Tại phòng riêng của Cổ Viêm.
Bạch Linh khẽ phất tay một cái hố không gian nhỏ xuất hiện trên trần nhà, từ bên trong hàng loạt quả trứng linh thai rơi xuống như một trận mưa giáng thẳng vào đầu đám người Cổ Viêm.
Ngươi có bị điên không vậy, mang nhiều linh thai đến đây rốt cuộc có mục đích gì?
Vương Hổ cau mày quát.
Ta muốn nhờ Cổ Viêm đem bọn họ vào trong Băng Thiên Sinh Linh Tinh, ngươi muốn có ý kiến gì sao?
Bạch Linh lạnh lùng đáp.
Cô hiện giờ đã là tinh chủ của Băng Thiên Sinh Linh Tinh muốn đem chúng vào có gì khó khăn đâu, cần ta giúp đỡ làm gì.
Cổ Viêm ôm cái đầu bị sưng, cau mày nói.
Lần trước không phải ngươi nuốt linh thai của ta thì mới có thể hồi sinh được ta sao?
Bạch Linh ngạc nhiên hỏi.
Lần trước là vì ta đói nên mới dùng cách nên mới dùng cách đó, bây giờ cô đã là tinh chủ của Băng Thiên Sinh Linh Tinh, bản thân có thể tự đưa bất cứ thứ gì vào bên trong cũng vào bên trong đó, miễn sao chúng không phải vật sống là được.
Cổ Viêm mở miệng giải thích nói.
Thật vậy sao, cảm ơn ngươi!
Bạch Linh nghe vậy mừng rỡ chạy đến ôm hắn nói.
Tại Băng Thiên Sinh Linh Tinh.
Trước mặt ba người Cổ Viêm, Hoàng Viêm, Hắc Ma và hai người Lân Thiên, Vương Hổ, Bạch Linh phất tay hai trăm bảy mươi trứng linh thai xuất hiện trước mặt đám người bọn họ.
Roẹt!
Lúc này đồng loạt hai trăm bảy mươi quả đều đồng loạt phát quang sau đó là âm thanh " tách tách " của vỏ trứng vỡ ra.
Từ bên trong mờ nhạt có bóng người xuất hiện, những lớp vỏ xung quanh mỗi người cũng biến đổi thành y phục, chiến giáp khoác lên thân thể họ.
Chuyện gì vậy, đây là đâu!
Một gã trung niên chạc ba mươi dáng người cao lớn thân mặc một chiến giáp sáng bóng màu trắng trông thấy khung cảnh lạ lẫm trước mặt cất giọng hỏi.
Biểu cảm của đám người xung quanh cũng giống hệt hắn không hiểu nguyên nhân gì mà bản thân lại có thể sống lại, còn nơi họ đứng rốt cuộc là đâu, trong đầu rất nhiều câu hỏi vẫn chưa có câu trả lời.
Hứa Đình Thiên, ngươi thực sự sống lại rồi.
Nghe được âm thanh quen thuộc gã trung niên liền quay đầu lại, trông thây thân ảnh quen thuộc của nữ nhân kia vội vã lao tới ôm chặt lấy thân thể nàng, mừng rỡ như sắp khóc.
Bạch Linh tỷ?
Đệ rất tỷ.
Bạch Linh khẽ vỗ vai an ủi nói.
Xem ngươi kìa, lớn già đầu thế kia còn khóc lóc như đứa trẻ con, mau nín đi ở đây còn nhiều người lắm đấy.
Đình Thiên ca!
Bỗng nhiên trong đám đông một âm thanh trong trẻo gọi tên hắn, Đình Thiên quay đầu lại nhìn thấy nữ tử xinh đẹp mái tóc màu lam búi gọn toàn thân mặc bọ váy trắng bó sát để lộ những đường cong quyến rũ ở trước mặt kia vội lao đến ôm chặt nàng nức nở khóc.
Bạch Thiểm, ta rất nhớ muội.
Đình Thiên ca, rốt cuộc nơi này là đâu vậy có phải là Băng Vực Yêu Đảo không vậy.
Bạch Thiểm nữ tử ngơ ngác nhìn xung quanh khẽ hỏi hắn.
Có lẽ mọi chuyện nên để tỷ tỷ muội giải thích thì hơn.
Đình Thiên hôn nhẹ nên trán nàng, mỉm cười nói.
Bạch Linh tỷ!
Tỷ ấy còn sống sao?
Bạch Thiểm lộ vẻ kinh nghi thầm nói.
Tiểu nha đầu thối, muốn ta chết lắm có phải không.
Là Bạch Linh tỷ, thật sự là tỷ.
Bạch Thiểm không kìm được nước mắt hạnh phúc vội vã từ xa chạy đến ôm tỷ tỷ mình, sì sụt nước mũi nức nở nói.
Tỷ tỷ, ta rất nhớ tỷ, nhớ tỷ nhiều lắm.
Được rồi đừng khóc nữa, chẳng phải ta vẫn còn sống ở đây sao, xem ngươi kìa tính cách không khác gì tên tiểu tử thối đó.
Là Bạch Linh tỷ, Bạch Thiểm tỷ đó sao!
Từ trong đám đông hai đạo lưu quang màu trắng phóng ra trước mặt Bạch Linh lộ ra thân ảnh đôi nam thanh nữ tú tay trong tay hạnh phúc.
Nữ tử kia thân mái tóc màu đen như gỗ mun búi đuôi ngựa dài đến ngang lưng, trên người khoác bộ chiến giáp màu tím bó sát hở khe ngực rất quyến rũ với những hoa văn cổ xưa còn nam tử anh tuấn đứng bên cạnh nàng tóc đen xõa dài thân mặc chiến giáp màu đen cổ xưa, cả hai đồng thanh gọi tên của Bạch Linh.
Quân Hùng, Hạ Nguyệt Nhi gặp lại hai người ta rất vui, thật không ngờ cũng có ngày chúng ta lại được nhau a.
Bạch Linh mỉm cười đáp lại.
Tham kiến nữ vương!
Mau đứng dậy đi.
Bạch Linh vẻ mặt nghiêm túc ra lệnh nói.
Bạch Linh tỷ, rốt cuộc đây là nơi nào vậy có phải là Băng Vực Yêu Đảo không vậy.
Bạch Thiểm khẽ hỏi.
Bạch Linh mỉm cười không nói gì sau đó dắt cả đám người bay đến phía trước mặt đám người Cổ Viêm đang đứng ở rất xa đằng kia.
Hô!
Bạch Linh dừng lại đám người phía sau đứng ngay ngắn thành ba hàng phía sau nàng, im lặng không phát ra một tiếng động, còn với bốn người Hứu Đình Thiên, Bạch Thiểm, Hạ Nguyệt Nhi, Quân Hùng đối với đám người Cổ Viêm trước mặt lạ tỏ ra rất tò mò.
Bạch Linh chạy đến, chỉ tay về phía đám người họ mỉm cười nói.
Giới thiệu với mọi người đâylà Cổ Viêm, bên trái hắn lần lượt là Hoàng Viêm, Hắc Ma cả ba bọn họ là chủ nhân của thế giới này, họ gọi nó là Băng Thiên Sinh Linh Tinh, còn bên tay phải là hai tên thuộc hạ của hắn lần lượt Vương Hổ và Lân Thiên.
Băng Thiên Sinh Linh Tinh!
Không phải Băng Vực Yêu đảo sao?
Hạ Nguyệt Nhi hiếu kỳ cất giọng hỏi.
So với Băng Vực Yêu đảo nó còn rộng lớn hơn rất nhiều, thậm chí còn rộng lớn hơn cảu Phục Long Đại Lục đấy.
Bạch Linh vẻ mặt tự tin chống eo ngẩn cao đầu nói.
Lời Bạch Linh vừa nói khiến bọ họ hết sức bất ngờ, phía bên dưới chúng nhân bắt đầu thì bàn tán thầm to nhỏ đá phần không dám tin lời nàng nói, một nơi mà có diện tích lớn hơn cả Phục Long Đại Lục đến cuối cùng rộng lớn như thế nào đây.
Bạch Linh tỷ, tỷ và thằng nhóc này không phải mối quan hệ đó đấy chứ.
Bạch Thiểm giật mình nhìn về phía Cổ Viêm khẽ hỏi nàng.
Chúng ta hiện giờ đang trong quá trình tìm hiểu nhau, chưa phải mối quan hệ đó đâu.
Bạch Linh hai mà đỏ ửng thẹn thùng đáp lại.
Nhưng Bạch Linh tỷ, tỷ nhìn xem tên tiểu tử này còn thấp hơn tỷ một cái đầu thậm còn chưa bằng vai tỷ, theo ta thấy ……
Ngươi nói cái gì, chê ta lùn có phải không?
Cổ Viêm nghe những lời tên Quân Hùng kia vừa nói, nộ khí dâng lên hai mắt đỏ ngầu chớp mắt bành trướng biến thành một gã khổng lồ cao lớn tự như một ngọn núi sừng sững, hai người Hoàng Viêm biểu cảm giống hệt hắn sau đó biến thành khổng lồ hung dữ nhìn chúng nhân ở phía dưới.
Đáng ghét lão tử nhịn các ngươi lâu lắm rồi đấy.
Bất kỳ kẻ nào dám chê ta lùn đều phải chết.
Đi chết đi cho ta.
Cổ Viêm vừa nhấc chân lên hướng tới vị trí của cả đội quân của Bạch Linh, cái bàn chân của hắn to đến mức đủ để một dặm nghiền nát tất cả bọn chúng thành kiến, chúng nhân phía dưới khuôn mặt biến sắc, thân thể như bị hóa đá muốn di chuyển cũng không được trông bộ dạng của ba người Cổ Viêm hiện giờ trong lòng dấy lên nỗi sợ hãi chưa từng có.
Cổ Viêm còn không mau dừng tay cho ta, ta mang họ đến đây mục đích để phụ giúp ngươi công việc sau này, ngươi nỡ ra tay giết họ sao.
Bạch Linh cau mày vội lên tiếng minh bạch nói.
Mau tránh ra ta phải giết đám súc sinh này bọn chúng dám nói ta " lùn ", tuyệt đối không thể tha thứ được.
Cổ Viêm vẻ mặt hung dữ phản đối đáp lại.
Còn ngây ra đó làm gì mau lôi Quân Hùng ra đánh một ngàn gậy thật mạnh cho ta.
Bạch Linh cau mày ra lệnh nói.
Hứu Đình Thiên nghe Bạch Linh nói lập tức lao tới phía Quân Hùng, tay trái ngưng tụ một chưởng lực vung tới phía mông của hắn.
Đinh Thiên ca, đừng làm vậy mà?
Quân Hùng khóc lóc cầu xin nói.
Ngươi cũng đừng có trách ta, nếu muốn trách chỉ có thể trách bản thân ngươi quá nhiều chuyện, cứ coi như đây là một bài học xương máu đi, ha.