CHƯƠNG 43: GẶP LẠI A LY, CỔ HY

Hành Trình Khám Phá Thế Giới Mới Của Thực Thể Thần Bí

CHƯƠNG 43: GẶP LẠI A LY, CỔ HY

Á …..á …..á ………á.

Bên trong Băng Thiên Sinh Linh Tinh, tiếng kêu thảm thiết của Quân Hùng càng lúc càng lớn,vì không muốn đắc tội với chủ nhân của thế giới này Đình Thiên chỉ còn cách nặng tay với hắn, Hạ Nguyệt Nhi mặc dù rất xót xa nhưng cũng không giám xen vào, mệnh lệnh của Bạch Linh nàng càng không thể không nghe, huống hồ trước sự tồn tại siêu phàm kia có muốn chống lại cũng không thể chống lại được.

Trông thấy tên Quân Hùng kia bị trừng phạt gào thét trong đau đớn, lửa giận của Cổ Viêm cũng nguôi đi, thân thể từ từ thu nhỏ lại, Hắc Ma và Hoàng Viêm cũng vậy sau đó cũng biến nhỏ lại, đám thuộc hạ của Bạch Linh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm nhìn về phía đám Cổ Viêm không còn ý định bất kính với họ, Quân Hùng là tấm gương họ phải noi theo.

Cổ Viêm ta trừng trị như vậy, ngươi vừa lòng chưa.

Bạch Linh tỏ vẻ khó chịu nhìn hắn hỏi.

Cổ Viêm trong lòng vẫn còn lửa giận, chỉ hừ lạnh một tiếng sau đó chớp mắt biến mất khỏi Băng Thiên Sinh Linh Tinh.

Hoàng Viêm, Hắc Ma phía sau chỉ khẽ lườm cảnh cáo chúng sau đó cũng rời đi theo, Vương Hổ và Lân Thiên đến nhìn liếc một cái cũng không có, ngoảnh đầu rời đi theo sau hai người kia.

Bạch Linh cũng chỉ biết cười khổ một tiếng, xem ra sau này không nên động chạm vào chiều cao của hắn, tính cách hắn còn quá trẻ con.

Tại đại sảnh quán trọ!

Cổ Viêm với khuôn mặt bực bội, đang nhấm nháp tách trà trên bàn, xem ra chuyện vừa nãy khiến hắn khó lòng có thể nguôi giận được.

Phẹt phẹt!

Khốn khiếp trà lạnh ngắt như này sao uống được.

Tiểu nhị đâu.

Cổ Viêm cau mày gắt gao quát lớn nói.

Phía bên trong tiểu nhị không có ra, nhưng lại có Mộng Mộng bước ra hai tay mỗi bên một đĩa thức ăn thơm phức dáng đi ục ịch như một chú heo con trông hết sức dễ thương.

Thơm quá!

Đó là món ăn gì vậy.

Khóe miệng nhỏ rãi, nhìn về hai đĩa thức ăn trên tay tiểu Mộng, Cổ Viêm tò mò hỏi.

Là hai món ăn được chế biến từ thịt của Hồng Mộng Kê, ở Lưu Hương Thành được xem là mỹ vị đấy.

Mộng Mộng cười tươi đáp lại.

(Hồng Mộng Kê, yêu thú giống gà cỡ lớn thuộc giống yêu thú bậc thấp, toàn thân một màu hồng đôi chân rất dài nên chạy rất nhanh người thường khó mà có thể bắt được nó chỉ có các võ giả từ khai linh cảnh trở đi mới có đủ thực lực bắt được, cho nên ở Lưu Hương thành đối với dân thường nó được xem như là mỹ vị, chỉ những người có điều kiện mới có thể thưởng thức được.)

Mộng Mộng ngươi lấy đâu ra linh thạch mà mua chúng, đừng có nói với ta ngươi đi ăn trộm đấy?

Cổ Viêm nét mặt nghi ngờ điều tra hỏi.

Mộng Mộng tủm tỉm cười không nói gì, chỉ nhìn về phía sau bếp bên trong có đôi nam nữ trạc tuổi hắn, nữ tử xinh đẹp kia dáng người cao ráo thân mặc một bộ vày màu lục nhạt thanh lãnh, còn nam tử kia thân mặc bộ đồ màu nâu xám hai vai để lộ cơ bắp cuồng cuộng so với Cổ Viêm đã cao hơn một cái đầu.

Vừa nhìn thấy Cổ Viêm,cả hai người mừng rỡ cung kính chào hỏi.

Lão thúc tổ!

Hai vị rốt cuộc là ai, chúng ta có quen biết với nhau sao?

Nhìn về phía đôi nam nữ lạ mặt ở phía trước Cổ Viêm ngạc nhiên hỏi.

Người thanh niên cường tráng kia nghe hắn nói vậy mỉm cười lên tiếng giải thích.

Lão thúc tổ người không nhớ chúng con sao, con là Cổ Hy, còn muội ấy là A Ly cũng tiểu nha đầu mà người nhìn đầu tiên khi tỉnh dậy đấy.

Nghe Cổ Hy nói vậy bây giờ hắn mới nhớ lại chuyện một năm về trước khi còn ở Cổ gia gặp gỡ đám người Cổ lão, đích thực có gặp qua hai người họ có lẽ một năm trôi qua họ đã cao lớn hơn trước rất nhiều nên hắn không nhận ra cũng không có gì làm lạ, nhưng điều hắn không thể hiểu được, làm sao mà bọn chúng có thể tìm được vị trí của hắn, không lẽ lúc hắn rời đi Cổ lão đầu đã dở thủ đoạn nào đó trên người hắn.

Cổ Viêm, hai người họ là ai, tại sao họ lại ngươi là lão thúc tổ, chuyện này rốt cuộc là sao?

Bạch Linh bên cạnh nghe vậy giật mình kinh ngạc quay sang nhìn hắn mở miệng tra hỏi nói.

Mệt quá, có gì muốn hỏi thì ngươi tự đi mà hỏi chúng, ta còn phải thưởng thức món ăn mà tiểu Mộng nấu không rảnh mà đi giải thích cho các ngươi nghe.

Cổ Viêm dứt lời sau đó nắm tay Mộng Mộng qua bàn khác ngồi, mặc cho bàn bên kia bàn tán to nhỏ hắn cũng không thèm quan tâm, thoải mái ngồi thưởng thức những món ngon mà tiểu Mộng làm cho hắn, phải công nhận tay nghề của nữ nhân này không hề tầm thường chút nào, lần đầu chế biến một món lạ mà có thể nấu ngon đến vậy, không phải ai cũng có thể làm được.

Có ngon không, Cổ Viêm ca.

Mộng Mộng híp mắt cười nói.

Ngoàm …..ngoàm ……ngoàm …ngon lắm.

Cổ Viêm hai tay mỗi tay một miếng thịt, nhai ngấu nghiến trông rất đáng yêu đáp lại.

Trông thấy tên tiểu tử này ăn ngon đến vậy, Mộng Mộng rất vui, xem ra công sức nàng bỏ ra cả buổi chiều nay không hề lãng phí.
Tại bàn đối diện của Cổ Viêm và Mộng Mộng.

Ngươi nói cái gì, tên tiểu tử đó vậy mà đã hơn hai trăm tuổi rồi sao?

Bạch Linh giật mình đứng phắt đậy, biểu cảm khó tin, nhưng nghĩ thế nào cũng không ra, vậy mà nàng lại cứ tưởng hắn mới chỉ là thằng nhóc con mới mười bốn mười lăm tuổi.

Đám người Bạch Thiểm, Hứa Đình Thiên, Quân Hùng, Hạ Nguyệt Nhi biểu cảm cũng giống hệt Bạch Linh, không ngờ đến Cổ Viêm lại là một lão già đã hơn hai trăm tuổi, điều đặc biệt hơn họ chưa từng thấy ai sống lâu như vậy mà lại mới chỉ đạt đến võ linh cảnh giới như hắn.

Cổ Viêm ca, có thật như những lời bọn họ nói không?

Mộng Mộng vô tình nghe được lời Bạch Linh nói, hai mặt mở to kinh ngạc nhìn hắn vội hỏi.

Haiz,thực ra năm đó vì một số chuyện nên ta đã bị băng phong cơ thể ở độ tuổi mười bốn, nếu tính theo thời gian trôi qua thì đích thực ta đã hơn hai trăm tuổi, nhưng nếu tính về tuổi đời trải nghiệm ta vẫn chỉ là thằng nhóc mới mười bốn mười năm tuổi thôi.
Cổ Viêm gượng cười thở dài đáp lại.

Mộng Mộng nghe vậy có thể hiểu được nỗi khổ của hắn, nếu đổi lại là bản thân nàng cũng khó mà có thể chấp nhận được, ngủ say hàng trăm năm đến khi tỉnh dậy thế giới bên ngoài đã thay đổi rất nhiều, bạn bè ngày xưa nay còn đâu, có người đã chết, người còn sống hiện giờ cũng là cường giả đỉnh cấp muốn gặp lại càng thêm phần khó khăn.

Cổ Viêm ca, chẳng phải hiện giờ còn có bọn muội sao, từ nay về sau chúng ta sẽ là người thân gia đình của huynh, mọi chuyện qua rồi thì hãy để cho nó qua, đừng có buồn bã nữa.

Mộng Mộng ánh mắt đượm buồn nhìn hắn an ủi nói.

Mộng Mộng, cảm ơn ngươi, yên tâm đi Cổ Viêm ta không phải loại người mềm yếu như ngươi tưởng tượng đâu, huống chi được gặp ngươi, có được người bạn như ngươi ta vui lắm.

Cổ Viêm nắm tay nàng, híp mắt khẽ mỉm cười đáp lại.

Cổ Viêm!

Bạch Linh quay sang nhìn hắn, vẻ mặt chứa đầy sự phức tạp, đối diện với Cổ Viêm hiện giờ đã có cái nhìn khác về hắn, tại sao một con người bình thường như hắn lại có thể mang trong mình nhiều bí mật lớn đến vậy, hai trăm năm trước rốt cuộc hắn đã gặp phải biến cố kinh khủng đến mức nào đây là một dấu hỏi lớn không chỉ mình nàng mà tất cả người đứng ở đây đều muốn biết.

Nữ Vương, có thật sau này chúng ta phải làm thuộc hạ dưới trướng của hắn?

Hạ Nguyệt Nhi tiến lại gần Bạch Linh khẽ hỏi.

Nếu ngươi không muốn tiếp tục sống thì tốt nhất hãy im lặng mà làm theo, tính cách của hắn thì ngươi cũng thấy rõ rồi đó, một khi làm hắn nổi giận ta không đảm chắc sẽ bảo vệ an toàn cho các ngươi như lần trước đâu.

Bạch Linh lạnh lùng đáp lại.

Lần đầu tiên thấy Bạch Linh một nữ vương cao ngạo đến võ đế võ thánh nhân tộc chưa từng biết sợ ai, vậy mà lại phải dè chừng trước một nhân vật nhỏ bé như Cổ Viêm chuyện này trước đây Hạ Nguyệt Nhi chưa từng thấy nhưng sau khi trải qua sự uy hiếp của hắn trong Băng Thiên Sinh Linh tinh nữ nhân này giờ mới tỉnh ngộ ra sự tồn tại của Cổ Viêm đã vượt qua vốn hiểu biết của nàng cũng như Bạch Linh và tất cả mọi người ở đây, đắc tội với hắn sẽ không có kết cục tốt đẹp.

Ta thấy Bạch Linh cô ta nói đúng đây, chủ nhân tính cách rất nóng nảy, một khi các ngươi chọc giận đến thì không biết hậu quả sẽ kinh khủng đến mức nào đâu.

Lân Thiên cười lạnh cảnh cáo nói.

Lão thúc tổ, con nghe Bạch Linh tỷ nói, người định tham gia đại hội bách triều tuyển chọn đúng không?

Cổ Hy di chuyển đến bàn của hắn, thấp giọng khẽ hỏi.

Có vấn đề gì sao, từ khi nào lão tử ta làm việc còn cần phải hỏi ý kiến người khác vậy.

Cổ Viêm liếc nhìn hắn, giọng điệu mỉa mai đáp lại.

Ha ha, lão thúc tổ người hiểu lầm rồi, chúng sao dám có ý định bất kính với ngài chứ, chỉ là …..

Hừ, có chuyện gì mau nói đi, đừng có mà ở đó ấp úng.

Cổ Viêm lạnh lùng quát lớn nói.

Không dấu gì người, chúng ta cũng đang có ý định tham gia vào kì thi tuyển chọn sắp tới.

Cổ Hy lên tiếng thẳng thắn đáp lại.

Có phải lão già Cổ Nguyên đó sai các ngươi đến giám sát ta, có đúng không?

Cổ Viêm nghe vậy mở miệng tra hỏi.

Chuyện này ……….

Cổ Hy nét mặt còn đang gượng gạo không biết phải giải thích sao cho hắn hiểu, thì đúng lúc này A Ly đứng dậy tiếp lời thay cho ca ca mình.

Phải đúng vậy, đây là mệnh lệnh của Cổ Nguyên lão tổ, vì lo cho người ra bên ngoài gây họa nên đã sai chúng ta giám sát, bảo vệ cho người.

Cổ Viêm nghe vậy không khỏi bật cười, không ngờ lão già đó vẫn còn coi hắn như là đứa con nít ba tuổi còn cần bảo vệ, thực lực của hắn hiện giờ đến đâu hắn là người biết rõ, đối với những đứa trẻ tầm tuổi hắn có mấy ai có thể gây khó dễ cho hắn, hơn nữa còn có cả nhóm người Bạch Linh theo sau bảo vệ, còn cần phải sự giúp đỡ của hai tên tiểu bối nữa sao.

Nếu là như vậy, thì các ngươi hãy mau về đi, đừng có lảng vảng ở đây nữa,nếu để người khác biết có người ma tộc lén vào đây, ta không nghĩ sẽ bảo vệ cho các ngươi đâu.

Chuyện này người không cần phải lo, chúng ta khác có cách tự bảo vệ bản thân mình, nhưng chuyện rời đi thứ lỗi chúng ta không thể làm được, ngoài việc giám sát bảo vệ người, chúng ta cũng muốn được trải nghiệm cuộc sống trong một tông môn rốt cuộc là như thế nào.