CHƯƠNG 40: BĂNG TINH CHỦ
Bạch Linh tủm tỉm cười trêu đùa sau đó bế hắn lên hôn liên tục lên hai gò má, môi khắp nơi trên khuôn mặt khiến cho khuôn mặt hắn chỗ nào cũng dính vết môi đỏ của nàng.
Ta đã nói không là không rồi, ngươi làm ta khó chịu quá, mau tránh xa ra cho ta.
Cổ Viêm nhăn mặt khó chịu nói.
Vậy phải làm sao ngươi mới chấp nhận cho ta theo cùng ngươi đây, ngươi mau nói đi việc gì ta cũng có thể làm được.
Bạch Linh mở miệng nói.
Được rồi, ta chịu thua ngươi rồi đó, ngươi muốn đi theo ta cũng được nhưng hãy làm nghĩ cách khiến thứ này trở lại bình thường cho ta, ta bị nó làm cho khó chịu quá.
Cổ Viêm chỉ tay vào đũng quần đang phồng lên nhăn mặt nói.
Mải nghĩ đến chuyện thuyết phục tên tiểu tử này mà Bạch Linh quên mất chuyện đũng quần hắn càng nhìn vào chỗ đó nàng lại không nhịn được cười, chắc hẳn nhìn thấy cơ thể tuyệt đẹp hấp dẫn của nàng nên có chút không phản thái quá, điều này cũng dễ hiểu thôi, nam nhân trên thiên hạ mấy ai có qua được ải mỹ nhân Cổ Viêm cũng không ngoại lệ.
Ý ngươi là chỗ đó phải không, yên tâm đi một lát sau nó sẽ trở lại bình thường thôi.
Bạch Linh cười tủm tỉm đáp lại.
Cổ Viêm nghe nàng ngồi đợi một lát nhưng phải đến nửa canh giờ sau mọi thứ mới trở lại bình thường, lúc này hắn mới thả lỏng người ra được thầm nghĩ trong lòng.
" Dục vọng của con người thật đáng sợ, sau này phải cẩn thận hơn mới được tuyệt đối không để chuyện này xảy ra lần nữa."
Cánh tay ngọc khẽ khoát vào tay Cổ Viêm, Bạch Linh ánh mắt mê ly dựa vào ngực hắn nhỏ nhẹ nói.
Viêm ca ta biết trong lòng huynh đang nghĩ gì có phải huynh thèm làm chuyện đó với lắm đúng không, nhưng biết làm sao giờ huynh còn quá nhỏ chưa đủ trưởng thành nghe lời ta đợi thêm một vài năm nữa khi đó huynh trưởng thành chững chạc hơn ta sẽ trao cái ngàn vàng của ta cho huynh có chịu không?
Hừ, muốn sao thì tùy ngươi Cổ Viêm ta không quan tâm …..
Một canh giờ sau, hai người Cổ Viêm và Bạch Linh bước ra, đám đông bên ngoài rất tò mò không biết hai ngươi trong đó đã bàn bạc chuyện gì mà lâu đến vậy.
Chủ nhân, nữ nhân đó có làm khó người không?
Vương Hổ chạy đế ghé vào tai hắn thì thầm hỏi.
Không có gì, chỉ là cô ta muốn cầu xin ta giúp cô ta một số chuyện nhỏ thôi.
Cổ Viêm thản nhiên đáp.
Nữ vương, người hiện giờ có dự định gì không, nếu không xin mời người tiếp tục lãnh đạo tộc nhân chúng ta chống lại Thiên Long băng yêu tộc.
Lang lão trịnh trọng cúi đầu thành khẩn nói.
Ta dự định đi theo Cổ Viêm một thời gian, thời gian này các người hãy cố gắng tăng cường phòng thử cho ta.
Bạch Linh khuôn mặt nghiêm túc ra lệnh nói.
Ngươi có bị điên không thực lực yêu đế của cô mà đi theo ta, thì ai còn dám động đến ta nữa, mọi người cũng sẽ vì vậy mà xa lánh ta, không được ngươi cứ tạm thởi ở đây một thời gian đi, đợi một vài năm nữa ta quay lại đón ngươi sau.
Cổ Viêm nghe vậy cương quyết phản đối nói.
Vậy không phải sẽ tốt hơn sao, có ta ở bên cạnh bồi dưỡng tu vi ngươi sẽ nhanh chóng tăng tiến chẳng phải tốt hơn sao.
Bạch Linh mỉm cười tư tin nói.
Nhưng mà ta định đi gia nhập vào tông môn nào đó để học tập, ngươi vậy sao đi cùng ta được đây.
Cổ Viêm cau mày giải thích nói.
Yên tâm đi, ta có khả năng ẩn dấu tu vi hơn nữa cần thiết có thể trốn vào trong thế giới đó nữa người bình thường sao phát hiện ra được.
Bạch Linh đánh mắt với hắn, cười tươi đáp.
Bất lực không thể khuyên nổi nữ nhân này Cổ Viêm đành để nàng đi theo,sau khi tạm tộc nhân ở Thiên Hồ băng yêu tộc cả bốn người tiếp tục lên đường.
Cổng không gian một lần nữa mở ra, chớp mắt đã đưa bọn họ đến rừng nguyên linh, đây cũng là nơi để cho Cổ Viêm nhiều kỷ niệm nhất, so với hai trăm năm trước thì hiện giờ khung cảnh cũng không khác là bao có lẽ điểm suy nhất khác chính là những cây con ngày nào đã trở thành gốc đại thụ.
Tại một gốc cây đại thụ lớn, Cổ Viêm ngồi ngay ngắn xếp bằng, nhìn hai người Lân Thiên và Vương Hổ ra lệnh nói.
Hai ngươi ở đây canh gác thân thể cho ta, bây giờ ta sẽ đưa Bạch Linh vào bên trong thiên sinh linh tinh tiếp nhận khảo nghiệm.
Vừa dứt lời, hai đồng tử hắn phát quang hướng về phía Bạch Linh chớp mắt tiêu thất trong không khí.
Tại Vĩnh Hằng Tinh!
Cổ Viêm ngươi định đem cô ta làm tinh chủ Băng Thiên Sinh Linh Tinh đó sao?
Hoàng Viêm mở miệng khẽ hỏi.
Không được sao, ta thấy cô ta cũng tu luyện băng hệ, lại là võ đế chắc chắn sẽ không có vấn đề gì đâu.
Cổ Viêm thẳng thắn đáp lại.
Hoàng Viêm nghe vậy liền quay sang nhìn Bạch Linh, cất giọng khẽ hỏi.
Khảo nghiệm này sẽ rất khắc nghiệt có thể mất đi mạng sống nhưng cũng sẽ đem lại cho ngươi cơ duyên rất lớn, vậy ngươi có dám thử không?
Bạch Linh mặc dù không hiểu chuyện gì nhưng thân là một yêu đế còn khó khăn gì mà nàng còn chưa trải qua cho nên không có gì phải từ chối.
Nếu ngươi đã sẵn sàng thì chúng ta chuẩn bị lên đường thôi.
Khoan đã!
Lúc này Hắc Ma lên tiếng ngăn cản hai người lại, sau đó chạy đến phía Bạch Linh thì thâm to nhở nói.
Bạch Linh không biết nghe được câu gì từ hắn mà khuôn mặt đỏ ửng vì xấu hổ khẽ liếc nhìn Cổ Viêm.
Cổ Viêm cũng rất hiếu kỳ, nhưng đây là chuyện riêng hai người hắn không tiện xen vào, sau đó chớp mắt lại dịch chuyển Bạch Linh biến mất khỏi Vĩnh Hằng Tinh.
Tại Băng Thiên Sinh Linh Tinh!
Bạch Linh vừa đặt chân đến thứ đập vào mặt nàng là một không gian rộng lớn xung quanh chỉ có băng tuyết lạnh giá lạnh, hàn khí nơi đây còn lạnh gấp ngàn lần so với Băng Vực Yêu đảo nơi nàng sống rất nhiều.
A…..a….a….a..a.
Bạch Linh lúc này bỗng ngã khụy xuống đất đau quằn quại, toàn thân trắng bệch nhăn nheo khô héo không còn một giọt máu, trông không khác gì một lão bà sống gần trăm tuổi.
Đừng quá miễn cưỡng nếu không chịu đựng được nữa, ta có thể đưa ngươi ra khỏi đây.
Trông thấy bộ dạng hiện giờ của nàng, Cổ Viêm trong lòng cũng rất xót xa nhưng điều hắn có thể làm chỉ có vậy thôi.
Hàn độc này quá cuồng bạo nó giống như một ngọn lửa vô hình chớp mắt ăn mòn y phục của Bạch Linh, thân thể hiện giờ của nàng trần như nhộng gầy trơ xương không khác gì một que củi, nó vẫn không dừng lại tiếp tục ăn mòn từng tấc thịt của nàng.
Bạch Linh không thể chịu đựng được thêm nữa, Cổ Viêm không còn cách nào khác đến đỡ nàng rời khỏi nơi lạnh giá này.
Vừa tiến tới gần Bạch Linh liền quay người lại lấy hai cánh tay da bọc xương thì cuốn chặt không rời.
Bạch Linh!
Cổ Viêm càng đẩy thì nàng lại càng siết chặt cổ hắn hơn, không muốn hắn rời xa.
Ta cảm thấy rất lạnh, hãy sưởi ấm cho ta đi!
Bạch Linh khẽ cắn vào vành tai thì thầm nói.
Bạch Linh hiện giờ ánh mắt mê ly nhìn hắn, không khác gì một con thú dữ trông thấy mồi ngon, lửa tình dâng trào như muốn phát sinh chuyện đó.
Cổ Viêm nghe những lời này liền hung dữ đẩy nàng ta ra quát lớn nói.
Nữ nhân ngu ngốc xem bản thân hiện giờ đi có giống một mỹ nhân có thể mê hoặc vạn người không, ngươi nghĩ sao ta dễ bị dụ dỗ như vậy sao, nếu một chút khó khăn như vậy mà đã không chịu đựng được thì không xứng đáng làm thuộc hạ của ta, hãy chuẩn bị tinh thần mà biến mất khỏi thiên địa này đi.
Dứt lời Cổ Viêm quay đầu chuẩn bị rời đi, đúng lúc này Bạch Linh thân thể yếu đuối đứng dậy, ánh mắt sắc lạnh cắn môi hét lớn.
Có bao nhiêu bản lãnh thì hãy mang ra hết đi, ta không tin không trị nổi các ngươi.
Cổ Viêm nghe thấy liền vội quay lại, trong lòng phấn khích run lên, lâu lắm rồi mới được nhìn thấy bộ dạng kiên cường này đặc biệt lại còn là nữ nhân, hắn thầm nghĩ trong lòng liệu ả ta có thể vượt qua giới hạn được giống như hai tên thuộc hạ kia của hắn không.
Ha ha ha, chính là bộ dạng này, ta rất thích.
Để xem ngươi có thể đi xa đến đâu.
Băng Thiên Sinh Linh Tinh, mạnh tay vào cho ta, ta muốn xem thử cô ta rốt cuộc có bản lãnh gì.
Âm thanh vang khắp thiên địa băng vực, đáp lại tiếng gọi của Cổ Viêm, không gian quanh đây xuất hiện những cuồng phong bão tuyết khủng bố từ bốn phương tám hướng lao tới vị trí của Bạch Linh tấn công.
Bát Vĩ Chân Thân!
Bạch Linh niệm chú thân thể hóa thành một con hồ ly màu trắng thân thể gầy trơ xương có tám chiếc đuôi phát ra ánh sáng lam sắc rực rỡ trên trán xuất hiện một đạo hốn ấn bát đạo kim văn cổ xưa tượng trưng cho cấp bậc yêu đế.
Băng Thiên Đế Kiếm Chưởng!
Bạch Linh hét lớn, xung quanh bốn phương tám hướng hàn khí ngưng tụ những cự kiếm bằng băng hướng thẳng về phía những đạo cuồng phong bão tuyết kia.
Phóng!
Hàng trăm đạo kiếm băng sau đó phóng nhanh như tên bắn hướng thẳng đến những đạo cuồng phong bão tuyết, uy thế kinh thiên nhưng chỉ tiếc vô dụng với những cuồng phong bão tuyết kia, tất cả cự kiếm đều bị nó nghiền nát thành bụi.
Sao …sao …sao …sao có thể.
Đó là Băng Thiên Đế Kiếm Chưởng đấy.
Bạch Linh hai mắt mở to há hốc miệng kinh hãi nói.
Đường đường là yêu đế, vậy mà chỉ có chút thực lực đó thôi sao?
Có mội trận bão tuyết nhỏ nhoi mà không chịu đựng được, aiz!
Cổ Viêm liếc nhìn con hồ ly khổng lồ kia giọng điệu mỉa mai.
Đừng có xem thường ta.
Bạch Linh nghiến răng cau mày đáp lại.
Tấn công con hồ ly đó cho ta!
Cổ Viêm chỉ tay về phía Bạch Linh ra lệnh nói.
Những trận cuồng phong lúc này cuồng bạo hơn trước rất nhiều, tốc độ vô cùng nhanh lão tới phía Bạch Linh mà tấn công.
Là các ngươi ép ta!
Băng Pháp Tế Nguyệt.
Bạch Linh hét lớn, xung quanh thân thể bao phủ bởi lớp bong bóng trong suốt tựa như một giọt nước phát sáng rực rỡ trên bề mặt cùng lúc xuất hiện hàng trăm đạo kim văn xung quanh.
Đây là chiêu thức gì vậy!
Cổ Viêm hai mắt mở to kinh ngạc nhìn về phía đạo thầm nói.
Phá!
Bong bóng kia càng lúc càng bành trướng to ra cuối cùng khi đạt đến giới hạn thì vỡ ra tạo nên một vụ nổ lớn rung chuyển cả thiên địa quanh đây, những trận cuồng phong cũng biến mất sau đó.
Cổ Viêm trông thấy vậy có chút tán thưởng, hắn không ngờ được Bạch Linh lại còn có một con bài tẩy, uy lực thật không thể xem thường, nếu đem ra bên ngoài thậm chí có thể thổi bay cả Lưu Hương thành cũng không phải không có khả năng.
Từ trong đám bụi trắng Bạch Linh lơ lửng trên không, hai mắt dường như không thể mở ra được đang từ từ khép lại, khuôn mặt tái nhợt không còn sức sống đang dần rơi xuống mặt đất.
Băng Thiên Sinh Linh Tinh, ngươi thấy sao?
Cổ Viêm mỉm cười thì thầm hỏi.
Đúng lúc này thân thể Bạch Linh đang rơi bỗng ngừng lại, toàn thân bao phủ bởi ánh sáng trắng huyền ảo rồi ngưng tụ thành một quả trứng.
Tách …tách …tách …
Quả trứng vỡ ra, từ bên trong một thiếu nữ xinh đẹp chân trần bước ra toàn thân khoác lên một bộ y phục màu trắng tinh khôi, mắt xanh mày phượng khẽ chớp chớp thiên địa liền ảm đạm phai mờ, trên đầu đội một chiếc vương miệng thủy tinh màu trắng mái tóc xanh nhạt như nước biển xõa đến ngang lưng phiêu dạt trong gió ánh mắt lạnh lùng toát lên khí chất đế vương.
Cổ Viêm ngước nhìn nàng tâm thần có chút rung động bởi vẻ đẹp này, nhưng sau đó khôi phục bọ dạng nghiêm túc cất giọng nói.
Từ giờ ngươi sẽ là tinh chủ của Băng Thiên Sinh Linh Tinh, ngoài bọn ta ngươi sẽ có toàn quyền chưởng khống nó, sinh mệnh cũng sẽ gắn liền với nó, trừ khi nó bị phá hủy thì ngươi mãi mãi bất tử không già không chết.
Nữ tử kia nhìn hắn không nói gì, nhẹ nhàng đáp xuống đất bay về phía hắn, cánh tay ngọc vươn đến phía đầu hắn nắm chặt vào tai véo mạnh môt cái.
Ây …..đau đau đau.
Cổ Viêm khuôn mặt đáng yêu la lớn.
Cổ Viêm đáng ghét, Cổ Viêm xấu xa dám đối xử với bổn đế như vậy, lần sau còn làm vậy với ta, cho dù có phải làm ma ta cũng tha cho ngươi đâu.