Hành Trình Khám Phá Thế Giới Mới Của Thực Thể Thần Bí

CHƯƠNG 39: MỸ NHÂN KẾ

Trông thấy biểu hiện say xỉn đáng yêu của Cổ Viêm, Bạch Linh không khỏi che miệng tủm tỉm cười cất giọng nói.

Cổ Viêm ngươi thử vận khí thử xem đi!

Nghe nữ vương nói vậy, Cổ Viêm cũng tò mò làm theo lời nàng xếp bằng vận khí, trong cơ thể tràn ngập năng lượng tinh thuần trải khắp từ trên xuống dưới lục phủ ngũ tạng khiến cho người ta cmả thấy sảng khoái, Cổ Viêm cảm nhận rất rõ cơ thể này đã cường đại hơn lúc trước rất nhiều.

Võ linh tam trọng!

Cổ Viêm mừng rỡ reo lên, tốc độ tu luyện quá biến thái đi, nhớ năm đó Ngọc Nhi được xưng là đệ nhất thiên tài cũng chỉ dừng ở cảnh giới đại võ sư vậy mà hiện giờ hắn lại có thể đạt đến võ linh, nếu đám thiên tài năm đó mà biết được thì không tức chết mới lạ.

Dậm chân mạnh xuống đất, một khối băng trồi lên uốn cong thành hình cung đem hắn hướng về phía vị trí của Bạch Linh ở phía trên trước sự kinh ngạc của mọi người.

Ngươi không phải linh chủng hỏa thể chất ư, sao lại có thêm thuộc tính băng?

Lang lão kinh ngạc đồng tử mở to nhìn hắn nói.

Cổ Viêm nghe lão nói quay đầu thản nhiên đáp lại.

Ai nói với ngươi ta chỉ có thể dùng mỗi hỏa thuật, không lẽ băng thuật ta lại không được phép dùng sao?

Có thể đối với mọi người Cổ Viêm còn khá lạ lẫm thần bí nhưng Bạch Linh thì không nàng biết hắn không phải là người bình thường có thể sử dụng sức mạnh băng nguyên tố cũng không có gì làm lạ, đặc biệt là Vĩnh Hằng Tinh trong cơ thể hắn đã vượt qua sức tưởng tượng mà con người biết nàng còn có thể nhận định hắn không chỉ biết sử dụng hai loại nguyên tố này, thậm chí có thể sử dụng được toàn bộ nguyên tố trong trời đất, so với võ thần quả thực không một chút thua kém.

Ta hỏi các ngươi phải thành thật trả lời, nếu một câu không thành thực thì ta sẽ lập tức lấy mạng nữ vương ngay lập tức.

Cổ Viêm lấy lại vẻ mặt nghiêm túc, lạnh lùng lớn tiếng nói.

Bạch Linh ngồi ở phía sau, ra ám hiệu cho mọi người làm theo lời hắn nói, Thu Sương là người đầu tiên gật đầu đồng ý, bà ta tin rằng Cổ Viêm không có nói khoác hắn có thể đem nữ vương từ cõi chết trở về hiển nhiên cũng có đủ khả năng lấy mạng của người, chỉ có điều không biết hắn dùng cách nào mà thôi.

Rốt cuộc các ngươi là chủng loại yêu thú nào, còn cái vùng lạnh giá này là ở đâu?

Thu Sương nghe hắn nói liền đứng dậy cất giọng đáp lại.

Vùng đất lạnh giá mà ngươi nói đến chính là Băng Vực yêu Đảo một trong ba thế lực lớn của Nam Hải đảo đây là khu vực chỉ có yêu tộc mới được phép sinh sống, nhân loại không dám bén mảng tới.

Còn bọn ta là chủng tộc Thiên Hồ băng yêu tộc một trong ba tộc lớn tồn tại của Băng Vực yêu đảo, ngoài tộc nhân của chúng ta ra còn có Thiên Xà băng yêu tộc và Thiên Long băng yêu tộc, trong đó Thiên Long Băng yêu vực là mạnh mẽ nhất, vì tộc nhân này có truyền thừa huyết mạch của long thần, lại sở hữu thủy hồn long nên việc tu luyện đến yêu tổ đối với tộc nhân này vô cùng dễ dàng.

Các ngươi lấy tên Thiên Hồ yêu tộc, không lẽ tất cả các ngươi đều là hồ ly?

Cổ Viêm hiếu kỳ hỏi tiếp.

Bạch Linh lúc này đứng dậy than thở cất giọng đáp lại.

Gọi là Thiên Hồ Yêu tộc bởi vì cách đậy vạn năm về trước tộc nhân của ta từng xuất hiện một vị yêu tổ, cũng chính là mẫu thân của ta " Cửu Vĩ Băng Tuyết Nữ Thần ", chính người đã tạo ra tộc nhân này che chở bảo vệ các chủng loại yêu thú tránh khỏi tai kiếp chiến tranh giữa ba thế lực năm đó, nhưng kể từ khi mẫu thân ta đột phá đến cấp bậc yêu tổ rời khỏi phục long đại lục đi đến một thế giới rộng lơn hơn thì không còn yêu tổ đời sau nào trong tộc xuất hiện nữa, trái lại Thiên Long băng yêu tộc, aiz ……!

Bạch Linh nói đến đây thì dừng lại chỉ biết lắc đầu than thở, Lang lão lại mở miệng chen vào nói tiếp.

Cách đây 1000 trăm năm, ở tộc nhân này xuất hiện một yêu tổ cấp bậc gây chấn động lớn đối với Băng Vực yêu đảo, cũng kể từ đó Thiên Long băng yêu tộc được xem là tộc nhân mạnh mẽ nhất bọn chúng không ngừng đàn áp hai tộc nhân còn lại, nữ vương vì không muốn trông thấy tộc nhân mình bị chém giết, tìm cách trùng kích lên cảnh giới yêu tổ tương đương với võ thần của nhân tộc để đối phó với yêu tổ của Thiên Long băng yêu tộc, nhưng cuối cùng không thành công dẫn đến thân thể hủy diệt chỉ còn mỗi linh thai còn giữ lại, chúng ta vì muốn bảo vệ số lượng tộc nhân còn lại nên đã tìm cách trốn dưới lớp băng dày đặc để sinh sống, đợi một này nữ vương hồi sinh khôi phục thế lực của tộc nhân.

Vậy còn Thiên Xà yêu tộc thì sao?

Cổ Viêm hỏi tiếp.

Thu Sương cất giọng mỉa mai đáp lại nói.

Bọn chúng ư, ta nghĩ hiện giờ đã không còn Thiên Xà băng yêu tộc nữa rồi, có lẽ đã trở thành một nhánh nhỏ của Thiên Long băng yêu tộc rồi a.

Nghe xong câu chuyện mà đám người Bạch Linh kể, Cổ Viêm cũng hiểu phần nào lai lịch của bọn chúng, không ngờ đến nơi lạnh giá đến chim không thèm đẻ trứng này cũng có ân oán giữa các tộc xảy ra, xem ra con người và yêu thú đều giống nhau chỉ cần có đố kỵ thì ắt có xung đột.

Vương Hổ, Lân Thiên chúng ta về thôi.

Cổ Viêm bay xuống phía dưới đại điện cất giọng ra lệnh nói.

Nghe theo lời của Cổ Viêm cả hai vội đứng dậy đi theo, Lân Thiên vẻ mặt có chút không nỡ rời đi có lẽ đã bị say ánh mắt mê ly của tiểu Tuyết.

Trông thấy bộ dạng mê gái của Lân Thiên, Vương Hổ cười tiếu dung nói to.

Nếu ngươi thấy thích cô ta đến vậy, thì cứ ở lại đó đi ta nghĩ chủ nhân cũng không bận tâm đến việc đó đâu, không có ngươi thì sẽ có ngươi khác thay thế.

Cổ Viêm phía trước nghe được câu truyện hai tên tiểu tử này không khỏi bất cười, Vương Hổ bình thường rất nghiêm túc không nghĩ cũng có lúc biết đùa a.

Bị Vương Hổ đem ra làm trò đùa, Lân Thiên mặt đỏ ửng ngượng ngùng quay đầu lại tiếp tục đi tiếp, thiết nghĩ lúc này tiểu Tuyết chắc đang cười nhạo hắn.

Cổ Viêm khoang đi đã!

Bạch Linh đứng dậy đưa bàn tay ngọc ra phía trước, ám hiệu ngăn lại.

Còn chuyện gì nữa?

Cổ Viêm quay đầu nhìn nàng cất giọng hỏi.

Bạch Linh vừa tới gần liền dắt tay hắn đi chỗ khác gặp riêng nói chuyện, nàng cũng không quên căn dặn tất cả mọi người không được theo.

Tại căn phòng của Bạch Linh từng ở, mặc dù đã trải qua rất nhiều năm nhưng bên trong lại rất sạch sẽ ngoài một chiếc giường băng thì không có thứ gì khác cho thấy nữ nhân này trước đây sống rất đơn giản không quá cầu kỳ.

Ngồi trên giường cúi đầu im lặng một hồi lâu, cuối cùng Bạch Linh là người lên tiếng trước.

Cổ Viêm ngươi nói ta được hồi sinh từ Vĩnh Hằng Tinh, vậy có phải cả đời này của ta phải lệ thuộc vào nó đúng không?

Cổ Viêm nghe vậy liền gật đầu đáp lại.

Đúng, vậy thì sao?

Cũng có nghĩa sau này ngươi đi đâu ta phải theo đến đó đúng không?

Bạch Linh mặt đỏ ửng khẽ hỏi.

Cổ Viêm nghe vậy bật cười vỗ đùi đáp lại.

Ha ha, ngươi nghĩ quá nhiều rồi ta có nói mạng sống ngươi phụ thuộc vào Vĩnh Hằng Tinh chứ đâu nói ngươi sau này phụ thuộc vào ta.
Có thật là như vậy không?

Bạch Linh mắt sáng mở to vội vã hỏi lại.

Ngươi cứ yên tâm mà ở đây hưởng thụ những ngày tháng còn lại ở đây đi Cổ Viêm ta không phải là người hẹp hòi sẽ không bắt ngươi suốt ngày phải lẽo đẹo theo ta đâu.

Cổ Viêm mỉm cười khẳng định lại lời nói của mình đáp lại.

Những ngày tháng còn lại!

Ngươi nói vậy là có ý gì?

Bạch Linh giật mình đứng phắt dậy cau mày hỏi.

Cổ Viêm thản nhiên mở miệng đáp.

Trong phạm vi thuộc Phục Long đại lục ngươi có thể tùy ý đi đâu làm gì cũng được, bọn ta không quản nhưng một khi ta đạt đến võ thần cảnh giới thì sẽ không còn ở đây nữa, ngươi lúc đó cũng sẽ không còn thuộc quyền quản lý của Vĩnh Hằng Tinh tất nhiên lúc đó nó sẽ đào thải ngươi ra khỏi ra khu vực của nó lúc đó ngươi sẽ quay về hình dáng linh thai sắp vỡ nát của mình trước đây.

Bạch Linh nghe những lời Cổ Viêm nói không thể chấp nhận được, nàng còn rất nhiều việc phải làm, muốn gặp lại mẫu thân mình muốn hỏi người năm đó tại sao lại bỏ nàng ở đây mà không mang nàng theo, vì thế tuyệt không thể chết ở nơi này được.

Có cách nào để ta tiếp tục sống không dù phải trả cái giá đắt như thế nào, ta cũng chấp nhận được.

Bạch Linh hai hàng lệ như sắp tuôn ra đặt mạnh hai tay lên vai hắn gắt gao hỏi.

Trở thành cư dân chính thức của Vĩnh Hằng Tinh, được Vĩnh Hằng Tinh che chở suốt đời chỉ cần nó không bị hủy diệt thì ngươi cũng sẽ không bị hủy diệt.

Cổ Viêm sang sảng đáp lại nói.

Trở thành cư chính thức, vậy có phải sau này ta có thể cùng các ngươi rời khỏi thế Phục Long đại lục đúng không?
Bạch Linh hai mắt mở to mừng rỡ phán.

Đây là tin vui nhất mà nàng nghe được trong ngày hôm nay, nếu có thể trở thành người của vĩnh hằng tinh thì cuộc sống sau này không cần lo lắng nghĩ đến cái chết nữa.

Ngươi cũng đừng vội mừng muốn làm cư dân chân chính của Vĩnh Hằng Tinh bắt buộc ngươi phải trở thành tinh chủ của một trong các hành tinh nguyên tố của ta, nhưng tiếc là ngươi sẽ không có phúc phận đó bởi vì ta trước giờ chỉ thu nhận thiên tài không thu nhận phế vật, và càng không có ý định thu nhận nữ nhân.

Tại sao lại không thu nhận nữ nhân, ngươi coi thương chúng ta sao, đừng quên ta dù gì cũng là cấp bậc yêu đế thực lực còn mạnh hơn tiểu tử ngươi rất nhiều đó, nó đến phế vật ngươi mới chính là phế vật đấy.

Bạch Linh cau mày trợn trừng mắt quát lớn.

Phải ta là phế vật, vậy thiên tài tu luyện như ngươi càng không có lý do gì để đi theo ta, nếu không còn gì để nói Cổ Viêm ta xin phép cáo lui trước.

Nói dứt lời Cổ Viêm đứng bật dậy khỏi giường, cất bước rời đi.

Biết không thể dễ dàng thuyết phục Cổ Viêm, Bạch Linh đành dùng kế cuối cùng đó là mỹ nhân kế với nhan sắc xinh đẹp tuyệt trần của nàng nam nhân mấy ai có thể cưỡng lại cho được huống chi là một thằng nhóc mới mười lăm tuổi như Cổ Viêm.

Lúc Cổ Viêm vừa cất bước rời đi cùng lúc Bạch Linh lao tới hai tay bám vào eo nhấc bổng hắn lến như nhấc bổng một đứa trẻ con, cánh môi chum chím chạm vào bờ môi thô rát mà hôn.

Lúc này này trong cơ thể hắn có một ngọn lửa đang âm ỉ từ lâu như bỗng bừng phát dữ dội, cái cảm giác tê dại sung sướng này thật khó tả, cảm giác như không còn làm chủ bản thân được nữa.

Hai mắt hướng tới bầu sữa căng tròn trước mặt, chỉ muốn dùng hai tay bóp mạnh nhào nặn cho thỏa mãn dục vọng của bản thân, nhưng hắn không cho phép làm vậy đẩy nàng ra xa hung dữ quát.

Ngươi đang làm cái quái gì vậy, định dùng mị lực hấp dẫn ta sao, đừng nằm mơ Cổ Viêm ta không dễ bị ngươi hạ gục như vậy đâu.

Ngươi có chắc không, ta thấy ngươi so với đám nam nhân kia cũng như nhau cả thôi.

Bạch Linh liếc nhìn bục quần của Cổ Viêm có vật cương cứng đang phồng ra, cười mê ly cất giọng đáp lại.

Cổ Viêm ngay lập tức xấu hổ lấy hai tay che chỗ phồng của mình lại, lúc này hắn không biết phải làm sao để giải thích cho Bạch Linh hiểu.

Mới có mười lăm tuổi mà đã lớn như vậy rồi a, ngươi làm ta có chút bất ngờ đấy.

Bạch Linh tủm tỉm cười nói.

Ngươi nói cái gì ta không hiểu.

Cổ Viêm đỏ mặt đáp lại.

Có phải đây là nụ hôn đầu của ngươi không, sao nào ngươi cảm thấy thế nào khi được nữ nhân xinh đẹp như ta hôn, có phải thích lắm phải không?

Nhắc tới chữ" Hôn" Cổ Viêm bây giờ mới nhớ ra, cái cảm giác ghê cổ vẫn ứ đọng trong cơ thể hắn không ngờ con người và cả yêu thú này lại có cái hành động ghê tởm như vậy.

Ọe ọe, ghê quá ….

Lè lưỡi ra Cổ Viêm vừa phủi vừa nói.

Trời đất, được mĩ nhân như ta hôn sướng như vậy mà bảo ghê tớm não người có vấn đề rồi phải không, ngươi có biết ngươi vừa cướp nụ hôn đầu mà ta giữ hơn 1000 năm nay không biết bao nhiêu nam nhân trong thiên hạ muốn còn không được vậy mà ở đó còn chê.
Ta còn tưởng còn người hôn lên má là cách thể hiện tình cảm lịch sự nhất rồi, nhưng còn hôn lên miệng thì đúng là quá ghê tởm ngươi xem nước miếng của ngươi dính hết lên miệng ta rồi còn nói không ghê tởm sao!