CHƯƠNG 27: TRỞ VỀ PHỤC LONG ĐẠI LỤC, THÂN THỂ MẤT TÍCH.

Hành Trình Khám Phá Thế Giới Mới Của Thực Thể Thần Bí

CHƯƠNG 27: TRỞ VỀ PHỤC LONG ĐẠI LỤC, THÂN THỂ MẤT TÍCH.

Sau khi sáng tạo ra quang thiên sinh linh tinh, Cổ Viêm cảm thấy hưng phấn trong lòng tiếp tục tạo thêm một tinh hệ khác.
Loạn không thời tinh!

Đây là tinh hệ đặc biệt lấy những khối vật chất cầu trong suốt (thời gian), khối lập phương trong suốt (không gian) gần như vô hình và các thiên thạch khổng lồ từ bên ngoài vào, còn đối với Vĩnh Hằng Tinh nó cũng tạo ra không gian nguyên tố một khối vật chất lập phương trong suốt có phần đặc hơn so với các hạt nguyên tố không gian và thời gian nguyên tố cũng vậy là một hạt vật chất không màu đặc trong suốt, khi cả hai dung hợp với nhau tạo nên một khối tinh cầu trong suốt có thể nhìn thấy vô số khối thiên thạch lơ lửng và di động bên trong.

Tại Loạn Tinh Thời Không.

Một không gian rộng lớn vô cùng, đứng trên bề mặt của nó bọn Cổ Viêm cứ ngỡ như đang đứng trên một khối thủy tinh trong suốt, thực chất thì đang đứng trên những khối lập phương không gian thuộc tính khổng lồ, bầu trời ở đây có màu bạc không có đến một gợn mây cảnh tượng vô cùng ảm đạm tịch mịch tại đây không có trọng lực và trong suốt nên những khối thiên thạch mới có thể tự di chuyển bên trong thậm chí có thể di xuyên qua các khối lập phương trông như những con thủy quái đang tung hoành giữa đại dương.

Cổ Viêm theo ta thấy trong các tinh hệ mà chúng ta tạo ra, Loạn Không Thời Tinh là thú vị nhất, ngươi nhìn xem mới đầu trong đây chỉ có chục khối thiên thạch mà hiện dung nhập vào mà giờ đã có hơn một khối thiên thạch rồi a!

Hắc Viêm chắp tay nói sau lưng, vui vẻ mở miệng phán.

Chỉ tiếc những thứ này chỉ có tác dụng trong Vĩnh Hằng Vũ Trụ, không thể mang ra sử dụng ngoài sử dụng được.

Cổ Viêm lắc đầu than thở nói.

Ngươi sai rồi, hành tinh nguyên tố chỉ có một nửa thuộc về Vĩnh Hằng Vũ Trụ, nửa còn lại vẫn thuộc không gian vũ trụ của nhân loại, vẫn có thể mang ra sử dụng như bình thường được.

Hoàng Viêm vẻ mặt tự tin cất tiếng đáp.

Ngươi nói thật sao ta có thể sử dụng sức mạnh của chúng ở thế giới ngoài kia sao, mặt trời khổng lồ sặc sỡ kia cho phép sao?

Cổ Viêm nghe vậy giật mình như sét đánh ngang tai, vội vã hỏi ngược lại.

Điều đó là đương nhiên, không chỉ vậy ngươi nhìn Vương Hổ xem hiện giờ hắn đã hóa hình không những có thể tu luyện như võ giả chiến đấu mà có thể tự chuyển hóa thành võ hồn phụ thể với ngươi hai trong một không phải quá tuyệt sao.

Hắc Ma chen lời vào lộ vẻ đắc ý phán.

Khà khà, nếu quả thật như vậy thì ngày Cổ Viêm ta thoát khỏi cái vũ trụ đáng ghét này không còn xa nữa rồi a.

Chứng kiến sự tồn tại của loạn không thời gian trong đầu Vương Hổ nảy sinh một ý tưởng điên rồ không biết có nên nói với đám người Cổ Viêm không, nhưng đây là cơ hội rất tốt tuyệt không thể bỏ lỡ được.

Ba vị chủ nhân, Vương Hổ ta có yêu cầu hơi quá đáng cầu xin ba vị chấp nhận cho.

Vương Hổ song quyền chắp vào nhau khom lưng trịnh trọng hỏi.

Không phải ngươi nói võ hồn các ngươi cần phải có linh thai cao cấp hơn mới tăng phẩm giai sao, cần loạn không thời tinh làm gì.

Cổ Viêm ngạc nhiên hỏi.

Chủ nhân, hắn ta còn chưa nói, sao ngài có thể đoán ra được ý nghĩ của hắn vậy.

Lân thiên bên cạnh giật mình ngạc nhiên hỏi.

Đừng quên là bản thân mình đang đứng ở đâu, đoán được suy nghĩ của các ngươi có gì là lạ.

Hắc Ma thản nhiên đáp.

Hiện giờ Vương Hổ có một một nửa thuộc về Vĩnh Hằng Vũ Trụ, đương nhiên sẽ có sự khác biệt so với võ hồn bình thường nó hiện giờ vừa có thân phận võ giả cho nên cũng có thể tu luyện như người bình thường cho nên đối với hấp thụ linh thai yêu thú khác cũng không cần, hơn nữa việc áp dụng thời gian của vĩnh hằng thế giới sẽ không đem lại hiệu quả gì với thế giới thục ngoài kia, cho nên Loạn Tinh Thời Không là sự lựa chọn duy nhất.

Hoàng Viêm cất giọng khẽ giải thích.

Cũng có nghĩa nếu ta muốn tăng tốc độ tu luyện nhất định phải dựa vào loạn không thời tinh chứ không phải vĩnh hằng thế giới.

Cổ Viêm trầm giọng hỏi lại.

Đúng vậy ở trong vĩnh hằng thế giới ngươi có thể được coi là võ thần chí cao vô thượng, nhưng khi ra thế giới thực ngươi chỉ là một phàm nhân bình thường cho nên nếu có sự giúp đỡ của loạn không thời tinh tốc độ tu luyện sẽ nhanh hơn bình thường.

Hoàng Viêm mỉm cười gật đầu nói.

Cổ Viêm trầm ngâm suy nghĩ môt lúc, sau đó đưa ra quyết định, đợi khi Lân Thiên hắn trở thành tinh chủ của mộc thiên sinh linh tinh rồi sẽ tính tiếp chuyện này.

Ở bên ngoài không gian vũ trụ đã quá lâu, Cổ Viêm hiện giờ cảm thấy rất nhớ Phục Long đại lục cho nên hiện giờ thiên sinh linh tinh đang chở bọn người họ quay trở về tinh hệ cũ mà bọn họ từng sống.

Nhìn từ phía xa Phục Long đại lục rất đẹp như một viên minh châu sặc sỡ so với những tinh hệ mà hắn tạo ra không hề thua kém nếu nhìn kỹ có thể thấy nó đang chuyển động vòng quanh nhưng tốc độ rất chậm.

Ha ha, cuối cùng Cổ Viêm ta cũng trở về rồi đây, tất cả các ngươi cứ chờ đó cho ta, ta sẽ cho các ngươi thấy đâu mới là thiên tài thật sự.

Cổ Viêm cười sảng khoái lớn tiếng nói.
…..
Mộc Thiên Sinh Nguyên Tố, mau vào đây cho ta.

Hoàng Viêm hô lớn, chớp mặt những hạt tinh thể lục bích quang sắc từ khắp nơi một khu rừng rộng lớn bay đến hướng về Mộc Thiên Sinh Linh Tinh hút vào trong còn khu rừng kia chớp mắt đã bị khô héo không còn chút sự sống so với các nguyên tố khác Mộc Thiên Sinh Linh nằm ở thực vật số lượng lại có hạn vì vậy một khi rút chúng ra đồng nghĩa với việc kết liễu mạng sống của chúng, với sự giúp đỡ của Vĩnh Hằng Vũ Trụ, Mộc Thiên Sinh Linh Tinh cuối cùng cũng hình thành.

Giống như những hành tinh nguyên tố khác Mộc Thiên Sinh Linh Tinh là một tinh cầu lục bích xinh đẹp bên ngoài là vành ánh sáng lục sắc vô cùng tuyệt đẹp

Lân Thiên đến lượt ngươi rồi đó, đừng khiến ta thất vọng đấy.

Cổ Viêm ngước nhìn Mộc Thiên Sinh Linh Tinh tuyệt đẹp cất giọng nói.

Lân Thiên khẽ gật đầu sau đó được Hoàng Viêm mượn lực đưa nó từ từ bay lên phía tinh hệ màu xanh lục kia.

Vương Hổ ngươi cũng đi theo trông chừng hắn đi, đừng để hắn ta chết trong Mộc Thiên Sinh Linh Tinh của ta đấy.

Cổ Viêm bên cạnh mở miệng ra lệnh nói.

Vương Hổ phụng mệnh nghe theo từ phía sau mọc ra đôi cánh bằng lông vũ đỏ sắc, vỗ vài phát sau đó phóng thẳng lên bầu trời tinh không với tốc độ nhanh khủng khiếp chớp mắt biến mất của cả ba người bọn họ.

Thiên sinh linh tinh, đưa ta về rừng nguyên linh!

Cổ Viêm hô lớn ra lệnh, chớp mắt không gian hiện tại biến mất, xuất hiện trước mặt hắn chính là đáy vực sâu vô tận trước đây hắn từng bị kẹt ở đó, chỉ có điều hắn không ngờ chỉ đi có một thời gian ngắn mà nơi đây hoa cỏ mọc tùm lum, hiện giờ thân thể ở chỗ nào hắn cũng không biết được.

Không tìm thấy thân thể của Cổ Viêm, thiên sinh linh tinh bắt đầu di chuyển lục soát xung quanh, Cổ Viêm hiện giờ trong lòng có chút lo lắng, hắn chỉ sợ lỡ có yêu thú nào đó qua đây ăn mất thân thể hắn thì không biết sau này phải làm sao, nhưng hắn cũng tin vào Hoàng Viêm và Hắc Ma chúng nói có cách bảo quản thân thể hắn thì nhất định sẽ không có chuyện gì bất trắc xảy ra, nhưng hiện giờ thân thể lại biến mất thật quá vô lý tại cái nơi hẻo lánh này ai lại rảnh đi xuống đây mà mang thân thể hắn đi chứ.

Hắc Ma, Hoàng Viêm liệu Thiên Sinh Linh Tinh có tìm thấy thân thể ta không?

Tìm lâu như vậy mà không có tung tích, Cổ Viêm bắt đầu lo lắng khẽ hỏi.

Yên tâm đi Thiên Sinh Linh Tinh trước khi đem ngươi rời đi đã có đánh dấu lên cơ thể con người của ngươi nhất định sẽ tìm được thôi, không cần quá lo lắng.

Hoàng Viêm mỉm cười an ủi đáp.

Một thời gian sau cuối cùng thiên sinh linh tinh đã tìm ra một khu đất trống rộng lớn, nhìn thì không có gì khác thường, nhưng nếu là thiên sinh linh tinh thì khác nó phát hiện ở đây có cấm chế tạo ra mô phỏng giống như một góc của khu rừng khiến người ta khó phát hiện, điều đặc biệt trong cầm chế này là một tòa sơn trang rộng lớn, có rất nhiều người sinh sống trong đó.

Phốc!

Thiên Sinh Linh Tinh lại dịch chuyển, chớp mắt đã vào bên trong cấm chế, ở trong sơn trang này con người ăn mặc rất kỳ lạ toàn thân từ trên xuống dưới một màu áo đen, riêng nữ nhân thì đeo một chiếc màn che mỏng tím nhạt, đang đi lai bưng bê những đĩa hoa quả tươi, nhìn cũng biết là rất ngon, Thiên Sinh Linh Tinh đi ngang nhiên như vậy mà chúng không phát hiện ra càng khiến cho việc tìm kiếm dễ dàng hơn.

Không biết lũ con người thần bí này là ai, tại sao lại mang ta vào trong đây, cơ thể ta có gì để cho chúng hứng thú chứ.

Cổ Viêm nét mặt hoài nghi thầm nghĩ trong lòng nói.

Cổ Viêm chúng ta tìm thấy thân thể con người của ngươi rồi!

Hắc Viêm mừng rỡ hô to nói.

Không lẽ thân thể ta lại ở trong căn phòng đó ư?

Nhìn về phía căn phòng trước mặt Cổ Viêm nét mặt hoài nghi khẽ hỏi.

Thiên sinh linh tinh lại một lần nữa biến mất, ngay sau đó xuất hiện bên trong căn phòng thần bí.

Trong căn phòng được trang trí rất đơn giản không quá cầu kỳ, giữa bàn tròng có đĩa hoa quả tươi và thắp trường minh đăng, bên trong đang đốt một viên đá xanh, khói xanh lượn lờ bay lên huyền ảo vô cùng.

Ở phía bên kia giường chính là thân thể của Cổ Viêm trong hình dạng một pho tượng đá nằm nghiêm chỉnh trong đó, nhìn thấy thân cơ thể mình Cổ Viêm không khỏi bật một tiếng cười khổ, hắn còn tưởng bọn Hoàng Viêm, Hắc Ma giúp hắn bảo quản thân thể như thế nào hóa ra cư nhiên biến hắn thành pho tượng đá vô tri vô giác lại còn trong bộ dạng như con ếch rất xấu hai tay hai chân dang rộng ra khuôn mặt thì méo mó sợ hãi há hốc miệng ra như nhìn thấy quỷ trông rất buồn cười.

Tất cả là tại các ngươi đấy, tại sao không thông báo trước với ta để ta chuẩn bị tư thế nào đẹp hơn như ngồi thiền giống như cao nhân đắc đạo chẳng hạn đằng này bộ dạng kia lại còn bị một đám người lạ mặt nhìn thấy, chắc bọn chúng đang thầm cười ta trong lòng, tất cả là tại các ngươi mà hình tượng đại anh hùng của ta bị phá hủy hết rồi.

Cổ Viêm tức giận quát.

Ha ha, cho ta xin lỗi ta quên mất, nếu có lần sau ta nhất định sẽ nhắc nhở ngươi để ngươi có thể tạo một cái dáng thật đẹp và ngầu trước khi hóa đá.

Hoàng Viêm không nhịn được vừa cười sang sảng vừa nói.

Hắc Ma bên cạnh thái độ cũng không khác gì Hoàng Viêm bộ dạng hóa đá của Cổ Viêm đúng là có một không hai cũng chỉ có hắn mới nghĩ ra được thôi.

Hừ, còn muốn có lần sau nữa sao, các ngươi đừng có nằm mơ, ta sẽ không để các ngươi phá hủy hình tượng đẹp đẽ của ta thêm lần nào nữa đâu.