CHƯƠNG 17: DƯỠNG THƯƠNG
Đại phu, Cổ Viêm tiểu tử hắn sao rồi, thương thế liệu có nguy hiểm không?
Lão thành chủ nhỏ giọng khẽ hỏi.
Đại phu xin ngài hãy cố gắng cứu lấy huynh ấy, dù phải tốn bao nhiêu tiền của ta cũng có thể trả nổi.
Ngọc Nhi bên cạnh gấp gáp giục lão đại phu hỏi.
Lão giả tóc trắng lúc này bắt mạch xong liền thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, sau đó xoay người lại, khom người nói với hai người bọn họ đang lo lắng đứng chờ ở bên cạnh mở miệng đáp lại.
Mọi người cứ yên tâm đi hắn chỉ bị cảm lạnh và kiệt sức tiêu hao thể lực quá độ mà thôi không có gì nguy hiểm đến tính mạng, để chốc nữa ta kê cho đơn thuốc chữa cảm, nghỉ ngơi tĩnh dưỡng mấy ngày là có thể đi lại được.
Ở phủ ta còn mấy loại viên đan dược trị thương tam phẩm đổ lại, liệu có thể cho hắn uống được không?
Thành chủ cất tiếng hỏi tiếp.
Lão đại phu khuôn mặt hài hước,khẽ mỉm cười đáp lại.
Thành chủ người vui tính thật đấy, mấy loại đan dược đó chỉ để dùng trị nội thương, mà tên tiểu tử này chỉ là bị cảm lạnh mà thôi dùng nó có phải quả bổ không?
Phải a, là lão phu hồ đồ rồi.
Lão thành chủ gãi đầu bất đắc dĩ cười khổ một tiếng.
Đại phu cảm ơn ngài rất nhiều, thiệt tình nếu không có ngài không biết mọi chuyện sẽ còn tệ hại ra sao nữa.
Ngọc Nhi mừng rỡ rối rít cảm ơn nói.
Tiểu cô nương xin hãy yên tâm, với kinh nghiệm làm đại phu mấy chục năm qua của ta, ta đảm bảo với cô qua bảy ngày tên tiểu tử này sẽ có thể ngồi dậy chạy nhảy như chim.
Lão đại phu già nua khuôn mặt, mỉm cười khẽ khuyên.
Nhưng có điều, ta không hiểu rốt cuộc tên tiểu tử trước kia có gây ra họa gì không vậy mà thân thể lại bị bỏng nặng như vậy.
Nhìn những vết sẹo loang lổ trên ngực tay chân hắn, lão đại phu hiếu kỳ khẽ hỏi.
Ngọc Nhi lắc đầu gượng cười đáp lại.
Nàng hiện cũng chỉ có thể làm như thế mà thôi, thân phận và tu vi của nàng tuyệt đối không thể để người thứ ba biết được vì rất có thể sẽ gây nguy hiểm cho hai người.
Đại phu ngài cũng đừng quan tâm chuyện đó làm gì, tên tiểu tử đó tính tình nóng nảy hơn nữa mới mười bốn tuổi đã trở thành một gã vũ phu, đến thê tử mình cũng không tha,thì việc hắn gây họa ở ngoài cũng đâu có gì lạ.
Khẽ lật mũ chùm đầu của Ngọc Nhi lên cho lão đại phu nhìn, thành chủ lạnh giọng nói.
Trời đất, sao khuôn mặt lại biến dạng như này, đã thế lại còn bị vài nhát dao cứa lên mặt, chắc lúc đó cô bé này phải chịu không ít đau khổ.
Lão đại kinh hãi sau đó là một tiếng phu than thở dài,khàn giọng nói.
Đại phu, đó cũng là chuyện của quá khứ rồi, ngài cũng đừng có để ý làm gì.
Lão đại phu mắt hướng về phía thân thể của hắn, tỏ ra bất bình hung dữ quát.
Hắn đã xấu xa như vậy rồi sao các người còn phí công sức đem hắn về đây là gì, sao không để hắn chết trôi ở đó đi.
Đại phu chuyện năm đó hắn cũng đã hối hận lắm rồi, người không thấy sao hắn đã vì ta mà đã bỏ không ít công sức lặn lội từ xa đến được đây để có thể lấy được thái nhất chân thủy chữa thương cho ta, nên người cũng đừng trách hắn nữa.
Ngọc Nhi mở miệng khẽ khuyên.
Phải đó đại phu, tất cả bọn ta tại Âm Dương Tình Tự đầm đã chứng kiến tất cả, hắn đã kiên trì chịu không ít khổ cực, chỉ để chứng minh cho chúng ta thấy sự quyết tâm của hắn, nên ngài cũng đừng trách mắng hắn nữa.
Lão thành chủ cất giọng giải thích mọi chuyện nói.
……………………………………………………………………………………………………………………………….
Năm canh giờ sau!
Mở mắt ra mơ hồ vẫn còn cảm thấy đầu óc choáng váng, quan sát xung quanh, trước mặt hắn hiện giờ là một một căn phòng lớn, trong phòng tràn ngập mùi hương hoa cỏ rất thơm, ở giữa bàn đặt một cái lư hương, mặc dù không biết bên trong đốt thứ gì nhưng hương thơm nó phảng phất ra cùng hương thơm hoa cỏ hòa quyện lại khiến tinh thần con người ta cảm giác thoái mái dễ chịu.
Cổ Viêm ca, cuối cùng huynh cũng tỉnh lại rồi.
Ngọc Nhi mừng rỡ, cất tiếng hỏi thăm nói.
Con yêu nữ nhà ngươi, ta thật không ngờ ngươi lại có thể nói dối không chớp mắt, ta là phu quân ngươi bao giờ vết dao cứa lên mặt đó của ngươi đâu liên quan gì đến ta, vậy mà ngươi lại đổi hết tội lỗi lên người ta hại ta trở thành kẻ vô nhân tính trong mắt mọi người, ngươi nói xem sau này ta còn dám ra đường gặp ai nữa.
Trông thấy bản mặt của nữ nhân này, tiết khí trong người hắn lại bùng nổ, hung dữ trừng mắt mắng xối xả nói.
Xuỵt, huynh định để cho người ngoài thấy sao?
Ngọc Nhi thấp giọng nói.
Nghe thì nghe sợ cái gì, Cổ Viêm ta từ xưa đến nay quang minh lỗi lạc không thẹn với lòng thì cần gì phải sợ đám người đó chứ.
Cổ Viêm hung dữ nói tiếp.
Hì hì,cho tiểu tử huynh chừa cái tội ai bảo không nghe lời ta dám ném ta xuống đất, coi như đó là bài học đắt giá dành cho huynh đừng bao giờ đối xử đối xử với nữ nhân chúng ta như vậy nữa có biết chưa.
Ngọc Nhi nụ cười có chút tà, khẽ đáp.
Khốn khiếp, ngươi cứ chờ đó cho ta, đợi ta lấy được truyền thừa rồi nhất định sẽ lột da tróc xương ngươi, ném từ độ cao vạn trượng xuống cho ngươi thịt nát xương tan thì mới thôi.
Cổ Viêm thu liễm sự phẫn nộ lại lạnh lùng nhìn Ngọc Nhi trong lòng không ngừng mắng chửi nói.
Phía bên ngoài có âm thanh của già nua của một lão giả truyền vào, đó là lão thành chủ phía sau lão làm một đám tỳ nữ mỗi người hai tay đều mang những món ăn thơm phức lan tỏa khắp phóng.
Ngửi thấy mùi thức ăn ngon, khóe miệng của Cổ Viêm lại nhỏ rãi cơn đói cồn cào trong người lại trỗi dậy, bất quá thân thể hắn lại trọng tình trạng không nhúc nhích được khiến cho hắn cảm thấy rất khó chịu.
Tiểu tử này có vẻ đói lắm rồi, các ngươi hãy mau chóng đỡ hắn dậy đút thức ăn cho hắn đi.
Thành chủ cất giọng nhẹ nhàng ra lệnh nói.
Trông thấy bộ dạng chết đói há miệng sẵn đợi thức ăn đưa vào miệng của hắn khiến đám tỳ nữ không khỏi một chút tiếu dung đặt thức ăn xuống bàn tay che miệng tủm tỉm cười.
Có nhanh lên không, lão tử ta sắp chết đói đây này!
Cổ Viêm nhíu mày gấp gáp ra lệnh nói.
Từng đợt thân ảnh uyển chuyển bước tới gần, phải nói lão thành chủ này rất biết hưởng thụ, chỉ là tỳ nữ thôi mà từ khuôn mặt dáng dấp đi đứng đều lộ ra khí chất thanh cao tựa như tiên nữ giáng trần mỗi người một vẻ một sắc hương hoa.
Ngon quá!
Vẻ mặt thỏa mãn Cổ Viêm nhai ngấu nghiến thức ăn trong miệng, tấm tắc khen ngon nói.
Lão thành chủ khuôn mặt già nua cười nhẹ một tiếng,ngay sau đó biểu cảm trở nên nghiêm túc, khẽ khuyên.
Tuyết Vân Sơn thực sự quá nguy hiểm, các người thật muốn đi đến đó sao hay là ở đây với chúng ta với tình trạng của thê tử ngươi cho dù không đến đó cũng vẫn có khả năng chữa khỏi, chúng ta sẽ tìm đại phu giỏi nhất chữa trị cho cô bé.
Lão thành chủ, cảm ơn ý tốt của ngài nhưng chuyện này ta đã quyết định rồi, Tuyết Vân Sơn ta nhất định phải đi, cho dù có về tay không ta cũng không hối hận chí ít ta cũng đã thực hiện lời hứa của một đấng nam nhi, đây cũng chính là lời ta hứa với Ngọc Nhi.
Cổ Viêm không một chút do dự rõng rạc đáp lại nói.
Nếu các ngươi đã quyết định như vậy rồi, ta cũng không bắt ép các ngươi nữa, cứ an tâm tĩnh dưỡng nghỉ ngơi đi, đợi khi nào khỏe hẳn ta sẽ chuẩn bị Bạch Vũ Ưng chở các ngươi đến đó.
Thành chủ dứt lời lập tức phất tay ra hiệu cho đám tỳ nữ trong phòng dọn dẹp thức ăn thừa, rời đi không làm phiền hai người nghỉ ngơi.
Khoan đã, thành chủ cho tiểu nữ hỏi quý tính đại danh của ngài để tiện xưng hô có được không.
Ngọc Nhi cất tiếng trịnh trọng khẽ hỏi.
Chu Tất Bính, là tên của lão phu.
Không còn sớm nữa, các ngươi hãy nghỉ ngơi đi.
Xập!
Lời vừa nói ra, lão thành chủ khẽ phất tay một luồng hàn khí nhè nhẹ tỏa ra trong tức khắc cánh cử gỗ tự động đóng xập lại, trên thành cửa vẫn còn in dấu vết của những chấm tuyết li ti.
Võ Vương cường giả!
Xem ra ở Mộc Phong thành này còn rất nhiều cao thủ ẩn danh mà mình còn chưa biết tới.
Ngọc Nhi mắt hướng về phía cửa trong lòng thầm nghĩ.
Cổ Viêm ca huynh còn giận ta sao?
Ngọc Nhi điệu bộ đáng thương quay sang nhìn Cổ Viêm khẽ hỏi.
Hừ, nữ nhân điên nhà ngươi hại Cổ Viêm ta thê thảm quá, nếu không phải vì truyền thừa của siêu cấp cường giả trong động băng đó, có chết lão tử ta cũng không thèm xuống cái đầm nửa nóng nửa lạnh đó đâu.
Cổ Viêm hừ lạnh trừng mắt quát.
Chứ không phải vì thái nhất chân thủy để cứu ta sao?
Ngọc Nhi lông mày khẽ trùng xuống miệng mếu máo,ánh mắt long lanh chứa đựng lệ thủy như sắp tuôn ra nói.
Đừng có làm cái bộ mặt mít ướt đó trước mặt ta có được không, buồn nôn quá, ban đầu đích thực ta muốn đến tìm thái nhất chân thủy để chữa khỏi khuôn mặt cho ngươi, nhưng sau khi biết Tuyết Vân Sơn là cửa ải rất khó khăn nên ta đã từng có ý định bỏ cuộc chấp nhận để bản thân bị lỗ vốn, nhưng cái lão già đó lại nói một câu khiến ta phải suy nghĩ lại, siêu cấp cường giả,truyền thừa cấm địa đó không phải là niềm mơ ước của bao nhiêu võ giả sao, cho nên nhất định ta phải đi đến đó chữa thương cho ngươi chỉ là vấn đề phụ mà thôi.
Cổ Viêm thẳng thắn đáp lại.
Huynh không sợ lúc ta khôi phục vết thương lại sẽ nổi sát ý giết huynh cướp truyền thừa sao.
Ngọc Nhi lạnh lùng nói.
Ngươi nói chuyện làm ta mắc cười quá, nếu thành công trèo lên đỉnh núi thì truyền thừa đương nhiên sẽ thuộc về ta cho dù ngươi có lợi hại đến mấy thì cũng không có cửa giết ta đâu tốt nhất từ nay về sau ngươi nên ngoan ngoãn nghe lời cho ta nếu còn làm ta tức giận nữa thì đừng nghĩ đến chuyện đi tìm Thái Nhất Chân Thủy mà hãy tận hưởng cuộc sống của một kẻ vừa tàn phế vừa xấu xí suốt đời đi, ha ha.