CHƯƠNG 20: SỐNG CHẾT PHẢI CÓ NHAU

Hành Trình Khám Phá Thế Giới Mới Của Thực Thể Thần Bí

CHƯƠNG 20: SỐNG CHẾT PHẢI CÓ NHAU

Với cơ thể yếu đuối của ngươi bây giờ có tư cách gì mà dám ngăn cản ta, không cần phải nói gì thêm nữa, Cửu Thiên Liên Hoa này Lục Hồng ta lấy chắc rồi bám chắc vào đấy.

Biết được tin tức thần vật Cửu Thiên Liên Hoa xuất thế, Lục Hồng không giấu nổi sự phấn khích dùng tốc độ nhanh nhất tiến về rừng Nguyên Linh.

Ngọc Nhi bên cạnh muốn đuổi theo phải sử dụng đến võ hồn của mình là hỏa phượng hoàng đây là một võ hồn truyền thừa giống như Lục Hồng nhưng xem chừng khả năng cao nó cũng là biến dị của một loại thú võ hồn phi cầm nào đó kế thừa từ phụ mẫu của nàng.

Để phi hành lúc này thân thể nàng như biến thành một con phượng hoàng hai cánh rực lửa sải rộng hai bên máy tóc màu đen cũng đổi màu thành đỏ ở trạng thái này tốc độ của nàng.

Phải tốn không ít sức mới có thể theo kịp được tốc độ của vị tỷ tỷ thiên kiêu này.

Á!

Nữ nhân điên nhà ngươi, muốn hại chết lão tử ta sao vậy, chậm lại cho ta!

Cổ Viêm ngồi phía sau nữ nhân điên này sử dụng võ hồn phi hành mặt mày tái xanh như sắp ói, trừng mắt gắt gao quát.

Do công dụng của Thanh Tịnh Đan đã hết, hiện giờ đối với trường hợp bay trên độ cao lớn như vậy Cổ Viêm thân thể bình thường sao có thể chịu nổi, Ngọc Nhi có thể hiểu được vội vã bám sát tỷ tỷ mình khẽ khuyên.

Lục Hồng tỷ tỷ, bay chậm lại đi Cổ Viêm ca không chịu nổi tốc độ này được tốc độ nhanh như vậy đâu.

Trông thấy sắc mặt Ngọc Nhi có chút tái lấm tẩm mồ hôi hột trên trán, Lục Hồng giờ mới phát hiện ra tốc độ của mình quá nhanh cho dù Ngọc Nhi thiên phú cao đến đâu cảnh giới hiện tại còn quá thấp có thể đuổi kịp với tốc độ của một võ linh đỉnh phong như mình đã là điều không dễ dàng gì, cho nên đã giảm tốc độ lại tìm một chỗ nghỉ ngơi trước đã.

Oẹ …ọe …ọe.

Cổ Viêm vừa mới tiếp đất sắc mặt tái xanh, nôn thốc nôn tháo, thân thể như miễng đậu hũ mềm nhũn không còn sức đứng dậy.
Ngọc Nhi sao tóc ngươi lại đỏ như trái ớt thế kia không lẽ ta chóng mặt quá lên hoa mắt rồi sao?

Nheo nheo mắt hướng về phía Ngọc Nhi đang vận công trị thương, toàn thân xuất hiện một cỗ năng lượng màu đỏ trông giống ngọn lửa bập bùng đặc biệt hơn mái tóc đen ngày nào giờ đã chuyển sang màu đỏ đậm cả mắt cũng màu đỏ cùng với đó trên trán xuất hiện một hỏa ấn lúc ẩn lúc hiện vô cùng kì dị, tai nhọn trông không khác gì Yêu Hỏa Tà Thần.

Đây là hồn kĩ của Ngọc Nhi, Hỏa Vũ Toàn Phong!

Hồn kỹ, nó là thứ gì vậy?

Cổ Viêm hiếu kỳ khẽ hỏi.

Khi thức tỉnh võ hồn mỗi người đều có một hồn ấn riêng màu sắc tùy vào thuộc tính nguyên tố mà ngưng tụ tạo thành.
Hồn ấn cũng có năm cấp bậc phàm cấp, hoàng cấp, huyền cấp, địa cấp, thiên cấp tương đương với tu vi mà võ giả đạt được hoặc nếu là linh thai kết tinh thành võ hồn theo tu vi của yêu thú mà thành.

Mỗi hồn ấn sẽ cho chủ nhân của họ một khả năng đặc biệt, đối với võ hồn hỏa phượng hoàng của Ngọc Nhi, hồn ấn sẽ có màu đỏ, mang theo đó là hồn kỹ Hỏa Vũ Toàn Phong trong thời gian ngắn có tăng các chỉ số sức mạnh lên gấp hai lần nhưng nó có một hạn chế nếu trạng thái này kéo dài lâu sẽ rút cạn thể lực của muội ấy.

Võ hồn phượng hoàng?

Mà phượng hoàng là loại yêu thú gì vậy, sao trước giờ ta chưa từng nghe tới.

Cổ Viêm ngạc nhiên hỏi.

Loại người phế vật ngu dốt như ngươi lại muốn hỏi phượng hoàng là gì ư, được thôi ta có thể giải thích đơn giản cho ngươi hiểu phượng hoàng là tổ tiên của các loại phi cầm yêu thú chỉ có trong truyền thuyết trước giờ ta cũng chưa từng nhìn thấy.

Lục Hồng lắc đầu đáp lại.

Chà chà, phượng hoàng lại còn là tổ tiên của loài yêu cầm chắc hẳn thịt của nó chắc ngon lắm sau này nếu mình trở thành võ thần có sức mạnh vô địch thiên hạ nhất định phải đi bắt một con về làm thịt mới được, được cắn một miếng thịt của một con phượng hoàng thôi chết cũng không tiếc.

Cổ Viêm liếm mép nhỏ rãi thầm nghĩ trong lòng.

Lục Hồng trông thấy tiểu tử này liếm mép cười âm hiểm trông có vẻ giống biểu hiện của những kẻ dâm tặc đang chuẩn bị làm chuyện xấu gì đó liền cho hắn một cái trừng mắt quát.

Tiểu tử thối Ngọc Nhi của ta vì sở hữu võ hồn biến dị truyền thừa của phụ mẫu ở trong tông môn ta được xem là thiên kiêu chi kiều đệ nhất mĩ nhân trong tương lai sẽ có rất nhiều người theo đuổi, nhưng mà ta không hiểu nổi tại sao một còn người thiên phú tài năng như muội ấy sao có thể nhắm chúng một tên phế vật vừa lùn vừa xấu như ngươi được chứ.

Nếu ngươi mà dám có ý đồ bất chính với muội ấy đừng trách ta ỷ mạnh hiếp yếu ra tay độc ác mà lấy cái mạng rác rưởi của ngươi.

Nữ nhân điên ngươi nói ai lùn, chẳng qua là ở tuổi này ta phát triển chậm so với mọi người một chút thôi tương lai ai cao hơn ai còn không biết đâu, ngươi tưởng ta sẽ thích muội muội ngươi thật sao để ta nói rõ cho ngươi biết là cô ta theo đuổi đòi bám theo ta bằng được ta thấy cô ta đoán được sau này ta sẽ là một thiên tài tuyệt thế một võ thần cường giả vạn người ngưỡng mộ nên ngay từ đầu mới lựa chọn ta để gửi gắm hạnh phúc nhưng làm nữ nhân của ta đâu đơn giản như vậy ngươi nói lại với cô ta đừng có mơ tưởng hão huyền nữa ta sẽ không bao giờ thích cô ta đâu.

Cổ Viêm trừng mắt tức giận nói.

Có vẻ như ngươi quá ảo tưởng về bản thân mình rồi đấy sắp chết đến nơi mà vẫn mở tưởng đến làm võ thần.

Lục Hồng liếc nhìn hắn cười khinh thường đáp.

Ngươi nói vậy là có ý gì, ta vẫn còn đang sống khỏe mạnh sao lại nói là sắp chết, ngươi biết được chuyện gì về mau nói rõ ràng ra đi.
Cổ Viêm sắc mặt nghiêm trọng nhíu mày hỏi.

Ta nghe Ngọc Nhi nói ngươi là một người bình thường không có linh chủng thể chất đúng không?

Đúng thì đã sao mà không thì đã sao liên quan gì đến chuyện ta sắp chết.

Cổ Viêm nhíu mày quát.

Nếu đúng thì con người ngươi quá xui xẻo đi, phải biết người bình thường không có linh chủng thể chất xác định sống một kiếp người phàm cảnh giới tu luyện cả đời cũng chỉ dừng lại ở luyện khí kỳ vậy nói xem làm cách nào để trở thành một cường giả huống chi là mơ ước trở thành một võ thần.

Hơn nữa với thể trạng của ngươi hiện giờ nếu không đạt đến khai linh cảnh thì cho dù có linh thai cũng không thức tỉnh thành võ hồn nếu để quá lâu linh thai sẽ trở nên vô cùng cuồng bạo sớm muộn gì cũng sẽ phát nổ đến lúc đó cái chết diễn ra vô cùng đau đơn khó có thể tưởng tượng ra được.

Nghe đến đây tâm trạng của Cổ Viêm bắt đầu trở nên hoang mang tuyệt vọng giống như một cái xác không hồn mất hết sức sống, mất đi truyền thừa của cường giả võ thánh đã là một cú sốc quá lớn đối với hắn, giờ đây lại thêm chuyện hắn sẽ phải chết vì linh thai cuồng bạo trong cơ thể trong đầu hắn lúc này bắt đầu liên tưởng đến cái chết tự hỏi bản thân nếu thật bị nổ ta xác sẽ đau như thế nào liệu có đau như bị người ta đánh vào mông không?

Lục Hồng tỷ, tỷ đang nói linh tinh cái gì vậy, Cổ Viêm sao huynh ấy lại phải chết rốt cuộc chuyện này là sao, tỷ mau nói rõ ràng mọi chuyện ra đi.

Ngọc Nhi thoáng nghe được cuộc trò chuyện giữa hai người, vội bật dậy trừng mắt lên nhìn tỷ tỷ mình hỏi.

Mọi chuyện ta nói đều là sự thật, Cổ Viêm tiểu tử này cho dù có linh thai mà không thức tỉnh thành võ hồn sẽ trở nên vô cùng cuồng bạo sớm muộn gì cũng sẽ phát nổ cái chết đến với hắn chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.

Lục Hồng vẫn giữ quan điểm của mình thẳng thắn đạp lại nói.

Không thể nào, không thể nào như thế được Cổ Viêm ca không thể chết như vậy được.

Ngọc Nhi tâm trạng trở nên khủng hoảng nghĩ đến cảnh Cổ Viêm sẽ không còn trên đời này nữa khiến cho tim nàng nhói lên một cơn đau vô hình khóe mắt rưng rưng nước mắt như sắp khóc.

Ngọc Nhi muội cũng đừng quá đau buồn trên thế gian này thiếu gì nam nhân tốt tại sao phải đau khổ vì một tên phế vật như hắn ta không hiểu muội uống phải bùa mê thuốc lú gì của hắn mà lại có thể đau khổ khóc thương vì hắn chứ muội hãy quên hắn đi quay về Cửu Yêu Cung cùng ta sư phụ mẫu, đại ca và muôi muội của muội bao năm nay luôn đi tìm kiếm muội ngày nào cũng lo lắng mong chờ tin tức của muội lắm đấy, nếu họ thấy muội thấy muội bình an vô sự trở về không biết sẽ vui mừng thế nào.

Lục Hồng mỉm cười khẽ khuyên.

Lục Hồng tỷ xin lỗi tỷ, muội không thể quay về với tỷ được muội lỡ thích Cổ Viêm ca mất rồi, muội từng thề với bản thân mình rằng sau này sẽ trở thành thê tử của huynh ấy tuy rằng không sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm nhưng nguyện chết cùng năm cùng tháng cùng ngày, nếu huynh ấy mà phải chết muội cũng không thiết sống nữa sẽ tự sát đi theo huynh ấy lúc đó mong tỷ hãy an táng chúng ta chung một mộ còn về phụ mẫu đại ca tiểu muội của ta xin tỷ hãy chuyển lời của muội đến họ, Ngọc Nhi đời này bất hiếu không thể phụng dưỡng phụ mẫu cho tốt không thể đối tốt với đại ca, tiểu muội muội chỉ đành kiếp sau trả nợ.

Ngọc Nhi khoác tay tựa đầu vào ngực hắn nức nở khóc nói.

Ngọc Nhi cảm ơn ngươi đã đối xử tốt với ta ngoài lão đầu Cổ Nguyên ra ngươi là người thứ hai đối xử tốt với ta mặc cho ta có đối xử tệ bạc thế nào với ngươi, nhưng nếu phải chết chung ta không đồng ý chút nào bởi vì ….

Ta biết huynh lo cho ta không muốn ta phải chết muốn ta quên huynh để tiếp sống vui vẻ, nhưng huynh có từng nghĩ đến việc ta phải sống cô độc trên thế gian này mà không có huynh nó còn đau khổ hơn cái chết.

Không phải ý của ta là ….

Huynh không cần nói thêm gì nữa tình cảm của huynh dành cho ta, ta hiểu hết rồi nếu có kiếp sau nhất định muội vẫn sẽ tìm đến huynh yêu huynh tình yêu của muội dành cho huynh ngàn năm vạn năm sẽ không bao giờ đổi thay.

Ngọc Nhi bị những lời chân thành của Cổ Viêm làm cho cảm động đến rơi nước mắt ôm chặt lấy hắn trong hạnh phúc mỉm cười nói.

Thật ra của ý ta là ta không có cản ngươi chết theo ta có ngươi đi cùng ta ta thấy vui là đằng khác xuống dưới đó toàn gặp người lạ không có ai để trò chuyện tâm sự cãi nhau với ta ta sẽ buồn lắm.

Nhưng mà chết mà nằm chung một mộ thì không được như vậy sẽ rất chật chội, sống trên đời này đã khổ rồi nếu đến khi chết mà không được nằm thoải mái sao mà nhắm mắt cho được.

Cổ Viêm cười khổ trong lòng thầm nghĩ.

Ngọc Nhi muội đang nói linh tinh gì vậy, cái gì mà sống chết có nhau hắn ta chỉ là một tên phế vật có điểm nào để muội yêu thích muốn chết chung với hắn chứ với thiên phú của muội tương lai phía trước không thể đoán định được, muội còn quá nhỏ mới mười ba mười bốn tuổi biết được bao nhiêu về tình yêu, ta không nhiều lời với muội mau đứng dậy theo ta về tông môn, hôm nay muội không muốn về cũng không được.

Lục Hồng nhíu mày tức giận nắm tay nàng kéo ra khỏi người Cổ Viêm nhưng kéo thế nào cũng không tách hai người ra được tức giận quát.

Rốt cuộc hắn có điểm nào tốt mà muội si mê hắn như vậy còn đòi sống đòi chết với hắn.

Lục Hồng nhíu mày mở miệng hỏi.

Huynh ấy và muội đời này có duyên phận trời định với nhau nếu không có huynh ấy thì có lẽ ta đã chết từ lâu làm sao có thể ngồi đây nói chuyện với tỷ được, tuy rằng con người huynh ấy không được điểm nào tốt người thì có một khúc tu vi thì thấp kém, đã thế ngủ thì ngáy rất to hay ngoái lỗ mũi, khi ăn không chịu dùng đũa gắp mà dùng tay bốc thức ăn trông rất bẩn lại còn hay ợ trông rất mật vệ sinh nhưng huynh ấy là một con người tốt chăm sóc ta rất chu đáo cứ thế mà chiếm lấy tình cảm của ta từ lúc nào không biết chỉ là tính cách huynh ấy trong nóng ngoài lạnh thích ta nhưng vì ngại ngùng nên không muốn nói ra, chúng ta yêu nhau như vậy sống đã không được ở bên nhau không lẽ đến chết tỷ cũng muốn ngăn cản chúng ta sao.

Ngọc Nhi khoác tay ôm chặt hắn không rời nhíu mày nhìn Lục Hồng nghiêm mặt nói.

Này, ta sắp chết đến nơi rồi mà ngươi còn kể tật xấu ta ra làm gì giữ cho ta một chút thể diện cuối cùng đi.

Cổ Viêm trừng mắt nói.

Có gì phải xấu hổ đâu con người ai mà chả có tật xấu chẳng qua là ít hay nhiều thôi, muội cũng có nhiều tật xấu lắm đấy.

Ngọc Nhi mỉm cười nhìn hắn nói.

Ngươi cũng có tật xấu sao, có nhiều giống ta không mau kể cho ta nghe đi biết đâu chúng ta lại có nhiều điểm trùng nhau thì sao.

Cổ Viêm tỏ mò mỉm cười giục nói.

Ây za, nói ra ở đây ngại lắm hay là đợi khi nào xuống dưới đó ta sẽ nói cho huynh biết được không?

Ngọc Nhi đỏ mặt xấu hổ nói.

Nhớ kỹ lời ngươi nói đấy, chúng ta ngoắc tay đi xuống dưới đó rồi không được thất hứa đâu đấy.

Cổ Viêm vẻ mặt phấn khích đưa ngón tay út ra móc vào ngón tay út của nàng tươi cười nói.

Nhất định rồi, xuống dưới đó ta sẽ kể hết cho huynh những tật xấu của ta, a hi hi.

Từ nãy đến giờ Lục Hồng vẫn đứng ngoài cuộc nghe đôi uyên ương này nói chuyện tào lao trên trời dưới đất bị chọc tức đến phát điên rút trường kiếm trong bao chĩa thẳng vào mặt hai người họ quát lớn.

Đủ rồi mấy cái trò tình cảm của các ngươi làm ta thấy ớn quá nếu các ngươi muốn chết cùng nhau đến vậy ta sẽ không cản vậy thì bắt đầu từ tiểu tử ngươi ta sẽ giết ngươi trước.

Dứt lời Lục Hồng vung kiếm tới trước mặt Cổ Viêm nhắm vào tim hắn mà ra một đòn trí mạng kết liễu mạng sống hắn, Cổ Viêm cũng không có một chút phòng bị nào chỉ nhắm mắt đợi cái chết đến gần mặc dù biết một khi bị trường kiếm kia đâm vào da thịt sẽ rất đau đớn nhưng cũng không kéo dài quá lâu chỉ cần sau khi chết rồi sẽ không còn cảm giác đau đớn nữa, để giảm bới sự đau đớn hắn đã nghiến chặt hai hàm răng lại giống như cách mà trước đây bị Cổ lão dùng roi quất vào mông đây chính là bí quyết hắn học được từ những đứa trẻ hư khi bị phụ mẫu trừng phạt nay lại có cơ hội dùng lại chỉ là vẫn có chút hồi hộp.

Đi chết đi …

Ầm..

Ủa ta chết rồi ư, sao không có cảm giác đau tý nào vậy hay là ta vẫn chưa chết.

Ngoảnh đầu nhìn xung quanh bất chợt trước mặt là Ngọc Nhi đang đứng chắn phía trước mặt mà đối diện là Lục Hồng đang cầm trường kiếm chĩa thẳng vào mặt nàng có vẻ như đòn công kích của cô ta nhắm tới hắn đã bị nàng chặn lại.

Muội đang làm gì vậy, mau tránh ra cho ta muội không cần phải vội sau khi kết liễu tiểu tử đó xong sẽ tới lượt muội.

Lục Hồng nhíu mày lạnh lùng quát.

Có chết thì ta phải chết trước nay ta đứng đây rồi tỷ hãy ra tay đi.

Ngọc Nhi dang tay ra nhắm mắt lại sẵn sàng chờ đợi cái chết mở miệng nói.

Được thôi nếu muội đã quyết tâm như vậy thì ta sẽ tiễn muội lên đường trước.

Dứt lời Lục Hồng dùng lực điều khiển trường kiếm không một chút do dự nhắm tới tim nàng phóng tới mà công kích.

Khi đường kiếm gần chạm đến tim bất ngờ đổi hướng phóng nhanh về hướng của Cổ Viêm nhắm vào thẳng mà tim hắn.

Theo phản xạ tự nhiên khi đường kiếm này vừa mới phóng tới gần hắn đã nhanh chóng ngã xuống lùi lại phía sau làm cho đường kiếm chệch hướng cắm xuống đất cách đũng quần của hắn khoảng ba phân.

Hú hồn con chồn xém chút nữa là đi đời thằng nhỏ rồi nguy hiểm quá.

Cổ Viêm lấy tay lau mồ hôi hột trên trán thở phào nhẹ nhõm nói.

Ngọc Nhi thấy bản thân mình vẫn bình an vô sự vội mở mắt ra quan sát tình hình xung quanh sau lưng thấy trường kiếm của Lục Hồng đang cắm xuống gần vị trí của Cổ Viêm liền tức giận quát.

Lục Hồng tỷ sao tỷ lại làm vậy chẳng phải là tỷ đã hứa với ta sẽ giết ta trước rồi sao, tại sao lại nhắm vào Cổ Viêm ca.

Ngọc Nhi muội nhìn kỹ đi đây mới chính là bộ mặt thật của Cổ Viêm cái gì mà sống chết có nhau rõ ràng hắn không có ý định chết chung với muội hắn chỉ muốn giữ cái mạng của mình thôi, nếu thật lòng hắn thích muội thì đáng lý ra đường kiếm vừa nãy hắn ta nên ra chặn trước muội còn đằng này thì chỉ biết núp sau tránh nạn còn bản thân muội sống hay chết không quan trọng gì với hắn muội hãy tỉnh lại đi tên tiểu tử này không đáng để muội hi sinh chết vì hắn đâu.

Lục Hồng nhíu mày chỉ tay về phía Cổ Viêm nói.

Cổ Viêm ca, những lời mà Lục Hồng tỷ nói có phải sự thật không huynh không muốn chết cùng ta mà chỉ muốn một mình ta chết phải không, tại sao huynh không ra trước đỡ cho muội có phải huynh hết yêu ta rồi phải không?

Ngọc Nhi rưng rưng nước mắt, thất vọng nhìn hắn vừa khóc vừa tức giận nói.

Mọi chuyện quá rõ ràng rồi còn gì, nam nhân tên nào cũng như nhau cũng giống nhau đều là một lũ tồi, chỉ khi cận kề cái chết mới lộ ra bản chất của mình thôi tên Cổ Viêm này chính là một minh chứng quá rõ ràng rồi còn gì.

Lục Hồng cười khinh thường nhìn hắn nói.

Ngọc Nhi bình tĩnh đừng quá xúc động đừng nghe nữ nhân điên đó nói mọi chuyện xảy ra không giống như ngươi nghĩ đâu xin ngươi hãy nghe ta giải thích, thật ra ta cũng đang có ý định ra chắn trước bảo vệ cho ngươi nhưng vì chân ta tê quá nên không đi được chứ không phải ta không muốn …

Ta dù sao cũng là kẻ mang bệnh sắp chết rồi còn thứ gì mà phải sợ nữa đâu chỉ là vừa nãy nữ nhân điên kia ra tay gấp rút quá ta chưa chuẩn bị sẵn tâm lý nên mới xảy ra chuyện như vậy, ta thật lòng muốn chết chung với ngươi mà ngươi tin ta đi.

Cổ Viêm nét mặt có chút lo sợ mở miệng vội vã giải thích.

Chân ngươi thì tê cái gì, vừa nãy thấy kiếm của ta lao tới ngươi còn phản xạ nhanh hơn kiếm của ta sắp chết đến nơi mà còn ngồi đó khua môi múa mép.

Ngọc Nhi muội cũng thấy bản chất thật của hắn rồi đấy, đừng vì hắn mà chết vô ích mau một kiếm chém chết hắn đi.

Lục Hồng nhíu mày tức giận quát.

Nữ nhân điên kia ngươi đừng có ngồi đó mà châm dầu vào lửa đừng tưởng những lời đó của ngươi có thể chia rẽ tình cảm của chúng ta, ta đã hứa sẽ cùng chết với cô ấy thì nhất định sẽ làm được.

Đủ rồi ta không muốn nghe bất kỳ lời nào của huynh nữa, nếu những lời huynh nói là thật thì hãy chứng minh cho ta xem đi.

Chứng minh thế nào ngươi mau nói đi, dù cho nhảy vào nước sôi lửa bỏng ta cũng không từ.

Vậy thì hãy dùng cái chết để chứng minh đi, chỉ cần huynh chết trong tay ta ta sẽ tin những lời huynh nói là thật, huynh yên tâm đi sau khi sau khi huynh chết ta nhất định sẽ tự sát đi theo huynh.

Dứt lời Ngọc Nhi lau nước mắt phát động năng lượng trong cơ thể một luồng quang sắc đỏ từ lòng bàn tay hút lấy trường kiếm của Lục Hồng về tay mình lao tới nhắm thẳng về phía tim của hắn mà công kích.

Nguy rồi, nguy rồi nữ nhân điên này làm thật phen này cái mạng nhỏ của mình coi như xong mặc dù cô ta nói như vậy nhưng ta chết rồi có biết cái gì đâu, lỡ như khi ta chết rồi cô ta vì nghe lời ngon ngọt của Lục Hồng kia mà đổi ý muốn tiếp tục sống thì chẳng phải một mình mình chết quá vô ích sao.

Không được mình không thể chịu thiệt một mình cho dù có chết cũng phải kéo cô ta đi bằng được.

Khoang đã!

Ngọc Nhi định vung kiếm bỗng nhiên dừng lại có vẻ như Cổ Viêm muốn nói những lời muốn nói nàng cũng muốn nghe rốt cuộc hắn muốn nói gì.

Ngọc Nhi không được mềm lòng tên tiểu tử này miệng lưỡi vô cùng gian xảo muội không được nghe hắn nói mau chóng ra tay kết liễu hắn đi.

Lục Hồng tỷ không được đâu chúng ta không thể khước từ lời chăng chối cuối cùng của huynh ấy được, bây giờ huynh ấy như cá mắc trong lưới sao có thể chạy được chúng ta cứ thử nghe xem huynh ấy nói gì đi.

Ngọc Nhi mở miệng khẽ khuyên.

Tiểu tử thối có gì mau nói đi nói xong rồi thì chết đi cho khuất mắt ta.

Lục Hồng trừng mắt quát.

Cổ Viêm ca có gì huynh nói đi muội đang nghe huynh nói đây.

Ngọc Nhi nhìn hắn nghiêm mặt mở miệng nói.

Thực ra không dấu gì ngươi, từ khi sinh ra đến nay trò chơi mà ta yêu thích nhất là trò búa kéo bao ta muốn trước khi chết được chơi với người con gái mà ta yêu nhất trên đời liệu ngươi có thể chấp nhận yêu cầu quá đáng này của ta được không?

Cổ Viêm ấp úng nói.