CHƯƠNG 14: ĐẾN MỘC PHONG THÀNH (TIẾP)
Một mình nằm trên chiếc giường rộng lớn Ngọc Nhi cảm thấy rất nhàm chán, trước đây khi còn lang thang trong rừng Cổ Viêm vẫn thường ôm nàng vào lòng ngủ, cái cảm giác vừa ấm áp vừa hạnh phúc đó nàng không thể quên được vậy mà giờ đây hắn lại …….. nàng hiện giờ có thể làm gì được chứ, tứ chi kinh mạch bị đứt đoạn không thể cử động được, nếu trong lúc này lại còn phát động sức mạnh cường đại ép buộc hắn chỉ e rằng sẽ dọa hắn sợ khiếp vía mà bỏ chạy, vì vậy nàng chỉ còn cách kiên nhẫn, chờ đợi hắn, cho dù lòng dạ hắn sắt đá đến đâu sớm muộn gì cũng sẽ phải mềm lòng vì nàng.
Sáng hôm sau!
Đôi mắt đột nhiên mở, bạch quang trong mắt bắn ra, Cổ Viêm vươn vai một cái, thần tình say mê, che miệng ngáp một hơi dài sảng khoái.
Nheo mắt nhìn về phía Ngọc Nhi kinh ngạc khi thấy nữ nhân này đã tỉnh dậy trước hắn trong khi đó hắn đã cố tình dậy sớm, có lẽ đêm qua là một đêm khó ngủ với nàng.
Này, sao sáng ra chưa gì mặt ủ rũ vậy, cười tươi lên xem nào!
Nhướng mày về Phía Ngọc Nhi, Cổ Viêm khẽ quát.
Đêm qua ngủ một mình một giường tất nhiên là không quen rồi.
Ngọc Nhi vẻ mặt buồn bã đáp lại.
Không lẽ lại muốn ngủ hai mình, ngươi là nữ nhân đấy ta thật không hiểu nổi tại sao ngươi lại có thể dễ dãi bản thân với một người như ta được cơ chứ.
Dễ dãi sao?
Huynh có gan nói lại lần nữa xem nào!
Mặt đó tía tai tính khí lại bắt đầu thay đổi, khí tức màu đỏ cường đại bao phủ lấy thân thể Ngọc Nhi, liếc mắt nhìn Cổ Viêm lạnh lùng nói.
Oa ….oa.
Có lẽ hôm qua nằm dưới đất ngủ không đủ giấc, cho nên vẫn còn mệt mỏi trong người, trời vẫn còn sớm có lẽ ta nên ngủ thêm mới được.
Vừa dứt lời, Cổ Viêm vội bật phắt lên phìa giường Ngọc Nhi ôm nàng mà nằm ngủ, nằm ôm nữ nhân này cảm giác như đang ôm vào cục than nóng hổi, nhưng cũng không kéo dài được lâu, chớp mắt Ngọc Nhi thu liễm lại khí tức cường đại của mình lại, biểu tình vui vẻ lại hiện lên trên khuôn mặt.
Cổ Viêm ca, có phải do tính khí muội thay đổi thất thường nên huynh mới không chịu lại gần muội phải không?
Ngọc Nhi hai hàng mi trùng xuống, thoáng hiện nét đượm buồn cất tiếng hỏi hắn.
Đâu có đâu, ta thấy tính khí có gì thay đổi đâu vẫn bình thường mà ha ha, chẳng qua thường ngày ta có thói quen ngủ trên giường hay gác chân lên người khác cho nên ta sợ ngươi ngủ không quen vì vậy hôm qua ta mới ngủ dưới đất.
Cổ Viêm khẽ gượng cười vội vã giải thích lý do cho Ngọc Nhi hiểu.
Có thật là như vậy không, hay vì huynh sợ ta làm bị thương huynh nên mới chịu lên giường ngủ với ta.
Biết rồi còn hỏi, nam nhân ai đời nào lại chịu lên giường ngủ với ngươi trong bộ dạng xấu xí đó chứ, đã thế còn tính khí thất thường, Cổ Viêm gia gia nhà ngươi chịu đến mức này là kỳ tích lắm rồi đó.
Cổ Viêm mỉm cười lắc đầu nhưng trong lòng thầm mắng.
Cổ Viêm ca huynh yên tâm đi, không lâu nữa đâu, muội sẽ lấy lại được diện mạo xinh đẹp của mình trước đây, đến lúc đó muội sẽ cho huynh thấy con người thật của muội.
Ngọc Nhi mỉm cười an ủi nói.
Chứ không phải lúc đó ngươi lại đi tìm một nam tử anh tuấn tiêu sái thiên phú cao cường hơn ta sao?
Cổ Viêm thản nhiên khẽ hỏi.
Sao huynh lại nói như vậy, có phải không tin vào tình cảm của ta dành cho huynh ư!
Ngọc Nhi giật mình quay đầu nhíu mày khẽ hỏi.
Không phải như vậy chẳng qua ta nghe mọi người thường nói anh hùng phải xứng với mỹ nhân, ngươi xem bộ dạng hiện tại của ta xem có chỗ nào giống anh hùng, giống tiểu nhân thì có?
Quay người Ngọc Nhi lại ôm vào lòng, lại nghĩ đến tình cảnh hiện tại của mình Cổ Viêm trầm giọng từ từ giải thích nguyên do cho nàng nghe.
Ngốc ạ, có ai đời nào lại tự chế giễu bản thân mình như huynh không, huynh yên tâm đi, đợi sau khi muội khôi phục thương thế, phu thê chúng ta sẽ chính thức động phòng hoa trúc, sư phụ, phụ thân, mẫu thân của muội thương muội lắm, đợi đến khi muội có thai với huynh rồi muội không tin họ lại không đồng ý cho hai chúng ta đến với nhau.
Ngươi nói đúng, đích thực ta cũng muốn trải qua chuyện đó một lần xem thực ra nó như thế nào, ha ha.
Cổ Viêm hôn nhẹ lên vầng trán đầy vết mụn lở loét của Ngọc Nhi mỉm cười nói.
Oẹ, ghê quá đi mất, Cổ Viêm ta đúng là loại tiểu nhân bỉ ổi mà, chỉ vì muốn giữ được mạng sống cho bản thân, vì muốn đổi đời mà không tiếc hy sinh danh dự nhân phẩm của bản thân mình, aiz!
"Ông trời ơi ta xin ông đấy xin ông hãy mang con yêu nữ này đi thật xa khỏi ta cái, ta thật sự không muốn suốt đời này ở cùng cô ta đâu, hu hu. "
Ba canh giờ nằm ôm co yêu nữ xấu xí trên giường, nghe nữ nhân này kể chuyện trên trời dưới biển, kể về gia thế, kể về tông môn quá khứ của mình mà Cổ Viêm biết được không ít thông tin về nữ nhân Ngọc Nhi này.
Nữ nhân này tên đầy đủ là Phượng Ngọc Nhi là công chúa cao quý của Bắc Hoàng Thánh triều, phụ thân là Tiêu Phong tu vi võ vương cảnh, mẫu thân là Phượng Uyển Như tu vi võ vương cảnh là đệ tử chân truyền của Cửu Yêu Cung một siêu cấp tông môn rất nổi tiếng, sau khi lên làm hoàng hậu mới quyết định rời bỏ tông môn phó tá phu quân của mình, sư phụ là đại trưởng lão của tông môn Lục Phi Phi tu vi hiện giờ đã đạt đến cảnh giới võ tông thực lực vô cũng mạnh mẽ.
Còn về phần Ngọc Nhi không cần phải nói nhiều Cổ Viêm biết rất rõ, mới có mười bốn tuổi tu vi đã là cảnh giới võ sư bát trọng so hơn nữa lại có thể thức tỉnh võ hồn hỏa phượng hoàng thất phẩm thực lực có thể sánh ngang với đại võ sư cảnh giới đại võ sư thực lực đã vượt qua đám bạn cùng lứa, hơn nữa hiện nay là đệ tử chân truyền của Lục Phi Phi trưởng lão, được xem như là thiên kiêu chi kiều đệ nhất mĩ nhân.
Muội muội là Phượng Thanh Thanh tu vi cũng không thua kém gì tỷ tỷ mình là bao, võ sư cảnh lục trọng, thức tỉnh băng hạc võ hồn cũng là đệ tử của Trường Thanh Chân nhân tu vi võ tông cảnh của Băng Vân Cung.
Ngoài ra nữ nhân này còn có một ca ca tên Tiêu Dật cũng là một đệ tử chân truyền của Thiên Huyền Tông cũng là tông môn siêu cấp ngang hàng với Cửu Yêu Cung.
Trời đất, gia thế của nữ nhân này không ngờ kinh khủng đến vậy, đã xinh đẹp lại còn thiên phú hết sức biến thái, bảo sao trước giờ có nhiều nam nhân theo đuổi đến vậy, bảo sao lại có người ghen ghét đến vậy, suy cho cùng cũng chỉ vì hai chữ " sắc ","tài ".
Cổ Viêm nghe xong tâm thần khiếp vía, hắn không ngờ rằng bản thân mình đang ôm một cục vàng vô giá, nếu đổi lại là người khác có lẽ sẽ tìm đủ mọi cách để ôm chặt lấy cục vàng này, không từ thủ đoạn để được làm con rể của gia thế nàng, nhưng Cổ Viêm thì khác hắn vốn dĩ không phải con người thế giới này, cho nên những dục vọng khoái cảm của con người hắn một chút không khó, hơn nữa ở đây hắn còn nhiều thứ để làm, hắn cần phải mạnh mẽ hơn nữa để có thể thoát khỏi thế giới này như vậy mới có thể biết được lai lịch thực sự của bản thân, vì vậy hắn nhất quyết không thể để nam nữ tư tình ở thế giới này níu kéo được, hắn tự nhủ với bản thân mình, bất cứ ai cản đường hắn, hắn sẽ không từ thủ đoạn để kết liễu mạng sống của kẻ đó, cho dù có là Ngọc Nhi đi chăng nữa.
"Thứ mình cần bây giờ là sự nhẫn nại."
Cổ Viêm thầm nghĩ nói.
Viêm ca, liệu Tuyết Vân Sơn có thực sự tồn tại không vậy.
Ngẩng đầu nhìn hắn, Ngọc Nhi kẽ hỏi.
Không phải sư tôn của ngươi tu vi cao thâm lắm ư, sao không bảo bà ta giúp ngươi đi, còn đòi đi theo ta làm gì?
Cổ Viêm lành lùng đáp.
Sư tôn muội hiện giờ đang ở trong trạng thái bế quan để đề cao cảnh giới, cho dù có muốn giúp cũng không giúp cũng giúp được kinh mạch muội bị đứt là do muội tự đốt cháy huyết mạch dẫn đến võ hồn cũng bị ảnh hưởng theo cho nên tính cách muội mới như vậy.
Ngọc Nhi bất lực thở một hơi dài ngập ngừng nói.
Ngươi nói rõ đi, rốt cuộc lúc đó đã xảy ra chuyện gì mà đến nông nỗi này là kẻ nào muốn hãm hại cô.
Cổ Viêm nhíu mày khẽ hỏi.
Là đám thuộc hạ của Gia Liệt Uyển Như, trực thuộc Gia Liệt thế gia bọn chúng đã ngang nhiên giữa đường truy sát ta, cho dù ta đã đốt cháy huyết mạch để kích phát lực lượng mạnh nhất của võ hồn dẫn đến cạn kiệt linh khí nhưng cuối cùng vẫn thảm bại dưới cường giả cảnh giới võ linh, độc mà ta trúng là Long Viêm Độc một loại độc có tính ăn mòn da thịt rất mạnh cuối cùng thì bị chúng ném xuống sâu, mối thù này Ngọc Nhi ta không trả tuyệt không làm người.
Ngọc Nhi ánh mắt đầy căn phẫn như sắp khóc, gằn giọng phát thệ nói.
Cái lũ sát thủ ngu dốt kia, sao lúc đó các ngươi phế luôn tu vi của cô ta đi chứ, các ngươi có biết hiện giờ ta phải khổ sở như thế nào không, không biết bao giờ mới thoát khỏi nữ nhân điên này đây thế giới này còn nhiều thứ mình còn chưa khám phá hết mình tuyệt đối không thể chết dễ dàng như vậy được cho dù bằng cách nào mình nhất định phải tìm cách thoát khỏi cô ta càng sớm càn tốt.
Cổ Viêm than thở thầm nghĩ trong lòng nói.