CHƯƠNG 7: NGƯƠI MAY MẮN LẮM MỚI GẶP ĐƯỢC TA ĐẤY

Hành Trình Khám Phá Thế Giới Mới Của Thực Thể Thần Bí

CHƯƠNG 7: NGƯƠI MAY MẮN LẮM MỚI GẶP ĐƯỢC TA ĐẤY

Đã hai năm trôi qua kể từ lúc Cổ lão rời đi, Cổ Viêm cũng bắt đầu đi tìm cửu thiên liên hoa hy vọng có thể nó tiến cấp phẩm chất linh căn của hắn cao hơn giúp hắn có thể bước vào con đường tu luyện của một cường giả giống như con người.

Theo tấm bản đồ mà Cổ lão để lại có rõ ghi lại loại hoa này từng xuất hiện phía đáy của vực thẳm phía sau rừng Nguyên Linh sâu đến cả ngàn mét, phía dưới có một cái hồ lớn vô cùng bên cạnh một thác nước cao khoảng trăm mét, chỉ cần lặn xuống phía dưới hồ, men qua các vách đá là có thể tìm được cửu thiên liên hoa chỉ có điều nơi đó có yêu thú bậc bảy chấn giữ muốn lấy được cũng không phải đơn giản.

Hộc hộc, cuối cùng cũng thoát khỏi con cự viêm hùng đó nguy hiểm quá.

Sau ba canh giờ bị cự viêm hùng một loại yêu thú bậc ba rượt đuổi, cuối cùng Cổ Viêm cũng có thể thoát khỏi nanh vuốt của nó, lúc này đây hắn đang trốn trong một hốc cây lớn đã chết nằm dưới đất chỉ hy vọng con cự hùng này không phát hiện ra nếu không ngày này năm sau sẽ là ngày dỗ của hắn.

Gừ … gừ … gừ!

Cự viêm hùng, một con yêu thú bậc ba lớn độ khoảng hơn ba mét, toàn thân nó là một bộ lông đỏ mềm mại như nhung,vì lông mao trên lưng trải dài trên lưng nó là những vệt lửa đỏ rực cho nên người ta gọi nó là cự viêm hùng, đây là loại yêu thú có tính bảo vệ lãnh thổ rất cao cho nên bất kỳ ai bén mảng tới lãnh thổ của nó đều sẽ bị nó tấn công thậm chí có thể bị mất mạng, nếu cảnh giới quá thấp.

Con cự viêm hùng này hình như nó có thù oán rất lớn với Cổ Viêm, cho đến lúc này nó vẫn lẩn quẩn quanh đây vẫn không chịu về.
Không tìm thấy được tên tiểu tử này,cự viêm hùng bản tính hung dữ trỗi dậy nó liên tục khè lửa thiêu rụi những cây cối xung quanh.
Rầm rầm ….uỳnh uỳnh..

Trái tim Cổ Viêm bây giờ vẫn còn đập bộp bộp, thậm chí còn cảm giác miệng đắng lưỡi khô, tốc độ như vượt qua cực hạn ngày thường, nếu không phải vô tình nhìn thấy thân cây đại thụ đã chết này sợ rằng với thể lực yếu ớt hiện giờ của hắn cũng không thể trụ được lâu hơn trước con cự hùng hung dữ trước mặt này.

Mặc cho bên ngoài có chuyện gì xảy ra, việc cảu hắn chỉ cần bịt tai lại và im lặng nhẫn nại để cho mọi chuyện từ từ qua đi.

Cây nấm mà Cổ Viêm lấy từ trong hang của cự viêm hùng do nó bảo vệ chính là địa linh chi, tuy không phải là loại thảo dược quý hiếm gì, nhưng đối với người cảnh giới thấp như Cổ Viêm thì rất cần, loại thảo dược này giúp cho người ta tăng tốc độ tu luyện nhanh gấp ba lần so với người bình thường, đối với người có thể chất tầm thường như hắn thứ thảo dược này vô cùng trân quý.

Sau một canh giờ không tìm thấy Cổ Viêm con cự hùng này đã bắt đầu nản chí, giờ đây vị trí nó đứng chỉ cách hốc cây cũ của Cổ Viêm chỉ vài bước chân, nếu nó còn bước nữa thì hôm nay chính là ngày tàn của hắn.

Không tìm thấy dấu vết gì, nó đành phải bỏ đi, Cổ Viêm cũng không ra vội để chắc chắn con yêu thú này đã đi xa hắn quyết định trốn trong gốc cây nửa canh giờ nữa cho an toàn.

May quá cuối cùng nó cũng bỏ cuộc, nếu không thì hôm nay mình phải bỏ mạng tại cái nơi quỷ quái này rồi.

Chui ra từ hốc cây, toàn thân mồ hô nhễ nhại, Cổ Viêm thở phào một tiếng mừng rỡ nói.

Có địa linh chi rồi chí ít ta có thể tu luyện đến luyện khí tầng bậc bốn.

Cầm địa linh chi trên tay Cổ Viêm mừng rỡ phán.

Không chần chừ thêm hắn bỏ địa linh chi vào túi, tiếp tục lên đường dù sao nơi này vẫn nằm trong địa bàn của con gấu điên đó, ngộ nhỡ nó quay lại thì chỉ có con đường chết.

Hai năm ròng rã leo rừng lội suối, cuối cùng cũng sắp đến đáy vược rồi.

Cổ Viêm nheo mắt nhìn về khung cảnh phía trước, nghe được tiếng thách nước chảy róc rách cách đó không xa, liền mừng rỡ nói.

Mất thêm một ngày đường nữa, cuối cùng Cổ Viêm cũng xuống được đáy vực, trong hai năm qua Cổ Viêm cũng đã cao lớn hơn trước rất nhiều, nhờ chăm chỉ rèn luyện thân thể, cơ thể hắn vô cùng rắn chắc, thể lực sức chịu đựng cũng tăng lên rất nhiều, chỉ có điều tu vi quá kém nếu gặp những con yêu thú thực lực mạnh mẽ như con gấu điên kia hắn vẫn phải dồn hết sức bạt mạng chạy.

Thác nước này thật hùng vĩ a, có lẽ mình nên nhảy xuống tắm qua cho mát mới được.

Bịch!

Đang chuẩn bị nhảy xuống hồ tắm, đột nhiên trên trời có một vật thể lạ rớt xuống đè trúng người hắn, khiến cho hắn kêu oai oái, sắc mặt như nổi điên hung dữ mắng.

Khốn khiếp, tên khốn nào từ đỉnh núi nén đồ lung tung vậy, hại chết lão tử ta rồi, Cổ Viêm hung dữ quát lớn.

Hừm, mùi gì mà thơm vậy để ta xem rốt cuộc là thứ gì?

Nữ nhân sao!

Cổ Viêm quay người lại ngước nhìn,thì thấy một cô gái tầm tuổi của hắn,cô gái này trên mặt bị nhiều vết rạch sâu lở loét rất tởm lợm, trên người mặc mặc chiếc vảy đỏ bó sát cơ thể lộ thân hình lại quyến rũ với làn da trắng không tỳ vết, nếu không phải vì khuôn mặt xấu xí kia chắc cũng là một mỹ nhân rất xinh đẹp.

Cứu …cứu …cứu..ta.

Vị nữ tử mở mắt ra nhìn hắn, khóe miệng nữ nhân run rẩy không ngừng kêu cứu nói.

Vết lở này là do độc được gây ra sao, Cổ Viêm thầm nghĩ.

Xin hãy cứu ta …..

Đó là câu nói cuối cùng của nữ nhân này trước khi bị ngất đi.

Ngước nhìn lên vực thẳm cao ngàn mét, Cổ Viêm hai mắt mở to kinh hãi thốt lên.

Có đùa không vậy trời, cao như vậy mà rơi xuống không chết,nữ tử này may mắn thật đấy phen này tổ tiên ba đời cô ta chắc phải còng lừng phù hộ mới xảy ra kỳ tích như vậy.

Nhưng có điều, chính vì ngươi mà lưng ta giờ đau quá, nghe nói nữ nhân các ngươi quan trọng nhất là nhan sắc bên ngoài sự xấu xí đối với các ngươi còn đáng sợ hơn cái chết nếu sống khổ như vậy rồi chi bằng để ta tiễn ngươi một đoạn.

Nhìn về phía nữ tử trước mặt, Cổ Viêm, khẽ rút thanh chủy thủ trong tay ra cười âm hiểm nói.

Có nên giết hay không đây?

Chuẩn bị ra tay bỗng dưng Cổ Viêm nhớ lại lời dạy mà Cổ lão trước đây, nếu thấy người gặp nạn thì hãy ra tay giúp đỡ họ, hãy thử nghĩ nếu bản thân mình đặt vào hoàn cảnh của họ liệu bản thân mình còn có thể làm ngơ được không, nhưng Cổ lão cũng từng dạy lòng người hiểm ác vô cùng hãy cẩn thận trong mọi bước đi.

Những lời Cổ lão nói hắn không dám quên, nhưng có điều trước mặt hắn là một nữ nhân đang bị trọng thương nặng, hắn bắt đầu phân vân không biết có nên cứu cô ta không, ngộ nhỡ cứu cô ta rồi cô ta lại không biết điều ra tay tấn công thậm chí đòi giết hắn, há chẳng phải bản thân chuốc khổ vào người sao.

Cứ kiểm tra qua vết thương trước.

Tiến gần đến vị trí nữ nhân áo đỏ, Cổ Viêm bắt đầu kiểm tra vết thương bằng cách bắt mạnh, vết lở loét trên mặt nữ nhân này theo phán đoán của hắn chắc hẳn là do trúng một loại cực độc, dược tính cực mạnh gây ra, loại độc này đang ngấm vào lục phủ ngủ tạng của nàng không những vậy kinh mạch tứ chi bị đứt đoạn có sống cũng sẽ trở thành kẻ tàn phế,nhiều nhất có thể cầm cự thêm một canh giờ, qua một canh giờ không có thuốc giải thì có là thần tiên cũng không cứu được.

Có nên cứu hay không đây!

Cổ Viêm phân vân tự hỏi bản thân.

Nhìn nữ nhân này sắc mặt tái nhợt, hơi thở yếu ớt như ngọn đèn trước gió, trông rất đáng thương, khiến cho kẻ máu lạnh như Cổ Viêm cũng buộc phải mềm lòng, không còn cách nào khác đành phải cứu cô ta.

Coi như số ngươi hôm nay may mắn gặp phải người tốt bụng như ta, nếu gặp phải hung thú nào đó qua đây, thì ngươi chỉ có con đường chết, nhớ lấy tên ta là Cổ Viêm, hãy nhớ kỹ cái tên này mà ngày sau báo đáp ta cho tử tế đấy.

Lấy trong túi đồ của mình ra một chiếc hộp ngọc tinh xảo mà trước đó Cổ lão đưa cho hắn, lão còn dặn hắn không phải trường hợp nguy cấp đến tính mạng không được lấy ra dùng, nhưng hiện nay trước mặt hắn lại có một nữ nhân sắp chết, mặc dù không nỡ sử dụng nhưng không còn cách nào khác hắn đành phải dùng ra tài quý gì nhất của mình mà cứu cô ta.

Mở chiếc hộp ngọc tỏa ra một cỗ hàn khí mát lạnh bên trong chính là một cây cừu liên hoa nó là một bông sen màu đen có chín cánh xếp thành hai tầng, tầng ngoài năm cánh, tầng trong bốn cánh, bên trên những cánh hoa lại chạm trổ hoa văn tinh xảo lấp lánh, theo những gì Cổ lão nói bông hoa này có khả năng hóa giải hầu hết mọi loại độc trên thế gian, cho dù độc tính có mạnh cỡ nào cũng được có thể hóa giải được, được người đời xem là thần vật vô cùng quý hiếm.

Không chần chừ thêm, Cổ Viêm bắt đầu đi sắc thuốc cho nữ nhân này uống, chỉ trong vòng nửa canh giờ thuốc đã sôi, hắn bắt đầu múc ra bát tiến gần đến vị trí nữ nhân bị trọng thương đỡ dậy, đưa thuốc vào miệng cho cô ta uống.

Khụ khụ, đây là đâu vậy.

Nữ nhân áo đỏ bắt đầu mở mắt ra, mơ hồ không biết chuyện gì xảy ra, khóe miệng run lên khẽ hỏi.
Khặc khặc, đây là âm tào địa phủ.

Cổ Viêm cười âm hiểm lên tiếng đùa giỡn cười híp mắt nói.

Nữ nhân váy đỏ thất thần cả người cừng đơ, run rẩy thốt lên một tiếng nói.

Ta...ta....ta chết rồi sao?

Chẳng phải ta nói rồi sa, ngươi đã chết rồi chuẩn bị sẵn sàng đi đầu thai đi.

Cổ Viêm âm thanh sang sảng tiếp tục đùa giỡn nói.

Không thể nào, không phải như vậy làm gì có ai chết rồi mà vẫn còn cảm nhận được cảm giác đau đớn như khi còn sống, cảm giác này quá chân thực.

Nữ nhân áo đỏ trấn tĩnh bản thân, tâm tình lúc này rất tỉnh táo, thầm nghĩ trong lòng phân tích mọi chuyện.

Còn ngươi …. Ngươi là ai.

Ngẩn đầu nhìn về phía tiểu tử mặc bộ y phục màu xám rách dưới, nàng thấp giọng khẽ hỏi.

Ta ư …

Ta là thần chết Cổ Viêm đây, khà khà.