CHƯƠNG 11: LẦN ĐẦU ĐƯỢC CHẠM VÀO CƠ THỂ NỮ NHÂN LOÀI NGƯỜI
Nhớ kỹ, không được đem bán nó đâu đấy, nếu để ta biết được thì đừng có trách ta.
Ngọc Nhi cảnh cáo nói.
Cổ Viêm lời vừa muốn nói ra lại nuốt xuống, nhìn bộ dáng nữ nhân điên này trong lòng không ngừng tự hỏi.
Rốt cuộc nữ nhân này lai lịch lớn đến mức nào, tu vi cao ra sao mà lại có được ngạo khí lớn đến vậy.
Bây giờ có thể đưa ta đi tắm được chưa.
Ngọc Nhi cất tiếng hỏi tiếp.
Cổ Viêm gật đầu, sau đó bế nàng hướng về phía con suối để tắm rửa.
Tiếp theo ta phải làm gì đây.
Cổ Viêm cất tiếng hỏi.
Huynh mau cởi y phục ta xuống đi, sau đó đem ta ra bờ suối kì cọ thân thể ta cho sạch là được.
Ực!
Ta biết rồi.
Đây là lần đầu Cổ Viêm được tắm cho một nữ nhân không biết vì sao mà hai cứ tay run rẩy như bị điện giật hắn chậm rãi bắt đầu cởi từng lớp y phục của nàng ra.
Ngọc Nhi lúc này mặt đỏ bừng, tim đập càng lúc càng nhanh, chỉ một vài giây nữa cả tấm thân trong trắng của nàng sẽ bị người ta nhìn thấy, và cũng rất có thể sẽ phát sinh chuyện ngoài ý muốn nhưng từ khi quyết định gả cho Cổ Viêm, thì nàng đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng tiếp nhận chuyện này rồi chỉ là đây là lần đầu vẫn có chút hồi hộp khó thở.
Sau một lúc mày mò Cổ Viêm đã cởi được gần hết y phục trên người nàng trên người Ngọc Nhi giờ chỉ còn lại áo lót là lớp cuối cùng, áo lót màu hồng tạo bởi loại tơ tằm tạo thượng hạng mơ hồ có thể nhìn thấy da thịt trắng hồng bên trong.
Lập tức cởi tấm áo lót cuối cùng trên người nàng trong nháy mắt Ngọc Nhi trần như nhộng khác với khuôn mặt biến dạng đầy những vết sẹo lở loét, thì thân thể nữ nhân này nhìn từ phía sau lưng trắng nõn như bạch ngọc cho thấy trước đây nàng cũng là một tiểu mỹ nhân vạn người mê.
Mùi hương xử nữ từ trên người Ngọc Nhi truyền đến, vì quá ngượng ngùng nên nàng đã nhắm chặt hai mắt lại mặc cho Cổ Viêm tùy ý động chạm lên thân thể của mình.
Đây là thân thể của nữ nhân loài người sao có gì đặc biệt đâu, rốt cuộc vẫn giống cơ thể của nam nhân thôi cái khác duy nhất chắc là bộ phận sinh sản của chúng.
Cổ Viêm ngây người thầm phán.
Mở mắt ra trông thấy biểu tình cứng đơ của Cổ Viêm, Ngọc Nhi cảm thấy rất ngạc nhiên.
Nếu là nam nhân khác có lẽ trong tình cảnh này, khó mà có thể khống chế dục vọng sẽ ra những chuyện vượt quá giới hạn, nhưng tên Cổ Viêm này thì khác biểu tình hắn vẫn như vậy không một chút dục vọng tà dâm.
Không lẽ hắn ….
Ngọc Nhi không dám tưởng tượng nếu Cổ Viêm là loại người đó thì nàng sẽ rất thật vọng về hắn.
Bật chợt lúc này, Cổ Viêm động thủ, hai tay dùng lực dang rộng hai chân nàng ra điều này cho thấy hắn vẫn còn chút dục vọng như con người những nỗi lo trước đây của nàng như được trút gánh nặng, nhưng cũng khiến Ngọc Nhi xấu hổ đỏ mặt ngượng ngùng nàng chưa từng thấy ai mạnh bạo như hắn đến cả chỗ đó của nữ nhân cũng dám nhìn.
Viêm ca cố gắng nhịn đi đợi thêm chục năm nữa để cơ thể muội phát triển hoàn thiện lúc đó động thủ cũng không muộn mà.
Những điều Ngọc Nhi nói bản thân hắn nghe không hiểu cũng không muốn quan tâm hành động hiện giờ của hắn cũng chỉ vì tò mò trước giờ hắn chưa nhìn thấy cái đó của nữ nhân bao giờ cho nên có chút hiếu kỳ.
Cổ Viêm quan sát rất lâu khu cấm địa hồng hào của nàng trong đầu hắn vẫn chưa lý giải được làm sao nó có thể sinh sản ra được sinh mệnh mới được rồi nam nhân loài người bằng cách nào giao phối để giúp họ những điều này luôn là một dấu hỏi lớn trong lòng hắn bấy lâu nay kể từ lúc hắn đặt chân đến thế giới này.
Thứ này thật sự có khả năng tạo ra em bé sao?
Cổ Viêm hồn nhiên ngẩn đầu lên khẽ hỏi.
Tiểu tặc, huynh có thật là con người không vậy, đến chuyện này cũng phải hỏi ta sao.
Quá xấu hổ, Ngọc Nhi đỏ mặt trừng mắt khẽ quát.
Ta cũng vì không biết nên mới hỏi ngươi, ngươi tức giận cái gì chứ.
Cổ Viêm cũng không tỏ ra yếu thế trừng mắt quát lại nói.
Muốn tạo ra em bé, chỉ cần có sự hỗ trợ của cái đó của huynh là được.
Ngọc Nhi xấu hổ, nhắm mắt quay đầu sang phía khác, tay chỉ vào đũng quần của hắn ngượng ngùng nói.
Ồ là nó sao?
Cổ Viêm vạch quần ra ngó vào trong hắn không ngờ thứ này ngoài tác dụng đi tiểu ra còn có công dụng như này nữa thật quá thần kỳ.
Không lẽ gia gia huynh không dạy cho huynh những điều căn bản này sao.
Ngọc Nhi hai gò má ửng hồng thấp giọng khẽ hỏi.
Lão ta không dạy ta những thứ đó, nhưng có điều trước đây lão ta có bảo ta đợi đến khi nào ta thành gia lập thất thì tự ắt sẽ biết công dụng của nó.
Cổ Viêm vô tư cười thản nhiên đáp.
Chuyện đó sau này chúng ta lớn lên rồi, muội sẽ chỉ cho huynh cách để tạo ra em bé, đến lúc đó huynh muốn bao nhiêu đứa muội cũng có thể sinh cho huynh nhưng giờ muội còn quá nhỏ chúng ta không thể làm thế được đâu.
Ngọc Nhi quay đầu lại ánh mắt đầy tình ý khẽ nói.
Khặc khặc, ngươi nằm mơ đi ta hỏi vậy chỉ là muốn biết nguyên do mọi chuyện để né tránh thôi nghĩ gì ta lại đi giao phối với nhân loại thấp kém với các ngươi chứ.
Cổ Viêm cười tà thầm nói.
Tại con suối lạ Cổ Viêm bắt đầu tắm rửa cho Ngọc Nhi, tay hắn bắt đầu di chuyển đến phần lưng, hắn phải công nhận da thịt nữ nhân này vô cùng mịn mà, khẽ chạm vào thôi mà cứ ngỡ như vào tảng băng mát lạnh.
Ngọc Nhi toàn thân run lên, Cổ Viêm mới chạm nhẹ mà nàng đã cảm thấy cơ thể nóng ran như lửa đốt, khoái cảm trong lòng dâng trào lên vì không chịu nổi sự kích thích này.
Ngươi bị cảm ư, sao tự dưng thân thể lại nóng lên như vậy.
Cổ Viêm khẽ hỏi.
Muội không sao, huynh cứ tiếp tục đi.
Ngọc Nhi khóe miệng sung sướng run lên đáp.
Vậy được, ngươi ngồi yên đấy, ta tiếp tục đây.
Một tay đặt vào bờ vai nhỏ nhắn của nàng, tay còn lại dùng khăn sạch khẽ chà lưng, thân thể nàng vẫn không ngừng nóng lên cuối cùng sau lưng hiện lên hoa văn hình đôi cánh được tạo bởi các sợi tơ năng lượng màu đỏ.
Phừng phừng.
Nóng quá!
Cảm nhận luồng nhiệt cực đại, theo bản Cổ Viêm năng lập tức thu tay lại, khăn lau người trên tay hắn cũng vì thế mà bị đốt cháy một phần nhỏ.
Thứ này là!
Bùm!
A ….a….a…..a.
Từ phía sau lưng Ngọc Nhi một đôi cánh hỏa diễm dài chừng nửa mét với những chiếc lông vũ màu đỏ sặc sỡ hiện ra, một cỗ năng lượng cường đại mang theo sức nóng khủng khiếp gây ra một vụ nổ lớn thổi bay hắn, khiến thân thể hắn văng mạnh vào gốc cây, gây ra chấn động dữ dội,tán lá xào xạt rụng xuống phủ đầy người hắn.
Cổ Viêm huynh không sao chứ đừng làm muội sợ!
Ngọc Nhi hốt hoảng kêu lên, nước mắt không kìm được sợ hãi khóc nức nở nói.
Khụ khụ!
Chui ra từ bụi cây Cổ Viêm sắc mặt nhợt nhạt miệng nôn ra ngụm máu tươi toàn thân đen thui bò lết từng bước từng bước một đến vị trí của tay nải lấy thuốc trị thương.
Cổ Viêm huynh mau trả lời đi, đừng làm muội sợ!
Ngọc Nhi nức nở khóc, run rẩy tiếp tục hỏi.
Ực ….ực ….ực ….
Một lần nuốt cả năm sáu viên bồi hoàn đan cùng một lúc, một loại đan dược nhất phẩm có công dụng trị nội thương nhẹ thân thể điều động linh khí để trị thương.
Một lát sau khuôn mặt hắn mới trở lại hồng hào trở lại, tuy nội thương đã tạm thời đã không còn nguy hiểm nhưng ngoại thương thì vẫn còn một phần tay trái, tay phải và ngực bị bỏng nặng, may mắn khuôn mặt thì không bị sao vì được hai cánh tay chắn cho.
Cổ Viêm đứng trước mặt Ngọc Nhi toàn thân từ trên xuống dưới lấm bẩn bởi lửa cháy, thương thế bên ngoài thì bị bỏng nặng, phận làm thê tử như Ngọc Nhi đau xót vô cùng, nàng khóc như sắp cạn nước mắt, hai đồng tử đỏ hoe.
Khụ khụ, thứ sau lưng ngươi nó rốt cuộc là gì vậy.
Cổ Viêm lau vết máu trên miệng, lạnh lùng nói.
Là võ hồn của muội.
Ngọc Nhi vẻ áy náy thấp giọng đáp.
Ngươi là hồn sư!
Giật mình kinh ngạc nói.
Phải muội vừa là hồn sư vừa là võ giả.
Cảnh giới ngươi hiện tại đã đạt đến cấp độ nào rồi mau nói đi.
Cổ Viêm cau mày vội giục nói.
Cảnh giới võ sư ngũ trọng,cấp bậc thú hồn sư!
Ngọc Nhi khẽ đáp.
Mười ba tuổi đã đạt đến cảnh giới võ sư ngũ trọng lại còn là thú hồn sư trời đất có đùa không vậy thiên phú như này đâu phải thiên tài là quái vật mới đúng.
Cổ Viêm vẻ mặt kinh hãi trong lòng thầm nói.
Cổ Viêm ca đây là lần đầu tiên muội được một nam nhân lạ như huynh tắm cho, nhất thời không thể khống chế cảm xúc nên mới phóng thích võ hồn của mình ra, muội thật không có cố ý …..
Y phục đâu mau mặc vào cho ta, hôm nay ta mệt không có tắm rửa kì cọ gì hết.
Không thể chấp nhận cái lý do vô lý đến như vậy, Cổ Viêm đùng đùng nổi giận trừng mắt khẽ quát.
Huynh quên rồi sao, muội toàn thân kinh mạch bị tổn thương nặng hiện giờ không cử động được, huynh bảo ta làm sao có thể mặc y phục được.
Ngọc Nhi xấu hổ nói.
Không phải ngươi tu vi cao lắm sao, không phải ngươi là hồn sư cường đại sao, tự mình chữa thương đi còn cần ta làm gì.
Cổ Viêm tinh thần như sắp phát điên lên, nổi giận quát tiếp.
Bởi vì võ hồn của muội thuộc loại công kích không phải phụ trợ nên không có tác dụng trị thương cho nên...
Không cần nói nhiều, ta không muốn nghe ngươi giải thích mau lấy y phục của ngươi ra đây cho ta, ta sẽ mặc vào cho ngươi.