CHƯƠNG 12: MỘT ĐÊM ÁC MỘNG

Hành Trình Khám Phá Thế Giới Mới Của Thực Thể Thần Bí

CHƯƠNG 12: MỘT ĐÊM ÁC MỘNG

Tại con suối lúc này chỉ còn mình Cổ Viêm đang lau rửa vết thương, nữ nhân điên kia mặc dù hắn rất muốn dùng vũ lực dạy dỗ cô ta một trận, nhưng thực lực của cô ta quá mạnh hắn không cách gì đối phó nên hắn chỉ còn cách nhẫn nhịn cục tức này thay y phục để cô ta lên bờ.

Đau quá!

Tại sao số ta lại xui xẻo đến vậy, nếu không phải ta nổi lòng tham vật chất thì bản thân đã không thành ra nông nỗi như này.

Mỗi lần dùng khăn lau chạm nhẹ vào vết bỏng, hắn cứ ngỡ như bị ngàn nhát dao cứa vào da thịt, cảm giác thống khổ này là lần đầu tiên của hắn, tiếng kêu thmả thiết này kéo dài khoảng một canh giờ sau đó mới ngưng lại.

Cổ Viêm ca!

Trông thấy Cổ Viêm lên bờ, Ngọc Nhi khuôn mặt rạng rỡ lên tiếng hỏi han!

Cứ ngôi yên ở đó, ta đi thay y phục lát nữa quay lại.

Cổ Viêm dứt lới sau đó xác tay nải tiến về phía bụi rậm thay đồ.

……..

Phốc!

Cổ Viêm khẽ phất tay, từ trong giới chỉ xác của hai con yêu thú hiện ra cùng với hai quả trứng quái dị.

Cổ Viêm ca linh thai đó mau trích huyết nhận chủ đi!

Ngọc Nhi lên tiếng nói.

Dựa vào đâu cô khẳng định nó là linh thai, nhỡ đâu nó là trứng của yêu thú hay thú hạch thì sao!

Cổ Viêm nhíu mày đáp lại.

Hai con yêu thú này là giống đực lấy đâu ra trứng!

Ngọc Nhi mở miệng khẽ giải thích.

Không lẽ quả trứng này đích thực là linh thai!

Cổ Viêm kinh ngạc nói.

Trứng và linh thai mặc dù có hình dáng giống nhau nhưng kích thước lại khác nhau, trứng của yêu thú nhỏ hơn linh thai rất nhiều còn linh thai là sự kết tinh về cả phần hồn và toàn bộ tu vi năng lượng của một con yêu thú mà thành.

Ngọc Nhi khẽ giải thích tiếp.

Cạch!

Cầm thanh chủy thủ trong tay Cổ Viêm gõ nhẹ lập tức quả trứng bằng ngọc lục bích tách ra lam đôi, bên trong là dịch lỏng đặc sệt màu lục bích dậy mùi thơm ngào ngạt, khiến cho một kẻ sành ăn như hắn cũng phải nhỏ rãi phát thèm.

Viêm Ca nguy hiểm lắm đừng ăn sống như thế.

Ngọc Nhi hốt hoảng khẽ vang lên tiếng khuyên ngăn.

Ực ực ực ực.

Mặc cho Ngọc Nhi có nói gì Cổ Viêm cũng không quan tâm, hương thơm đặc biệt này làm cơn đói trong người hắn trỗi dậy, không thể kiềm chế được hắn một mạch nuốt trọn dịch lỏng này vào trong bụng.

Ngon quá!

Cổ Viêm lấy tay áo lau miệng cười sảng khoái một tiếng vang lên.

Cổ Viên nó là linh thai đó tại sao …..

Ngọc Nhi ngạc nhiên hỏi.

Ngay từ đầu ta đã không có hứng thú với việc thu nạp linh thai yêu thú làm võ hồn, ta chỉ muốn Cửu Thiên Liên Hoa làm võ hồn của ta.

Cổ Viêm mở miệng đáp.

Tại sao nhất định huynh lại chọn võ hồn thực vật mà không phải thú võ hồn.

Ngọc Nhi hiếu kỳ hỏi tiếp.

Không có lý do gì cả chỉ vì ta không thích thế thôi.

Cổ Viêm ngữ khí lạnh băng đáp.

Ực ực ực ực …

Dịch đen đặc sệt trong quả trứng hắc ngọc cũng bị Cổ Viêm nuối trọn, cái bụng nhỏ cuối cùng cũng được lấp đầy.

Xoẹt!

Vỏ hai quả trứng lúc này bỗng dưng động đậy biến thành một đạo hắc quang một lục quang phóng nhanh tới hứng Cổ Viêm dung nhập vào cơ thể hắn.

Chuyện gì thế này … sao có thể.

Cổ Viêm mở to mắt kinh ngạc run rẩy nói.

Bọn chúng đã chọn huynh làm chủ rồi đấy.

Ngọc Nhi mỉm cười nói.

Nhưng ta đâu có trích huyết thu nạp chúng đâu ta vừa mới ăn chúng đây, chuyện này sao có thể.

Nguyên do tại sao thì muội không biết, nhưng theo ta thấy khả năng cao bọn chúng đã chọn huynh làm chủ cũng có nghĩ sau này huynh sẽ có song sinh võ hồn đấy.

Ngọc Nhi mừng rỡ đáp lại.

Cũng có nghĩa là sau này ta với Cửu Thiên Liên Hoa hết cơ hội rồi sao?

Cổ Viêm nét mặt tỏ ra buồn bã nói.

Muội rất tiếc, mỗi người khi sinh ra cơ thể chỉ có thể chứa được tối đa hai võ hồn, nếu thêm một võ hồn nữa cơ thể sẽ không chịu đựng được mà phát nổ.

Ngọc Nhi giải thích tiếp.

Có cách nào lấy chúng ra khỏi người ta không?

Cổ Viêm hỏi tiếp.

Ngọc Nhi lắc đầu hiện vẻ bất lực, võ hồn một khi dung nhập vào cơ thể rất khó để lấy ra huống hồ hai bọn chúng lại tự nguyện.

Vậy từ giờ trở đi ta sẽ không tu luyện nữa để xem bọn chúng làm gì được ta,chỉ cần tu vi ta vẫn còn ở cảnh giới luyện khí thì sau này gặp lại Cổ lão đầu, lão nhất định sẽ giúp ta lấy chúng ra.

Viêm ca gia gia huynh thực sự có bản lĩnh đó sao?

Ngọc Nhi hiều kỳ hỏi.

Lão già đó là cường giả võ hoàng đấy, thực lực không tầm thường chút nào đâu.

Võ hoàng cảnh giới đó không phải là cảnh giới mà chỉ có các vị tông chủ của tông môn siêu cấp mới có được sao.

Ngọc Nhi ngạc nhiên đáp.

Ý ngươi là lai lịch lão già đó có thể ở tông môn siêu cấp nào đó sao.

Cổ Viêm nghe vậy giật mình hỏi.

Muội làm sao biết được liệu gia gia huynh có phải người thuộc tông môn siêu cấp không, huống hồ thế giới này vô cùng rộng lớn cường giả võ hoàng số lượng cũng không phải ít, cũng rất có thể gia gia huynh là cường giả ẩn cư nơi nào đó.

Cổ Viêm ca, mau lấy nốt phần thú hạch trong đầu chúng đi.

Ngọc Nhi lên tiếng nhắc nhở nói.

Thú hạch!, nó là thứ gì vậy.

Cổ Viêm hiếu kì hỏi.

Không lẽ huynh ở trong rừng săn yêu thú mà chưa từng nghe đến thú hạch sao.

Ngọc Nhi mở to con mắt kinh ngạc hỏi.

Ta ở trong rừng cũng bẫy mấy con yêu thú nhất cấp để xẻ thịt ăn mà thôi cũng chưa từng để ý đến chuyện đó.

Cổ Viêm mở miệng đáp lại.

Không phải chứ cho dù là yêu thú nhất cấp cũng có thú hạch, chuyện này ai cũng biết không lẽ huynh lại ….

Ngọc Nhi càng lúc càng tò mò về gia gia của Cổ Viêm, lão dạy hắn kiểu gì mà đến những kiến thức cơ bản cũng không có, rốt cuộc bao nhiêu năm nay hắn sống như thế nào vậy.

Tại Phục Long đại lục, thú hạch là một loại năng lượng tinh hạch bên trong cơ thể ma thú, bên trong tràn ngập thiên địa năng lượng cực kỳ cuồng bạo, đối với loại năng lượng này, trước giờ chưa từng có cường giả nào trực tiếp đem nó hút vào bởi vì quá nguy hiểm.

Tuy thú hạch không thể trực tiếp hấp thu, bất quá nó cũng là tài liệu chính không thể thiếu khi luyện dược, ma hạch trải qua bí pháp của luyện sư luyện chế, sẽ thần kỳ bị một số dược thảo trung hòa cuồng bạo thuộc tính, cuối cùng trở thành các loại linh dược tăng lên thực lực làm mọi người mơ ước, giá cả nhất thời tăng vọt!

Còn có, ma hạch còn có thể gia trì trên vũ khí, vũ khí được ma hạch gia trì, phá hư lực không chỉ tăng thêm một bậc, mà còn có tăng phúc đấu khí mê người đặc hiệu, rất được đấu giả giai tầng trên đấu khí đại lục truy đuổi.

Đương nhiên, trừ vũ khí, ma hạch cũng có thể gia trì trên khôi giáp và một số vật phẩm, giúp chủ nhân mang đến phòng ngự lực mạnh mẽ, giúp cho người ta lúc đối mặt với nguy hiểm thì có thêm vài phần bảo hộ sinh mạng.

Nhiều đặc hiệu như vậy, tự nhiên sẽ khiến cho thú hạch trở thành tài liệu không thể thiếu, không chỉ có cường giả, ngay cả luyện dược sư tôn quý, cũng thường xuyên đi khắp mọi nơi tìm kiếm cao cấp ma hạch, để luyện chế đan dược cấp bậc càng cao.

Ngọc Nhi một tràng dài giải thích.

Không lẽ cây trung phẩm linh khí này của ta cũng được rèn từ thú hạch hay sao?
Nhìn vào cây chủy thủ trong tay Cổ Viêm cất giọng hiếu kỳ hỏi.

Điều đó là đương nhiên, không chỉ vậy ngoài thú hạch ra còn có cả xương cốt hoặc răng nanh của yêu thú cũng có thể gia trì thành vũ khí cũng rất lợi hại, tuy nhiên điều này cũng chỉ xảy ra với yêu thú cấp linh thú trở lên mới làm được, còn dưới cấp bậc linh thú chỉ có thể sử dụng thú hạch kết hợp với một số nguyên liệu khác mà thành.

Cổ Viêm phải công nhận rằng về mảng kiến thức Ngọc Nhi am hiểu rất nhiều, hắn cũng phải tự trách mình sao trước giờ hắn không để ý đến những chuyện đó, chỉ biết ăn và ăn, Cổ lão đầu cũng chưa từng hỏi hắn về chuyện thú hạch, lão ta đường đường là võ hoàng cường giả thì đối với thú hạch yêu thú nhất cấp sao lại có hứng thú cho được a.

Viêm ca muội đói rồi.

Ngọc Nhi tỏ vẻ nũng nịu đáng yêu nói.

Biết rồi, biết rồi, ngươi cứ ngồi đây ta ra ngoài kia xẻ ít thịt hổ cho ngươi ăn.

Một canh giờ cặm cụi chế biến, cuối cùng Cổ Viêm cũng làm thịt xong con Ám Diệm Minh Hổ và Bích Lân Huyễn Xà, có thể về tài năng tu luyện hắn kém rất nhiều người nhưng về tài nghệ nấu ăn hắn không thua kém bất kỳ ai chỉ trong một hai canh giờ đã chế biến thịt của hai con yêu thú này thành món ăn thơm phức.

Ngon quá!

Không ngờ tài năng nấu nướng phu quân của muội lại lợi hại đến vậy, xem ra muội đã không chọn nhầm người, muội phải cảm tạ ông trời đã đem huynh đến bên muội.

Ngọc Nhi rạng rỡ cười vừa tâng bốc vừa tán thưởng nói.

Ha ha, đương nhiên rồi sau này ngươi thích ta sẽ tiếp tục chế biến nhiều món đặc biệt cho ngươi ăn.

Cổ Viêm gượng cười đáp lại.

" Khốn khiếp không lẽ cả phần đời còn lại của mình lại phải sống chung với nữ nhân điên này, mới ở chung có một thời gian ngắn mà đã bị trọng thương nặng thế này rồi ở lâu dài với thực lực thấp kém như mình có khi nào sau sau này cô ta nổi giận sẽ đánh trọng thương của mình, còn gia đình cô ta nữa chắc hẳn ai đấy cũng là cường giả chỉ cần họ thích bắt nạt ta lúc nào cũng được nghĩ thôi cũng thấy sợ rồi, nhất định phải tìm cách thoát khỏi cô ta mình không muốn sống chung với cô ta chút nào."

Cổ Viêm ca huynh đang nghĩ gì mà chăm chú vậy.

Ngọc Nhi tò mò mở miệng hỏi.

Không có gì, chuyện của ta ngươi không cần để ý, bây giờ trời cũng đã tối ngươi cả ngày hôm nay chắc cũng đã mệt rồi chúng ta hãy tìm một nơi nào đó nghỉ chân trước rồi ngày mai tính tiếp.

Sau một thời gian tìm kiếm Cổ Viêm cuối cùng đã tìm được hai gốc cây lớn, khẽ đặt Ngọc Nhi đặt cạnh một gốc cây, còn hắn di chuyển đến gốc cây còn lại đốt một ít lửa ở phía trước để sưởi ấm sau đó mới ngả lưng đánh một giấc, hôm nay quả là một này vất vả với hắn.

Cổ Viêm ca cho muội ngủ cùng với, đi mà?

Ngọc Nhi làm bộ nũng nịu nói.

Cổ Viêm bịt tai nhắm mắt lại, mặc cho nữ nhân điên này muốn nói gì hắn cũng không quan tâm.

Hừ, có phải muốn ta dùng lửa đốt cháy mông thì mới chịu hả.

Tính cánh lại thay đổi, Ngọc Nhi trừng mắt lạnh lùng quát.

Vài giây sau…..

Thế có phải tốt hơn không, chúng ta đã là phu thê đương nhiên phải ngủ cùng nhau mới hợp lý, hì hì.

Được Cổ Viêm ôm vào lòng, Ngọc Nhi đắm chìm trong cảm giác hạnh phúc, phối hợp với đó là không gian yên tĩnh giữa núi rừng, tiếng gió kêu rít nhè nhẹ, bầu trời trăng sáng đầy sao phối hợp tạo nên khung cảnh lãng mạng hiếm thấy.

Thình thịch …..thình thịch …..thình thịch.

Đó là tiếng tim đập của Cổ Viêm, ngả đầu vào ngực hắn, Ngọc Nhi có thế cảm nhận được sự hồi hộp trong lòng hắn, cũng khó trách đây là lần đầu hắn ngủ cùng một nữ nhân lạ như nàng.

Cổ Viêm ca chỉ là ngủ thôi mà, không cần căng thẳng như vậy đâu.

Ngọc Nhi ngẩn đầu mỉm cười nói.

Khốn kiếp không căng thẳng sao được, ngủ với ngươi khác gì ngủ với đám dã thú ngoài kia, ngộ nhỡ ngươi không kiềm chế được cảm xúc, cái mạng nhỏ này không phải sẽ toi sao.