CHƯƠNG 8: Nữ NHÂN PHƯỢNG NGỌC NHI
Nữ tử váy đỏ trừng mắt nhìn hắn, âm thanh chói tai kêu thành tiếng, nghĩ thế nào bản thân mình lại rơi vào tình thế bị người ta tùy ý đùa giỡn.
Đánh ta ư!, ngươi có bản lãnh đó sao, nhìn kĩ bản thân mình xem đến cử động còn không được vậy mà dám mạnh miệng đòi giết ta sao.
Nhìn sắc mặt vừa hung dữ vừa đáng yêu của nữ tử này, Cổ Viêm không nhịn được cười tủm tỉm cười đùa nói.
Tay chân sao thế này, tại sao không cử động.
Nữ nhân váy đỏ hiện vẻ bật lực nói.
Nàng không dám tin vào mắt mình bây giờ đã bị tàn phế, đã vậy còn bị một tên tiểu tử lạ mặt đùa giỡn hết lần này đến lần khác, nỗi nhục này khiến tâm trạng bắt đầu có dấu hiệu suy sụp.
Không được, mình không thể chết ở đây được, thù còn chưa trả,không thể chết được.
Ngươi đang nghĩ cái gì vậy, giờ thấy bộ dạng mình như vậy có phải muốn có ý định tự tử rồi phải không?
Cổ Viêm vẻ mặt tiếu dung khẽ che miệng cười đáp lại.
Ngươi đừng có nằm mơ, ta còn có rất nhiều chuyện ta cần phải giải quyết cho nên ta tuyệt đối sẽ không chết ở đây.
Nữ tử áo đỏ trừng mắt nhìn hắn, hung dữ quát, thực ra nàng ta chỉ cố tỏ ra bản thân mình ổn chứ thực chất giờ đây ắt hẳn rất đau khổ, một người đang yên đang lành đột nhiên rơi vào cảnh bị tàn phế cả đời như vậy, nếu đặt vào hoàn cảnh của mình, Cổ Viêm bản thân hắn không phát điên lên mới lạ.
A ….đồ dâm tặc, ngươi muốn làm gì, dừng tay lại cho ta, nếu còn đến gần ta sẽ cắn lưỡi tự tử cho ngươi xem.
Trông thấy Cổ Viêm có dấu hiệu lại gần, theo bản năng của một người con gái, nàng có cảm giác bản thân mình sẽ bị tên nam nhân này ra tay làm nhục, nhìn thẳng vào hắn hung dữ quát mắng.
Lời nữ nhân này nói Cổ Viêm không những không nghe theo tiếp tục tiến sát gần hơn quan sát khiến cho nữ nhân này càng thêm tức giận quát lớn cảnh cáo nói.
Đừng … đừng …đừng đến gần, ngươi còn tiến thêm bước nữa ta làm thật đấy.
Mặc cho nàng có khuyên ngăn như thế nào đi chăng nữa, hắn vẫn không dừng lại, vẫn tiếp tục bước tới, không còn cách nào khác, khóe miệng nàng khẽ cử động, chiếc lưỡi nhỏ xinh thò ra một đoạn nhỏ giữa hai hàm răng, ý định tự tử đã lóe lên trong đầu nàng, mặc dù không muốn chết như vậy, nhưng vì giữ cho tấm thân trong sạch thì đây là lựa chọn duy nhất của nàng.
Trong lúc hai hàm răng trong cá miệng nhỏ xinh của nàng chuẩn bị đóng xuống kết liễu mạng sống, thì bàn tay thô kệch của hắn đã nhanh hơn một nhịp ra tay bóp lấy cái miệng nhỏ của nàng, ngăn cản hành động ngu ngốc này lại.
Hừ, muốn chết ư, đâu có dễ như vậy, ngươi đừng quên trong cái bụng của ngươi đang chứa cả gia tài của ta đấy, cố gắng sống mà trả nợ cho ta, nếu không trả được đến lúc đó không cần ngươi ra tay tự ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết.
Nghe rõ chưa.
Cổ Viêm trừng mắt lạnh giọng lên tiếng cảnh cáo nói.
Khoan … ngươi vừa nói gì, ngươi là người vừa cứu ta sao, chứ không phải ngươi muốn …..
Câu nói của hắn làm nàng dần bừng tỉnh ra, nàng còn nhớ bản thân đã bị bọn chúng hạ độc lên người, sau đó còn rạch vài nhát dao lên mặt hủy dung nhan của nàng sau đó bị chúng ném vực sâu, nhưng hiện giờ xem kĩ lại ngoài kinh mạch tứ chi bị đứt đoạn ra thì độc tố trên người đã hoàn toàn biến mất.
Bây giờ mới nhận ra sao, nếu không phải ngươi rơi từ trên đó xuống đụng trúng người ta thì giờ đây ngươi đã trở thành một đống thịt vụn rồi, nếu không phải ta sử dụng cừu liên hoa cứu ngươi một mạng, hiện giờ ngươi đã trở thành đống thịt thối nát rồi, cho nên cố gắng mà sống trả nợ cho ta đấy.
Bàn tay thô kệch chạm nhẹ lên trán nàng, Cổ Viêm mở miệng minh bạch nói.
Ra vậy, là ta đã hiểu nhầm ngươi, cho ta xin lỗi,ta cứ nghĩ ngươi là loại người đó.
Sau khi mọi hiểu lầm đã được gỡ bỏ, nhìn thấy cử chỉ ân cần của hắn dành cho mình, nàng giờ mới thở phào nhẹ nhõm, thầm tự trách bản thân mình, tự suy nghĩ bậy bạ, nếu không phải hắn kịp thời ngăn cản thì nàng không biết bản thân mình đã gây ra chuyện ngu xuẩn như thế nào.
Ân nhân cảm tạ ngài đã cứu tiểu nữ một mạng à không hai mạng mới đúng chứ, không biết ân nhân danh xưng là gì để tiểu nữ tiện xưng hô.
Để phá vỡ bầu không khí căng thẳng, nàng là người mở miệng lên tiếng trước, cười híp mắt lên tiếng chào hỏi hắn nói.
Hừ, Cổ Viêm là tên của ta chẳng phải vừa nãy ta đã nói cho ngươi rồi sao, không phải ngươi ngu ngốc đến mức không nhớ đấy chứ.
Cổ Viêm tỏ vẻ không quan tâm lạnh lùng đáp lại cho xong chuyện.
Ha ha, là ta quyên mất xin lỗi Cổ Viêm ân nhân, tiểu nữ là Phượng Ngọc Nhi ngài sau này cứ gọi ta là Ngọc Nhi là được.
Ngọc Nhi vui vẻ đáp lại nói.
Đừng có gọi ta là ân nhân này ân nhân nọ khó nghe quá, người từ nay cứ gọi ta là Cổ Viêm là được rồi.
Vẻ mặt khó chịu, Cổ Viêm lên tiếng đáp lại.
Cổ Viêm ca, sau này muội gọi huynh như vậy có được không.
Ngọc Nhi mỉm cười khẽ đáp lại.
Hừ, cô muốn gọi sao thì tùy cô, miễn sao sau này đừng có gán cho ta hai chữ "ân nhân " là được, ta nhận không có nổi đâu.
Phải rồi, Cổ Viêm ca huynh làm gì ở dưới này vậy.
Nhà của huynh ở đâu?
Ngọc Nhi làm bộ mặt hiếu kỳ lên tiếng khẽ hỏi.
Nhà ta ở phía trên rừng nguyên linh, sở dĩ xuống đây cũng vì muốn tìm thần vật thay đổi bản thân ta.
Cổ Viêm nét mặt đượm buồn lên tiếng đáp lại nói.
Thần vật!
Huynh muốn tìm thứ gì vậy.
Ngọc Nhi hai mắt mở to, tò mò hỏi.
Cửu Thiên Liên Hoa, đã từng nghe đến bao giờ chưa?
Cổ Viêm đáp lại.
Cái gì, huynh nói gần đây có xuất hiện Cửu Thiên Liên Hoa sao?
Ngọc Nhi nghe hắn nói, toàn thân như bị thiểm điện đánh trúng, giật mình thốt lên một tiếng kinh ngạc nói.
Cô cũng biết đến loại thần vật này sao?
Cổ Viêm khẽ hỏi.
Đương nhiên là ta biết, loại thần vật này có khả năng sản sinh ra hồn linh ngưng tụ thành võ hồn thực vật, là bảo vật trân quý vô cùng, không chỉ với võ giả không khai linh được mà cả võ giả khai linh được cũng rất thèm muốn có nó.
Ngọc Nhi lên tiếng đáp lại nói.
Phải, ngươi nói không sai, bởi vì ta là người thường không những không có linh chủng thể chất mà tu vi thấp kém không thể trở thành võ giả bình thường chính vì vậy ta mới đi tìm cửu thiên liên hoa để có thể thức tỉnh võ hồn, bước vào cảnh giới của hồn sư.
Cổ Viêm gượng cười khẽ nói.
Ngọc Nhi nghe vậy cũng cảm thấy buồn thay cho hắn, về điểm thiên phú nàng phải thừa nhận hơn hắn rất nhiều, nàng không ngờ trên thế gian này vẫn còn những kẻ kém may mắn như hắn.
Nhìn thấy bộ dạng đáng thương của nữ nhân này Cổ Viêm lại động lòng trắc ẩn vốn dĩ muốn mặc kệ sống chết của nữ nhân này mà rời đi nhưng lương tâm hắn không cho phép nếu cứ thế rời đi hắn sợ rằng mình sẽ cắn dứt lương tâm suốt đời.
Thật ra với tình trạng hiện giờ của cô không phải không có cách chữa khỏi, chỉ có điều ……
Cổ Viêm khẽ cười an ủi nàng, ngập ngừng nói.
Bộ dạng ta như này, vẫn còn có cách chữa trị sao, là cách nào, huynh mau nói đi.
Ngọc Nhi mở to mắt tâm trạng bỗng trở nên kích động, vội vã thúc giục hắn nói.
Trước đây ta có từng nghe gia gia ta nói, ở phía nam rất xa nơi chúng ta đứng có một ngọn núi Tuyết Vân Sơn cao lớn đồ sộ nằm tại phía nam cách Bắc Hoàng thánh triều rất xa trên đỉnh có một cái động băng ở trong đó có một cái đầm nhỏ gọi là thái nhất chân thủy nó có tác dụng khôi phục mọi vết thương của con người thậm chí cả tu vi đã mất cũng có thể khôi phục lại, cho dù bị thương nặng đến đâu chỉ cần bản thân còn một hơi thở vẫn cứu sống được, chỉ có điều con đường đó rất ra muốn tìm ra vị trí chính xác cũng không dễ dàng đâu.
Cổ Viêm lên tiếng giải thích nói.
Tuyết Vân Sơn, đó không phải là địa phận của Băng Vân Cung sao?
Ngọc Nhi khẽ hỏi.
Chính xác, chỉ là khoảng cách của nó so với Băng Vân Cung còn rất xa, hơn nữa ở đó có rất nhiều tòa núi tuyết, muốn tìm ra vị trí chính xác của nó cũng không dễ dàng chút nào đâu.
Cổ Viêm trầm giọng nói.
Là vậy sao, không ngờ trên thế gian này lại có thứ thần kỳ như vậy, ông trời quả nhiên không tuyệt đường sống của ta.
Ngọc Nhi mừng rỡ trong lòng thầm nghĩ.
Chuyện này nói sau đi, ta hỏi ngươi, có phải ngươi đắc tội với ai, nên mới bị người ta ám sát xém chút phải mất mạng như này đúng không?
Cổ Viêm hiếu kỳ cất tiếng hỏi.
Ngươi hiểu lầm rồi, chỉ tại có những kẻ xấu xa đố kỵ với tài năng thiên phú lẫn nhan sắc của ta nên mới tìm đủ mọi cách dồn ta vào chỗ chết, chứ thực ra ta cũng chưa từng gây thù chuốc oán với ai cả.
Ngọc Nhi buồn bã đáp lại.
Loài người thật đúng là sinh vật khó hiểu, chỉ vì đố kỵ diện mạo bên ngoài cũng có thể ra tay không từ thủ đoạn sát hại lẫn nhau, không giống như những chủng loài khác chỉ khi có kẻ xâm phạm lãnh thổ của chúng, chúng mới trở nên hung dữ mà truy sát họ, đằng này chỉ vì có chuyện nhỏ như vậy thôi cũng truy sát cho được, thế giới này thật sự điên đảo hết rồi, aiz!