CHƯƠNG 6: MỘT CON ĐƯỜNG MỚI MỞ RA
Đau đầu quá.
Cổ Viêm chấn động vô cùng, điều cuối cùng hắn có thể nhớ được chính là bị Cổ lão gõ nhẹ một cái sau gáy sau đó bất tỉnh.
Không lẽ ta đang ở ……
Vẻ mặt đầy nghi hoặc, Cổ Viêm thầm nghĩ.
Nhìn lướt qua cảnh vật nơi đây, tất cả đều rất quen thuộc, quen thuộc đến lạ kỳ.
Không lẽ đây chính là căn nhà ta và Cổ lão đang ở sao.
Cổ Viêm vẻ mặt chấn kinh khẽ phán.
Phải.
Đây là nhà của chúng ta, tỉnh dậy rồi thì mau xuống giường lại đây ăn đi.
Đó là âm thanh quen thuộc của Cổ lão, bước từ bên ngoài vào trên tay cầm một hũ cháo thơm phức, khẽ đặt xuống một cái bàn gỗ rồi nói.
Cổ lão vừa nói dứt lời thì bụng của Cổ Viêm kêu giống như tiếng trống kêu, không chần chừ hắn vội nhảy xuống giường, khóe miệng nhỏ rãi, hai đồng tử dán lên hũ cháo trên bàn mà lao tới.
Sụp, sụp!
Ngon quá, đã thật.
Sau khi lấp đầy cái bụng trống bằng năm bát cháo, Cổ Viêm khẽ xoa cái bụng căng tròn, thở ra mội hơi dài, sung sướng nói.
Ha ha xem ngươi kìa ta nuôi ngươi bao nhiêu năm vậy có từng thấy ngươi đói như vậy đâu, quả nhiên ngươi còn quá yếu, một chút khổ cực cũng không chịu đựng được.
Cổ lão,khuôn mặt hài hước mỉm cười nói.
Mà Cổ lão bây giờ ta có lên gọi người là Cổ lão hay nên gọi là Cổ thúc đây.
Nhìn dáng vẻ tiêu sái của Cổ lão lúc này, Cổ Viêm cũng không biết lên gọi lão thế nào, lão giờ đã trẻ hơn trước rất nhiều, mái tóc cũng đen trở lại mặc dù cũng có vài sợi màu trắng nhưng cũng không đáng là bao, không còn cách nào khác hắn đành phải hỏi thẳng lão.
Cứ gọi ta là Cổ lão như trước là được.
Cổ lão mỉm cười đáp lại.
Cổ lão đầu tại sao người lại làm vậy, nếu không phải tại người thì ta đã sớm lấy cái mạng của Lưu Lôi đó rồi.
Cổ Viêm trừng mắt lên tiếng trách mắng nói.
Cổ Viêm ta biết ngươi rất hận tên tiểu tử Lưu Lôi đó, thậm chí muốn giết hắn, nhưng ngươi giết hắn rồi thì sao, liệu người nhà hắn có tha cho ngươi không.
Cổ lão trầm giọng khẽ hỏi.
Có người ở đây cho bọn chúng mười lá gan chúng cũng không dám!
Cổ Viêm vẻ mặt đắc ý, ngữ khí bình thản nói.
Nếu không có ta bên cạnh thì ngươi tính sao?
Cổ lão hỏi tiếp.
Nghe Cổ lão hỏi, Cổ Viêm không biết nên trả lời như thế nào cho phải, về điểm này hắn phải thừa nhận người nói đúng, nếu bây giờ không có người chống lưng bên cạnh thì cho dù hắn có giết được Lưu Lôi thì Lưu gia của hắn chắc chắn sẽ không tha cho hắn.
Tiểu tử có phải trông bộ dạng ta như vậy bất ngờ lắm đúng không, ngươi có muốn biết tại sao ta lại phải giả bộ là một lão già yếu đuối lẩn trốn ở khu vực Lưu Hương Thành nhỏ bé này không?
Cổ lão xoa đầu hắn cười hỏi.
Để ta đoán xem, có phải lý do phải trốn ở Lưu Hương Thành là bị người ta truy sát không, nếu không cũng phải ẩn dấu tu vi lẩn trốn khổ sở như vậy.
Nghe Cổ Viêm nói Cổ lão chỉ biết gãi đầu híp mắt cười xem ra lý do lão ta lẩn trốn tại Lưu Hương Thành đã bị hắn đoán trúng, nhưng hắn cũng phải cảm ơn lão ta nhờ có lão ta mà hắn được nhận nuôi và biết được không ít thông tin thú vị về thế giới này.
Phải rồi Cổ lão tại không phải người rất mạnh sao, mau truyền thụ công pháp siêu cấp của người cho con đi, sau khi con học được rồi sẽ không cần người bảo vệ nữa,cũng không phải sợ đám người Lưu gia kia nữa.
Trong đầu nảy ra ý định điên rồ, Cổ Viêm vội vã quỳ xuống cầu xin năn nỉ Cổ lão nói.
Hài tử ngốc không phải ta không muốn dạy cho con, mà là vì trong người con người thể chất quá bình thường hơn nữa lại không có linh chủng trong người do vậy cũng sẽ không có võ hồn cho nên cho dù ta có muốn truyền cho con con cũng không thể học được.
Cổ lão khẽ xoa đầu hắn, cười nhẹ nói.
Vậy cũng có nghĩa là con vĩnh viễn trở thành người phàm như bọn chúng nói sao.
Cổ Viêm vẻ mặt buồn bã nói.
Ha ha, cũng không phải không có cách, tu đạo vốn là nghịch thiên, chỉ cần có quyết tâm không gì là không thể xảy ra được.
Cổ lão mỉm cười nói.
Hừ, nói thì hay lắm người có phải là ta đâu, quả nhiên đã là thiên tài rồi thì nói gì cũng đúng.
Cổ Viêm thầm nghĩ trong lòng nói.
Ngươi cũng đừng có trách ta, ta thật không có bản lãnh dạy ngươi, cũng chính vì lẽ đó ta mới đem ngươi đến Vân Lan học viện và dùng cách bỉ ổi như vậy để giúp ngươi nhập học, ai ngờ …..
Ai ngờ biến thành trò cười cho thiên hạ đúng không?
Cổ Viêm hài hước khuôn mặt cười cười nói.
Thật ra không phải không có cách để biến một người phàm như ngươi trở thành võ giả, chỉ có điều ………
Cổ lão mở miệng ấp úng nói.
Còn cách khác sao, người mau nói đi!
Cổ Viêm không nhịn nổi sự hiếu kỳ lên tiếng khẽ hỏi.
Mặc dù với thể chất hiện tại của ngươi không thể nào trở thành võ giả, nhưng không có nghĩa ngươi hết hy vọng, ngươi có thể tìm kiếm một võ hồn khác để thức tỉnh chỉ cần thức tỉnh trước khi bước vào cảnh giới võ sư là được.
Cổ lão nhấp một ngụm trà nói tiếp.
Tìm kiếm một võ hồn cho riêng mình.
Chuyện này thật vô lý, không phải võ giả đến cảnh giới khai linh mới có khả năng ngưng tụ thành võ hồn sao.
Cổ Viêm run rẩy ngạc nhiên kêu lên nói.
Ở Phục Long đại lục của chúng ta yêu thú phân làm bốn chủng loại từ thấp cho tới cao lần lượt là yêu thú, yêu linh, yêu vương, yêu hoàng, yêu thánh, yêu đế,yêu tổ,trong đó yêu tổ là mạnh mẽ nhất thực lực của chúng có thể sánh ngang với võ thần cảnh giới thậm chí nếu đủ mạnh có thể giết một cường giả cảnh giới võ thần.
Yêu tổ ….. giết được cả võ thần cảnh giới.
Cổ Viêm cả người cứng đơ lại hai mắt mở to hiện vẻ kinh hãi, khóe miếng lắp bắp nói.
Yêu tổ và võ thần chỉ là nhân vật có trong truyền thuyết, trước giờ chưa từng xuất hiện, ngươi cũng đừng có để ý làm gì!
Cổ lão hài hước cười nói.
Cổ Viêm ngươi đã từng nghe đến linh thai bao giờ chưa.
Lấy lại bộ dạng nghiêm túc Cổ lão trầm giọng hỏi tiếp.
Cổ Viêm không trả lời lắc đầu đáp lại.
Linh thai là sự thai nghén toàn bộ tu vi một đời của một yêu thú ngưng tụ mà thành là đại biểu cho sự tiến hóa của chúng sau này, muốn trùng kích thành linh thú bắt buộc yêu thú đó cần có linh thai, tuy nhiên không phải yêu thú nào cũng có thể sản sinh ra linh thai, nhưng một khi yêu thú nào đó sở hữu linh thai thì đều thuộc chủng tộc vô cùng cường đại, rất khó để hàng phục nó.
Nếu một yêu thú đó mà bị con người săn bắt cướp đoạt được họ có thể dùng nó để ngưng tụ thành võ hồn của mình, chỉ cần họ chưa đạt đến cảnh giới võ sư.
Cổ lão giải thích tiếp.
Dùng linh thai của yêu thú ngưng tụ thành võ hồn, chuyện này thật quá thần kỳ.
Cổ Viêm hiện vẻ phấn khích, mừng rỡ reo lên nói.
Nhưng ngươi cũng cần phải lưu ý, vì nó là võ hồn của yêu thú bên ngoài dung nhập vào cơ thể chứ không phải là võ hồn bản nguyên mà cơ thể sản sinh ra nên nó sẽ có ý thức riêng của mình thậm chí có một số linh thai yêu thú còn có khả năng tấn công chủ của mình thà chết chứ không chịu làm võ hồn của họ nên rất khó để thuần hóa để sử dụng nó.
Cổ lão mở miệng khẽ nhắc nhở nói.
Nói vậy cũng như không, người xem ta chỉ là con người bình thường làm sao có đủ bản lãnh để săn bắt những yêu thú cường đại đó không sợ rằng chưa thu được võ hồn thì cái mạng nhỏ cũng không còn đâu.
Vẻ mặt khó chịu, Cổ Viêm trừng mắt nhìn lão đầu này mở miệng làu bàu nói.
Tiểu tử thối, ta còn chưa nói hết, ngươi cằn nhằn cái gì, Cổ Nguyên ta trước giờ đã lừa ngươi lần nào chưa?
Cổ lão khẽ trừng mắt cười nói.
Người có cách nào khác nữa, thì nói thẳng ra đi, đừng có vòng vo nữa.
Cổ Viêm tay chống cằm, tỏ vẻ không quan tâm.
Ngươi đã từng nghe đến thần vật " Cửu Thiên Liên Hoa " bao giờ chưa?
Cổ lão chậm rãi cất tiếng hỏi tiếp.
Hình như trong điển tịch vạn dược thảo có từng nhắc đến nó hình vẽ của nó ta còn nhớ rõ trong đầu, trong đó có nói nó là một loại thảo dược cực hiếm khả năng có thể cải thiện thể chất giúp cơ thể cường đại hơn, tu bổ linh hồn giúp cho linh hồn cường đại hơn người thường rất nhiều.
Cổ Viêm trầm giọng đáp lại nói.
Ngươi nói không sai, nhưng có điều nó còn một công năng quan trọng khác!
Cổ lão đáp lại nói.
Còn công năng quan trọng khác ư, người mau nói đi.
Cổ Viêm hiếu kỳ hỏi.
Ngoài những công năng trên nó còn một công năng khác đó chính sản sinh ra hồn linh, ngưng tụ thành võ hồn.
Cổ lão mỉm cười nói tiếp.
Người mau nói đi, có thể tìm nó ở đâu.
Cổ Viêm hai mắt sáng bừng, hiện vẻ phấn khích vội giục lão nói.
Hô!
Biến.
Từ trong tay của Cổ lão xuất hiện hai bảo vật kì dị, tay trái là một tấm bản đồ rách và một thanh chủy thủ sắc bén, tay phải là một hộp ngọc tinh xảo lấp lánh.
Cổ lão đầu, đây là cái gì vậy.
Ánh mắt hiếu kỳ dán lên ba kiện bảo vật trên tay lão, Cổ Viêm khẽ hỏi.
Cổ Viêm nghe kĩ đây bên tay trái của ta chính là tấm bản đồ dẫn đến vị trí của Cửu Thiên Liên Hoa và trung phẩm linh vũ khí, bên tay phải của ta chính là hộp ngọc đựng Cừu Liên Hoa, một loại thảo dược vô cùng trân quý có thể chữa được bách độc, hai bảo vật này đối với ta rất trân quý ngươi phải giữ cho nó cẩn thận đấy.
Cổ lão trầm giọng căn dặn nói.
Chỉ có một kiện trung phẩm linh khí thôi sao có quá keo kiệt không vậy?
Cổ Viêm làu bàu nói.
Tiểu tử thối làm người phải biết tự thân cố gắng đừng quá ỉ lại vào mấy món bảo vật, cho dù ta có cho ngươi kiện bảo vật phẩm chất cao hơn ngươi thử nghĩ xem với thực lực của ngươi hiện tại nếu gặp kẻ có giã tâm có giữ nổi nó không, ta chỉ có thể giúp ngươi đến đây thôi, hành trình sau này phải dựa vào bản thân ngươi rồi, mọi chuyện sau này phải thật cẩn thận có biết chưa, chỉ cần sau này thực lực ngươi mạnh mẽ lên tự khắc ta sẽ đem những pháp bảo tốt nhất cho ngươi.
Cổ lão xoa đầu mỉm cười an ủi nói.
Cổ lão người định bỏ ta mà đi sao, người định đi đâu vậy, có thể cho ta đi cùng được không?
Cổ Viêm khuôn mặt đáng yêu nũng nịu, năn nỉ cầu xin nói.
Ngươi cũng biết rồi đấy ta vì lẩn trốn sự truy sát mà phải ẩn giấu dung mạo lẫn tu vi sinh sống tạm bợ tại Lưu Hương Thành hiện giờ đã bại lộ thân phận, đám người đó vẫn ở quanh đây tìm kiếm ta không lâu nữa sẽ tìm kiếm ta để trả thù, ngươi đi theo ta chỉ càng thêm nguy hiểm thôi.
Cổ lão trầm giọng đáp lại.
Nếu là vậy thì thôi, người đi một mình đi, ta không làm phiền người nữa.
Cổ Viêm nghe vậy mỉm cười nhìn lão vỗ vai nói.
Tiểu tử thối, sao sắc mặt ngươi thay đổi nhanh đến vậy, không phải vừa nãy còn khóc nóc ỉ oi đòi theo ta đến cùng sao?
Cổ lão giật mình kinh ngạc hỏi.
Ha ha, có ngu mới đi theo người, ta còn tưởng người đi ngao du sơn thủy đâu đó nên ta mới đòi theo, nhưng người lại nói có người truy đuổi đi theo sẽ rất nguy hiểm, nếu vậy thì người đi một mình đi, ta không làm phiền người nữa.
Cổ Viêm sang sảng cười đáp lại.
Cốc!
Ui đau, sao người lại đánh ta, ta nói gì sai sao?
Bị Cổ lão gõ cho sung đầu, Cổ Viêm trừng mắt khẽ quát nói.
Tên tiểu tử vô tâm nhà ngươi, có phải ngươi mong ta chết lắm được không, xem ra mấy năm nay nuôi ngươi thật tốn cơm tốn gạo rồi.
Cổ lão trừng mắt lên, mắng một trận.
Người mạnh như vậy sao mà chết được, không phải người nói ta thực lực quá yếu kém sao, có đi theo người cũng chỉ làm vướng tay vướng chân người thôi, chi bằng để người đi một mình sẽ an toàn hơn.
Cổ Viêm ôm đầu lên tiếng giải thích nói.
Hừ, đợi sau khi ta xử lý xong mọi chuyện sẽ quay lại tìm ngươi, thời gian ta không có ở bên cạnh, nhất định phải chăm chỉ luyện tập đấy, không được lười nhát có biết chưa,sau khi ta quay lại ta muốn trông thấy sự tiến bộ của ngươi có biết chưa?
Cổ lão nhíu mày miệng căn dặn nói.
Cổ lão đầu, người ít nhất cũng phải đưa cho ta công pháp nào tu luyện để phòng thân chứ, người nghĩ thử xem hiện giờ ta sắp phải một mình xông pha ra thế giới bên ngoài rồi cũng cần phải có bộ công pháp nào để tu luyện chứ.
Cổ Viêm làm bộ nũng nịu, níu tay lão lên tiếng đòi hỏi nói.
" Trích tinh kiếm pháp ", " Thiên lý vạn hành " đây là hai loại võ kỹ lợi hại lắm đấy ngươi cầm nó mà tu luyện dần đi, ta nghĩ ngoài hai bộ công pháp này ra cũng không còn bộ nào phù hợp với ngươi nữa.
Cổ lão đưa hai quyển công pháp cho Cổ Viêm, thản nhiên nói.
Hì hì, đa ta Cổ lão, ta xin hứa sẽ chăm chỉ học tập, nhất định sẽ không phụ sự kỳ công của người đâu.
Cổ Viêm vẻ mặt vui sướng nhìn hai quyển công pháp trên tay, mỉm cười đáp lại nói.
À, chút nữa ta quên mất không nói với ngươi nếu ngươi có gặp may giết một yêu thú nào mà muốn hấp thụ linh thai chỉ cần ngươi trích một giọt máu nhỏ lên bề mặt của nó, lập tức nó sẽ tự động dung nhập vào nội thể của ngươi, đợi khi ngươi đạt đến cảnh giới võ sư linh thai sẽ tự khắc nở ra ngưng tụ thành võ hồn.
Cổ lão trầm giọng nói tiếp.
Thế còn cửu thiên liên hoa thì sao, không lẽ người cũng bắt ta nhỏ máu vào nó sao?
Cổ Viêm hiếu kỳ hỏi tiếp.
Đối với cửu thiên liên hoa hồn linh chính là nhụy hoa của nó, chỉ cần ngươi tách nó ra rồi trích huyết nhận chủ là được muốn chọn võ hồn thực vật hay thú võ hồn tùy thuộc vào ngươi đấy.
Cổ lão nói tiếp.
Ta nhớ rồi!
Cũng không còn sớm nữa, ta phải lên đường trước đây, hãy nhớ kỹ lời ta dặn ở một mình không được phép lười nhác, đợi đến khi ta quay lại tìm ngươi mà vẫn không có tiến bộ gì, đến lúc đó sưng mông thì cũng đừng có trách ta.
Cổ lão vừa căn dặn xong, lập tức biến thành một đạo hắc quang bay thẳng lên bầu trời, chớp mắt biến mất không một chút dấu vết.
Hắc hắc, may quá đến phút cuối vẫn có thể xin lão già này hai quyển công pháp để phòng thân, cái lão gì này thật đáng ghét bao năm qua giả bộ làm kẻ vô dụng, đã thế còn không chịu dạy ta bất cứ loại pháp môn nà, để ta bị người khác ức hiếp, lão cứ chờ đấy mà xem sớm muộn gì Cổ Viêm ta sẽ vượt qua cả lão, đến lúc đó xem ai dám nói ta là phế vật nữa không.
Hừm, để xem nào hai công pháp này có gì đặc biệt nào.
Độp!
Cái lão gì khốn khiếp lại dám lừa ta, công pháp gì mà toàn chữ với chữ thế này, đến một cái hình vẽ cũng không có, lão biết thừa văn chương ta cũng không có nhiều, làm vậy chẳng phải làm khó ta sao, cái lão già khốn khiếp, lão đi chết đi cho ta đừng có để ta nhìn thấy cái bản mặt khốn khiếp của lão nữa.
Cổ Viêm cầm cuốn công pháp vô dụng trên tay, đập mạnh xuống đất nhìn lên bầu trời không ngừng chửi rủa lão nói chửa rủa một hồi lâu hắn mới ngừng miệng lại thở hổn hển đến một bộ võ kỹ hành trang cũng không học được xông pha giang hồ rất khó khắn với một người bình thường như hắn nhưng nghĩ đến cơ hội trở thành cường giả trước mặt hắn gạt bỏ tất cả lấy lại tinh thần cứ tưởng đến thế giới loài người sống một cuộc sống nhàm chán cho đến hết đời nhưng bây giờ một thế giới mới sắp mở ra khiến hắn không nhịn nổi mà phấn khích reo lên.
Thế giới loài người bắt đầu thú vị rồi đây, không biết hành trình phía trước sẽ ra sao sẽ gặp khó khăn gì nhưng để sinh tồn trong thế giới này ta nhất định phải trở nên mạnh mẽ.