CHƯƠNG 4: THIÊN TÀI VÂN DƯƠNG
Hàn Thiên vẻ mặt bình thảng đáp lại.
Đặt bàn tay lên phỉ linh một ánh sáng màu lam rực rỡ, ngay sau đó trên bề mặt nó xuất hiện biểu tượng hình một con chim màu xanh rồi dần dần biến mất.
Hàn Thiên võ hồn ưng băng nhị phẩm, thăng cấp lên lớp cao cấp!
Ở bên dưới một tràng vỗ tay tán thưởng hắn, không hổ danh là con cháu Hàn gia, mặc dù chỉ là võ hồn nhị phầm nhưng nếu đã thức tỉnh được thì cũng được coi là một thiên tài, không làm mất mặt Hàn Gia.
Lưu Lôi trông thấy vậy vô cùng bực bội vốn tưởng hôm nay hắn được diễu võ dương oai trước mặt mọi người vậy mà cuối cùng hào quang lại bị Hàn Thiên cướp sạch.
Diệp Linh Nhi, khai linh cảnh võ hồn lôi xà tam phẩm, lớp cao cấp.
Mộc Vân, khai linh cảnh, võ hồn mộc linh cầm, tứ phẩm, lớp cao cấp.
Cả hai nữ tử này đều được xếp vào lớp cao cấp thiên tài, mọi người đều không lấy làm lạ kết quả này vì họ đều biết thực lực bối cảnh của hai nữ nhân này.
Lúc này chỉ còn mỗi Cổ Viêm và tiểu tử mặc hắc bào kia, Cổ Viêm cũng không cảm thấy quá lo lắng, tu vi hắn đến đâu hắn biết rất rõ chỉ có điều hắn không hiểu tại sao Cổ lão nhất mực muốn hắn lên, há chẳng phải làm trò cười cho thiên hạ sao.
Cổ Viêm, cầm lấy viên đan được này, chỉ cần trước khi lên đó nuốt nó vào cố gắng nhịn đau chút là có thể qua được ải này.
Cổ lão dúi tay hắn một viên đan được màu nâu, khẽ nói.
Có được không vậy, như thế là gian lận đó?
Cổ Viêm mí mắt giật giật, run rẩy kinh sợ nói.
Ở đây rất đông người ngộ nhỡ bị người ta phát hiện, không biết kết cục sẽ thê thảm tới mức nào, Cổ Viêm không thể tưởng tượng ra được, nỗi lo lắng biểu hiện hết lên khuôn mặt.
Yên tâm đi mọi chuyện đã ở trong phạm vi tính toán của ta rồi, sẽ không có chuyện gì bất trắc xảy ra đâu, nhớ kỹ sau khi dùng xong phải mau chóng đặt tay lên thạch trụ sau đó mau chóng xuống đây nôn nó ra, nếu không hậu quả sẽ vô cùng nguy hiểm đấy.
Cổ lão chắp tay cười tà dị, khẽ dặn dò nói.
Tiểu huynh đệ, có phiền không nếu ta lên trước.
Từ phía xa nam nhân mặc hắc bào Vân Dương vừa lúc nãy ra tay tương trở Cổ Viêm đến gần mỉm cười hỏi hắn.
Nếu ngươi muốn thì cứ lên trước đi, ta đợi ở đây cả ngày trời rồi có đợi thêm một người nữa có là gì đâu.
Cảm ơn, tiểu huynh đệ.
Người tiếp theo Vân Dương!
Hóa ra tên tiểu tử này tên là Vân Dương, chỉ nhìn phong thái của hắn đi thôi mình cũng đủ biết không phải người tầm thường rồi, chỉ có điều không biết thiên phú của hắn kinh khủng ở mức nào đây.
Cổ Viêm hiếu kỳ lẩm bẩm trong lòng tự hỏi.
Ở phía dưới khi trông thấy Vân Dương cởi bỏ lớp áo choàng bên ngoài lộ ra khuôn mặt anh tuấn khiến đám nữ nhân không ngừng hò reo, ánh mắt đứa nào đứa nấy cũng đều xuất hiện hình trái tim, dán lên thân hình của tên tiểu tử này không rời đây chính là sự đãi ngộ mà chỉ có thiên tài mới có được, Cổ Viêm nhìn tiểu tử này cũng cảm thấy ghen tỵ hắn cũng muốn được người ta khen ngợi như vậy chỉ tiếc về ngoại hình không thể bằng tên tiểu tử này thiên phú càng không bằng đây chính là một mơ ước hão huyền không thể nào đạt được.
Cổ lão cái đám nữ nhân bên dưới bị làm sao vậy, Vân Dương hắn mới có bước lên đài thôi còn chưa thể hiện ra thiên phú của mình, có cần phải reo hò như vậy không.
Cổ Viêm hiếu kỳ lên tiếng khẽ hỏi.
Rất đơn giản, vậy mà cũng không biết, ngươi không thấy tướng mạo của hắn anh tuấn tiêu sái như vậy sao, đám nữ nhân mê mệt cũng là điều bình thường thôi có gì lạ đâu.
Cổ lão khuôn mặt hài hước lên tiếng giải thích.
Không lẽ nam nhân như chúng ta cũng yêu thích nữ nhân đẹp giống đám nữ nhân yêu thích vẻ đẹp của nam nhân sao?
Ha ha, đúng vậy ngươi nói không sai con người ai mà không thích cái đẹp cơ chứ nam nhân chúng ta cũng không ngoại lệ.
Cổ lão mỉm cười khẽ vuốt chòm râu trắng phán.
Ra vậy, giờ đây ta đã hiểu thêm một điều quan trọng nữa ở trong thế giới này, muốn được người khác giới yêu thích thì diện mạo bên ngoài nhất định phải đẹp ngoài ra thiên phú phải hơn người thường càng ghi điểm trong mắt đám con gái.
Cổ Viêm lẩm bẩm trong đầu khẽ phán.
Thấy vẻ mặt đờ đẫn của Cổ Viêm, Cổ lão cũng có thể hiểu được, khẽ xoa đầu động viên hắn mỉm cười nói.
Có điều ngươi cũng không phải ghen tỵ với hắn làm gì, tuổi ngươi còn quá nhỏ, cơ thể chưa phát triểu hoàn thiện, cứ đợi thêm chục năm nữa đi, biết đâu lúc ngươi trưởng thành có khi còn anh tuấn hơn tên Vân Dương này rất nhiều, đến lúc đó thiếu gì nữ nhân theo đuổi, ha ha.
Cả ngày hôm nay người nói được câu này lọt tai đấy, Cổ Viêm ta là ai mà dễ dàng chịu thua chúng sớm muốn gì có ngày ta sẽ vượt qua đám người gọi là thiên tài này.
Cổ Viêm ngẩn cao đầu đắc ý cười nói.
Vân Dương không đi qua thạch trụ kiểm tra tu vi mà trực tiếp đặt tay lên phỉ linh một luồng ánh sáng màu tím chói lóa ngay sau đó phỉ linh hiện lên hình thái một thanh tiểu kiếm.
Vân Dương khai linh cảnh, võ hồn kiếm linh, phẩm chất nhất phẩm, hỏa hệ.
Đám đông bên dưới có chút thất vọng về nam nhân này, tu vi của hắn mặc dù cũng không tệ, nhưng võ hồn thi thua xa tên Hàn Thiên kia, kiếm linh võ hồn này đếm từ đầu đến giờ cũng cả chục người có không quá nổi bật.
Thất vọng nhất có lẽ là đám nữ nhân bên dưới kia.
Aiz! ta còn tưởng thiên phú của hắn kinh thiên tới mức nào hóa ra cũng chỉ được cái mã bên ngoài mà thôi.
Cổ Viêm ngữ khí có chút thất vọng đối với tên tiểu tử này, nhưng trong lòng lại rất vui sướng, thầm tán thưởng ông trời, quả nhiên người rất công bằng không cho không ai cái gì, cho hắn diện mạo anh tuấn nhưng bù lại thiên phú lại rất tầm thường thua hẳn một đứa con gái, hắn còn tưởng võ hồn của hắn cao đến đâu hóa ra cũng chỉ là nhất phẩm nếu đổi lại là phẩm chất cao hơn chắc hắn tức hộc máu mà chết mất.
Lưu Lôi trông thấy đám đông thất vọng, cười khinh thường nhìn Vân Dương nói.
Ha ha, lại là võ hồn kiếm linh một phế võ hồn có cho ta ta cũng không cần.
Ngươi chê ta là phế võ hồn vậy muốn thử sức mạnh của nó không, à quên chút nữa ta quên mất ngươi là bại tướng dưới tay ta có tư cách gì để đấu với ta chứ.
Ngươi!
Trông thấy bộ mặt tức giận của Lưu Lôi, Hàn Thiên kia rất khoái chí mở miệng chen lời vào nói.
Người ta có là phế võ hồn ít nhất còn hơn một số người sinh ra đã không có võ hồn vậy mà vẫn không biết xấu hổ.
Hàn Thiên ta nhịn ngươi lâu lắm rồi đấy, sao đây ngươi muốn đánh nhau phải không đừng tưởng có loại võ hồn rác rưởi đó ta lại sợ ngươi, có gan lên võ đài đấu với ta một trận.
Lưu Lôi tức giận quát.
Được thôi nếu ngươi không sợ mất mặt thì lên đây Hàn Thiên ta chấp ngươi một tay còn được.
Phía dưới đám đông không ngừng bàn tán Lưu Lôi tên tiểu tử này thường ngày gây họa bắt nạt người khác hôm nay bị người khác làm cho mất mặt sao họ có thể bỏ qua mà hùa theo được.
Cổ Viêm trông thấy tên Lưu Lôi tức giận như vậy tủm tỉm cười khinh thường hắn thật muốn thấy tên tiểu tử này bị mất mặt không dám ra đường không biết sẽ như thế nào.
Lưu Liệt trưởng lão có vẻ như các ngươi nghĩ đây là Lưu gia muốn làm loạn thế nào cũng được không coi ai ra gì phải không?
Vân Kiệt viện trưởng nghiêm mặt khẽ lườm lão nói.
Bị viện trưởng coi thưởng làm cho mất mặt Lưu Liệt tức giận nhìn về hướng Lưu Lôi quát lớn.
Ngươi còn muốn mất mặt Lưu gia chúng ta như thế nào nữa, nếu để ta nghe ngươi nói thêm một câu nào nữa hãy chuẩn bị nhận hình phạt của gia tộc đi.
Bị Lưu Liệt quát Lưu Lôi có muốn giận cũng phải cố nén lại nếu vì chuyện này mà đến tai phụ thân hắn tội càng thêm nặng.
Người cuối cùng, Cổ Viêm!
Cổ Viêm đến lượt ngươi rồi kìa, mau lên đi.
Cổ Lão bên cạnh mở miệng nói.
Cuối cùng sau bao nhiêu năm tháng chờ đợi, hắn cũng đã được được bước lên bục đài, nghe lời Cổ lão hắn gấp gáp chạy lên phía trước với tộc độ nhanh nhất để có thể đặt tay lên thạch trụ.
Nóng quá, Cổ lão rốt cuộc người đã cho ta ăn cái thứ gì vậy.
Bên trong cơ thể một lượng lớn linh khí tràn ngập khắp lục phủ ngũ tạng của hắn, lúc này đây hắn cảm thấy bản thân mình cường đại trước gấp cả chục lần nhưng đồng thời cơ cũng phải chịu sức nóng như lửa đốt kinh mạch như sắp bị nổ tung thành ngàn mảnh, cảm giác thống khổ này có lẽ đây là lần đầu tiên Cổ Viêm trải qua, vừa đi hắn vừa cố gắng tỏ ra vui vẻ nhưng trong lòng thì không ngừng trách mắng lão già xấu xa đang đứng ở phía dưới kia.
Tiểu tử, ngươi là người cuối cùng rồi đó, mau đặt tay ……
Vân Kiệt viện trưởng bên cạnh còn chưa nói hết câu thì hắn đã gấp gáp đặt tay lên thạch trụ để kiểm tra, khiến người làm giám khảo như lão cũng cảm thấy kinh ngạc, chỉ là kiểm tra tu vi thôi có cần gấp gáp đến như vậy không.
Thạch trụ lóe sáng từ một nấc nhảy vọt lên bảy nấc, trước sự kinh ngạc của mọi người.
Cổ Viêm luyện khí thất tầng, lớp sơ cấp.
Cổ Viêm dụi mắt liên tục chứng kiến cảnh tượng trước mắt hắn không thể tin vào mắt mình, không ngờ vậy mà thành công Cổ lão quả thực không nói dối.
Ngay sau đó hắn liền vội vã chạy xuống bục đài, trước sự kinh ngạc của mọi người, đây là lần đầu tiên thấy một kẻ vội vã như hắn.
Không lẽ tên tiểu tử này đói đến mức phải chạy về nhà ăn cơm sao?
Một người trẻ tuổi trong đám đông cất tiếng khẽ hỏi.
Vừa đi được vài bước thì bị Lưu Lôi ngáng chân khiến cho hắn ngã lăn quay xuống đất khiến cả quảng trường không nhịn được mà bật cười.
Khoan đã, tiểu tử thối, có việc gì mà vội vã vậy.
Ngươi rốt cuộc muốn gì mau cút ra cho ta!
Cổ Viêm trừng mắt lạnh lùng gấp gáp đáp lại.
Rầm!
Vừa dứt lời một quyền cường hãn từ phía Lưu Lôi đấm vào bụng của hắn, khiến hắn khụy xuống, sắc mặt tái nhợt nôn ra một ngụm máu tươi.
Cái này là đây!
Bạo Huyết Đan.
Nhặt viên đan dược từ trong vũng máu tươi, Lưu Lôi liếc mắt nhìn Cổ Viêm khinh thường nói.
Tên tiểu tử này vậy mà gian lận!
Thật quá vô liêm sỉ.
Giờ đây mọi ánh mắt đều hướng về phía nam tử đang khụyu xuống đất, vẻ bất mãn hiện lên không ngừng chửi rủa hắn.
Viện Trưởng tên tiểu tử này tu vi không đủ mà dám giở trò gian dối để được vào học viện hành vi này thật không thể tha thứ được.
Nữ nhân Diệp Linh Nhi kia thì hừ lạnh một tiếng rồi quay sang nhìn nhìn lão viện trưởng nói.
Các ngươi có thôi đi không, Cổ Viêm hắn cũng chỉ là một lòng muốn bản thân mạnh mẽ hơn, hành vi này không có gì là sai cả, nếu đổi lại là các ngươi, liệu các ngươi có làm được như hắn không.
Thật không ngờ vào thời khắc này, người lạ mặt không hề quen biết như Vân Dương lại chịu ra mặt nói đỡ cho Cổ Viêm, chỉ có điều lời hắn nói vô tình làm cho lửa giận trong lòng mọi người càng thêm phẫn nộ hơn.
Bọn họ không thể hiểu nổi, một người cũng được xem là thiên tài như hắn tại sao ra sức giúp đỡ một kẻ gian lận như Cổ Viêm, phải biết gian lận là điều cấm kỵ của mọi võ giả, tu vi thấp kém thì có thể từ từ bồi dưỡng, nhưng nhân phẩm thấp kém thì không cách nào bồi dưỡng được, nếu để loại cặn bã này tiếp tục sinh trưởng sợ rằng tương lai sau này sẽ là mối nguy hại cho toàn bộ phiến đại lục, tuyệt đối khôn thể giữ lại được.
Hừ, Vân Dương ngươi có biết mình đang nói gì không, còn đứng đó làm gì mau cút sang một bên cho ta.
Vân Kiệt viện trưởng trong mắt toát lên nộ khí, trừng mắt lạnh lùng quát.