CHƯƠNG 264: THÁI HƯ CHÂN HỎA
Để ăn mừng cho bản thân thực lực lại tăng mạnh, tối nay Cổ Viêm sẽ đích thân trổ tài nấu ăn ở ngoài trời chiêu đãi Ngọc Nhi và Dạ Nguyệt.
Vì nguyện liệu chế biến không có nhiều như ở Phục Long Đại Lục nên hắn làm cũng rất đơn giản chỉ vài món thịt nướng làm từ thịt chim và thịt cá, ngoài ra còn một món canh được chế biến tử rau củ thực vật.
Muốn làm thịt nướng không thể qua loa như trước, không chỉ riêng mình ăn còn hai nữ nhân ăn cùng, nếu làm quá sơ sài sợ rằng họ chê bẩn không dám ăn vì thế cần phải chuẩn bị một lò nướng thật chất lượng.
Tỏa Linh Tháp lò nướng Cổ Viêm yêu cầu thì không có, nhưng lò luyện đan thì có thừa tùy tiện lấy một cái lò luyện đan ra sử dụng cũng không phải chuyện gì xấu.
Trên thiên giới lò luyện đan có vô số loại nhưng mạnh nhất chỉ có năm loại từ cao tới thấp, Thần Hoàng Đỉnh, Cửu Long Đỉnh, Xích Ma Vân Đỉnh, Thái Hư Đỉnh, Băng Hỏa Dung Niệm Đỉnh.
Trong năm loại trên thì Thần Hoàng Đỉnh đứng đầu vì nó là một trong cửu đại thần vật ngang hàng với Huyền Linh Thánh Bảo tung tích vẫn còn chưa rõ về tay ai, bốn đỉnh còn lại giờ đều đã có chủ đều xưng bá một phương trên thiên giới.
Ngọc Nhi may mắn có được sư phụ thực lực cao thâm có địa vị trên thiên giới nên cũng sở hữu được một trong năm đỉnh đó chính là Thái Hư Đỉnh loại đỉnh này luyện đan có thể luyện được đên cấp bậc thiên đan rất dễ dàng tuy chỉ là cấp bậc hạ phẩm thiên đan nhưng như vậy đã không tệ chỉ có điều lần này đem ra không phải luyện đan mà là nướng thịt đổi lại người khác thì quá lãng phí nhưng Cổ Viêm đã nhìn trúng năn nỉ mãi làm Ngọc Nhi không thể từ chối được chỉ có thể chiều theo ý hắn.
Trong khi Cổ Viêm đi kiếm nguyên liệu chế biến thức ăn, Ngọc Nhi đã đem Thái Hư Đỉnh trước đó phong ấn mang ra phía bên ngoài.
Thái Hư Đỉnh vừa xuất thế dẫn đến dị tượng trời đất âm u mây đen mù mịt kéo đến mang theo lôi điện mãnh liệt như những con cự xà đang gào thét trên bầu trời.
Thời tiết xấu như này làm Thiên La Dạ Nguyệt không có hứng thú thưởng thức món ăn ngon, chỉ một cái phất tay lập tức đánh tan mây đen cũng lôi điện lấy lại bầu trời quang đãng.
Thái Hư Đỉnh nặng đến cả vạn cân hình dáng khổng lồ phát ra quang mang thái cổ huyền bí lơ lửng trên không như đang chờ chủ nhân đến luyện đan cao cấp viết lại một thời huy hoàng của mình.
Ngọc Nhi ngươi chiều Cổ Viêm quá rồi đấy, lại đem Thái Hư Đỉnh ra chỉ làm lò nướng thịt thật quá lãng phí.
Thiên La Dạ Nguyệt hai tay khoanh trước ngực nhìn Ngọc Nhi khẽ trách mắng.
Cũng không phải là chuyện gì xấu lắm đâu, như Cổ Viêm đã nói Thái Hư Đỉnh có tuyệt diệu đến đâu cũng chỉ là một cái lô đỉnh cứ cất mãi không dùng mới chính là lãng phí.
Ngọc Nhi bật cười đáp lại.
Một canh giờ trôi qua, cuối cùng cũng đã quay trở lại mang theo rất nhiều thức ăn tươi sống.
Ngươi đi đâu mà lâu quá vậy, có biết lão nương đợi ngươi ở ngoài này chán muốn chết rồi không.
Vừa nhìn thấy Cổ Viêm, Dạ Nguyệt lại gần khẽ trách mắng.
Ngươi chỉ việc ngồi không mà ăn, ngươi kêu ca cái gì, còn ta phải đi bắt chim trên trời bắt cá dưới nước còn phải vặt lông, cạo vảy cho sạch mới quay về, một canh giờ đã lả nhanh rồi đấy.
Cổ Viêm cau mày đáp lại.
Trông tiểu tử này đi xa lại mang thức ăn về có vẻ mệt mỏi, Dạ Nguyệt nặng lời hắn không thể không tức giận được, nể hôm nay hắn nấu ăn cho nàng ăn tạm bỏ qua cho hắn không thèm so đo với hắn làm gì.
Viêm ca, Thái Hư Đỉnh muội đã giúp huynh mang ra ngoài, mọi việc còn lại trông cậy vào huynh đấy.
Ngọc Nhi bên cạnh khích lệ tinh thần.
Cái đỉnh này nhìn vừa đẹp vừa ngầu quá trời quá đất cũng may lúc ta về mây đen biến mất nếu không trời mà mưa lại không có cơ hội sử dụng được nó.
Cổ Viêm bật cười đáp.
Ngọc Nhi bên cạnh khẽ cười khổ một tiếng, tiểu tử này quá ngây thơ Thái Hư Đỉnh là vật thế nào chứ gây ra dị tượng là điều hiển nhiên nếu không có Dạ Nguyệt ra tay làm sao hắn có cơ hội sử dụng nó.
Để chuẩn bị đem đi nướng thịt, Cổ Viêm lấy những gia vị thường ngày đem ra tẩm ướp làm cho Dạ Nguyệt và Ngọc Nhi đứng nhìn còn phải thèm chảy nước miếng, không biết lúc nướng lên sẽ còn ngon thế nào.
Công đoạn tẩm ướp gia vị sau khi hoàn tất, cũng chính là lúc đem thịt xiên đem lên Thái Hư Đỉnh nướng thử, được ăn thịt được nướng trên cái đỉnh tuyệt diệu này không những sang miệng mà hương vị khỏi chê vào đâu như đang thưởng thức mỹ vị nhân gian.
Thử nướng với xiên thịt cá đầu tiên, Cổ Viêm nhún người bay lại Thái Hư Đỉnh bên trong là một ngọn lửa cổ đồng đang hừng hực đang cháy.
Là Thái Hư Chân Hỏa, Cổ Viêm cẩn thận!
Thiên La Dạ Nguyệt sắc mặt nghiêm trọng hét lớn nhắc nhở.
Ngọc Nhi mặc dù biết Cổ Viêm có thể kháng bất kì loại hỏa diễm nào nhưng lần này là thiên hỏa Thái Hư không biết hắn ứng phó ra sao, làm nàng rất lo.
Bỏ mặc những lời nhắc nhở ngoài tai của hai nữ nhân phía dưới, Cổ Viêm không nhịn được nữa đem xiên thịt cá mình mới tẩm ướp gia vị vào Thái Hư Chân Hỏa nướng.
Phừng phừng, ầm ầm.
Xiên thịt cá vừa chạm vào ngọn lửa cổ đồng này lập tức xảy ra biến dị, ngọn lửa trở nên cuồng bạo phóng cột lửa khổng lồ phóng thẳng lên trời xanh khiến những vật xung quanh nó bị cháy thành tro.
Viêm ca!
Ngọc Nhi tâm tình lo lắng không nhịn được hét lớn.
Thiên La Dạ Nguyệt cũng cảm thấy lo lắng không kém nếu tiểu tử này chết vậy thì con của nàng không những mất phụ thân mà ngay cả nàng công sức bỏ ra cho hắn cũng trở thành công cốc.
Cột lửa cuồng bạo sau khi hủy diệt mọi thứ đã ổn định trở lại, có điều thiệt hại nó gây ra chỉ là thiêu hủy một xiên thịt cá còn Cổ Viêm thì không ảnh hưởng gì hết ngoại trừ cả y phục bị nó thiêu cháy hết không một mảnh vải che thân.
Cái gì thế này, lửa ở đâu mà lớn thế, ta chỉ muốn nướng thịt ăn thôi mà.
Cổ Viêm mặt đen nhẻm không hiểu chuyện gì xảy ra tự nói.
Thấy Cổ Viêm lành lặn Ngọc Nhi và Dạ Nguyệt lại yên tâm vui mừng trở lại, hắn càng lúc càng đặc biệt đến cả thiên hỏa còn kháng lại được thì cho dù thần hỏa ở đây cũng chẳng có tác dụng gì với hắn.
Nhân loại khốn khiếp.
Ngươi rốt cuộc lai lịch gì mà có thể có nhục thân chống chọi với thiên hỏa của ta.
Từ bên trong lô đỉnh một âm thanh băng lãnh truyền đến tai của Cổ Viêm mang theo uy áp khủng bố chấn động không gian xung quanh.
Ngọc Nhi, Dạ Nguyệt hai người nghe thấy gì không, âm thanh đó từ trong cái lò to bự kia phát ra, không lẽ lại có người sống trong đó.
Cổ Viêm bay xuống phía hai nàng khẽ hỏi.
Mặc dù đã làm chuyện giường chiếu với Cổ Viêm nhưng hiện tại không hiểu sao hắn trần truồng trước mặt hai nàng khiến hai nàng vô cùng ngượng ngùng đỏ mặt chỉ biết nhắm mắt không dám nhìn có lẽ hoàn cảnh hắn đứng giữ trời đất làm hai nàng có tưởng tượng hắn là kẻ biến thái nên không dám nhìn.
Trước tiên huynh hãy mặc y phục vào trước đi rồi hãy nói chuyện tiếp.
Ngọc Nhi nhắm mắt đỏ mặt khẽ nói.
Thiên La Dạ Nguyệt bên cạnh gật đầu tán thành nhìn Cổ Viêm hiện tại giống kẻ biến thái khiến nàng không dám nhìn.
Hai người thật là kì quặc, ta có cởi truồng cũng đâu có gì làm lạ đâu phải lần đầu các ngươi nhìn thấy, các ngươi cởi truồng ta cũng nhìn thấy hết rồi mà.
Được rồi các ngươi đợi trước, ta mặc y phục lại là được chứ gì.
Cổ Viêm bật cười nói, sau đó tâm niệm định lấy y phục từ trong giới chỉ ra, nhưng lại phát hiện ra giới chỉ đã biến mất, có lẽ do trận lửa vừa nãy đã thiêu đốt nó thành tro khiên tình cảnh hiện tại của hắn một bộ y phục cũng không có để mặc.
Viêm ca, huynh thay đồ xong chưa vậy.
Ngọc Nhi vẫn nhắm mắt mở miệng hỏi.
Xin lỗi muội, giới chỉ của ta bị ngọn lửa kia thiêu cháy mất rồi, toàn bộ y phục của ta ở trong đó hết, hiện tại ta không còn bộ nào để mặc hết.
Ngươi nói ngươi, không còn bộ nào mặc hết, vậy ngươi vẫn đang ở trong trạng thái trần truồng đó sao.
Thiên La Dạ Nguyệt hỏi lại.
Phải, ngươi không nghe lầm đâu, nếu giờ ngươi có lòng tốt thì kiếm cho ta một bộ đi.
Cổ Viêm cười than khổ.
Ở đây có mỗi mình hắn là nam nhân hai bọn họ là nữ nhân lấy đâu ra y phục nam cho hắn mặc, hắn nói vậy chẳng phải đang làm khó hai nàng sao.
Y phục nam nhân chúng ta làm gì có, có y phục nữ nhân ngươi muốn mặc thử không?
Thiên La Dạ Nguyệt cười trêu đùa hỏi.
Ăn nói điên khùng, nghĩ sao Cổ Viêm ta lại đi mặc y phục của nữ nhân được, không lẽ các người đến một miếng vải cũng không có?
Cổ Viêm nghe không lọt tai nhăn mặt hỏi.
Viêm ca, giờ trong giới chỉ của muội ngoài mấy cái ao yếm với y phục nữ nhân ra, còn lại không còn thứ gì để cho huynh mặc đâu, huynh có muốn mặc không vậy.
Ngọc Nhi mở miệng hỏi tiếp.
Giờ chỉ còn mấy thứ đó có thể mặc tạm thôi, muội lấy cho ta cái áo yếm đi, đợi ta xử lý có lò nướng thịt xong ta trả cho muội.
Nghe lời Cổ Viêm, Ngọc Nhi từ trong giới chỉ lấy ra một cái áo yếm màu đỏ cho hắn mặc tạm.
Cái áo yếm này Cổ Viêm nhận lấy biến nó thành cái quần xì che đi phần nhạy cảm trên người, hắn vừa mặc xong thì Thái Hư Đỉnh bắt đầu rung chuyển phóng cột lửa Thái Hư Chân Hỏa lên bầu trời khiến cho trời đất rung chuyển mây đen kéo đến sấm chớp rền vang dự dội.
Ngọn lửa này sau khi hiện thân đã biến thành hình dáng con người, là một gã trung niên khoác hoàng bào trên đầu đội một chiếc vương miệng như một vị hoàng đế uy quyền.
Nghe đồn Thái Hư Chân Hỏa là thiên hỏa có khả năng mở ra linh trí thực lực đã đạt đến chí tôn thánh nhân vô cùng mạnh mẽ, mau lùi lại đi, ngươi không phải là đối thủ của nó đâu.
Thiên La Dạ Nguyệt mở mắt nhìn về phía gã trung niên trên bầu trời mở miệng nhắc nhở.
Sợ cái gì chứ, chỉ là một ngọn lửa cỏn con thôi mà, các ngươi cứ đứng yên nhìn kỹ mà xem, xem ta xử lý nó như thế nào đây.