CHƯƠNG 272: KẺ THÙ MỚI XUẤT HIỆN
Trong khi Ngọc Nhi ở lại quán ăn nghỉ ngơi, Cổ Viêm chạy ra ngoài mua một ít món trang sức tặng cho nàng.
Đi dạo trong thành trên con đường tấp nập, Cổ Viêm gặp rất nhiều sạp hàng lớn nhỏ khác nhau, nhưng thứ hắn để ý chỉ có đồ trang sức để tặng cho Ngọc Nhi.
Nửa canh giờ lựa chọn tới lựa chọn lui cuối cùng hắn tìm thấy một cửa hàng bán đồ trang sức dành cho nữ nhân.
Khách quan, hoan nghênh ngài đã đến với cười hàng của chúng ta, không biết ta có thể giúp gì cho ngài.
Một gã trung niên yêu tộc bước ra tươi cười chào đón.
Thông tuệ nhãn, mở.
Hóa ra bản thể của gã yêu tộc này lại là một con rùa, lại còn là thần thú, không biết thực lực nó mạnh thế nào nhưng chắc chắn sức phòng thủ không thể xem thường được.
Khách quan, sao ngài cứ nhìn chằm chằm ta, rốt cuộc ngài có muốn mua đồ ở quán chúng ta không vậy.
Thấy Cổ Viêm chần chừ không mua, gã yêu tộc này bắt đầu khó chịu hỏi lại lần nữa.
Làm gì vậy, tưởng ta là tên nghèo kiết xác đầu đường xó chợ hay sao.
Trông mặt ta uy tín thế này cơ mà.
Cổ Viêm trừng mắt lôi một cái túi chứa đầy cực phẩm linh thạch ra ném mạnh xuống sạp hàng trang sức của lão quát lớn.
Trông thấy một túi chứa đầy cực phẩm linh thạch, gã chủ quán mắt sáng ra như hai cái đèn pha, cứ tưởng Cổ Viêm chỉ là một tên tiểu tử một xu dính túi mới sáng ra đã làm trò quấy phá cửa hàng lão, ai ngời lại là một con cá lớn.
Khách quan, ngài đến mua hàng cho ta sao ta dám có ý bất kính với ngài được, ngài muốn mua thứ gì xin hãy cứ chọn, ta lấy danh dự ra đảm bảo hàng thật giá thật chất lượng cao.
Gã chủ quán khuôn mặt tươi cười trở lại nhìn Cổ Viêm nói.
Ta là đại nhân không thèm chấp nhặt với hạng tiểu nhân như ngươi, ta muốn tìm một chiếc vòng tay tặng cho phu nhân ta, ngươi hãy tìm cái xịn nhất mang đến đây cho ta.
Gã chủ quán vui sướng gật đầu sau đó quay lưng rời đi tìm đồ cho hắn.
Một lát sau gã quay lại mang theo một hộp ngọc được chế tác tinh xảo đủ thấy vật bên trong có độ quý giá đến mức nào làm Cổ Viêm rất hài lòng.
Gã chủ quán mở hộp ngọc ra, bên trong là một chiếc vòng tay bằng ngọc màu lục bích phát quang chói lóa.
Miếng ngọc này có tên là Long Lân Phỉ Thúy là thượng phẩm thánh khí được chế tác từ vảy của và tinh huyết long tộc cấp thần thú đeo nó vào không những có kích phát huyết khí long tộc để tấn công cũng như phòng ngự mà còn có tác dụng bảo tồn dung nhan ngàn năm trẻ mãi không già.
Khách quan, ngài hài lòng chứ.
Gã chủ quán mặt tươi cười nói.
Đẹp, đẹp lắm.
Ai thèm quan tâm nó có cái tác dụng gì chứ, đồ tặng cho nữ nhân chỉ cần bền và đẹp là được.
Mau đóng gói lại cho ta.
Cổ Viêm khuôn mặt vui sướng ra lệnh cho gã.
Của ngài hết chín trăm chín mươi chín cực phẩm linh thạch.
Gã chủ quán đóng gói lại đưa cho Cổ Viêm còn Cổ Viêm cùng lúc lấy lại một viên cực phẩm linh thạch còn lại đưa hết số linh thạch trong tay cho gã, mặc dù cái giá này có hơi chát nhưng đồ tốt thì lúc nào cũng đắt, đợi Ngọc Nhi nhìn thấy cái vòng tay này chắc chắn sẽ rất vui.
Vừa cầm được đồ trên tay định rời đi thì đột nhiên có một kẻ lạ mặt toàn thân y phục màu đen đến cả nón trùm cũng màu đen trông rất thần bí không biết từ đâu chui ra chặn lại bàn tay giữ chặt hộp ngọc hắn vừa mua đang có ý định tranh giành với hắn.
Tiểu cô nương này, bảo vật trong này đã thuộc quyền sở hữu của ta, ngươi muốn mua thì có thể vào bên trong cửa hàng để mua, trong đó còn rất nhiều đồ tốt, cớ sao lại đi tranh dành với ta.
Cổ Viêm mặt nghiêm túc nói.
Làm sao ngươi biết ta là nữ nhân?
Kẻ lạ mặt mở miệng hỏi.
Tuy ngươi giả giọng thành nam nhân, nhưng ngoại hình thì không thể giả được, cơ thể nữ nhân luôn thon gọn vóc dáng nhỏ hơn của nam nhân ngươi có giả giống đến mấy cũng không thể qua mắt thánh của ta đâu.
Ăn nói xằng bậy, rõ ràng ta là nam nhân, ngươi có bằng chứng gì mà khẳng ta là nữ nhân.
Ngươi mà không đem ra được bằng chứng, ta sẽ lấy mạng ngươi.
Kẻ lạ mặt lạnh lùng nói.
Ghê vậy sao, muốn có bằng chứng chứ gì, sẽ có ngay đây.
Lại phải dùng đến tuyệt chiêu rồi a.
Tuyệt chiêu gì?
Kẻ lạ mặt ngạc nhiên hỏi.
Tuyệt chiêu đó là …
Bóp vú long trảo thủ!
Cổ Viêm vừa nói xong tay nhanh hơn não nhắm tới ngực của kẻ lạ mặt này song trảo bóp thẳng ngực hắn.
Lạ thật có gì đó sai sai, ở đây.
Sao lại phẳng lỳ như một bức tường vậy, rõ ràng là nữ nhân tại sao lại ra ngực của nam nhân.
Chuyện này hư cấu quá.
Cổ Viêm giật mình lùi lại phía sau khuôn mặt phức tạp tự hỏi.
Nhân lúc bản thân đang còn suy nghĩ chuyện lạ thường đang xảy ra, thì một đường kiếm sắc bén nhanh như chớp cứa qua cổ hắn sau đó nhanh chóng biến mất.
Người ra tay không ai khác chỉnh là kẻ lạ mặt đứng trước mặt hắn, kẻ này hóa ra là một kiếm tu, tốc độ ra kiến vô cùng nhanh một kiếm rút ra là tất sát lấy mạng kẻ thù, nếu đổi lại là người khác chắc chắn sẽ bay đầu nhưng xui cho kẻ này gặp phải Cổ Viêm với khả năng miễn nhiễm thuộc tính kim của mình cho dù kiếm có sắc đến mấy cũng đều vô dụng trước mặt hắn.
Ngươi.. ngươi làm sao có thể có nhục thân cường đại đến như vậy, ngươi mới chỉ là linh thần cảnh sao ngươi có thể đỡ được một kiếm của ta được.
Kẻ lạ giật mình mặt ngạc nhiên hỏi.
Cổ Viêm ta là thiên tài ngàn năm có một đấy, tuyệt học của ta đâu phải là thứ mà đám tép riu như các ngươi có thể hiểu được.
Có điều vừa nãy ngươi lại kiếm chém ta, có phải ngươi muốn lấy mạng của ta phải không?
Cổ Viêm tỏ vẻ mặt lạnh lùng hỏi lại.
Ngươi chết trăm ngàn lần cũng đáng, dám làm hành động vô lễ trước mặt ta, ngươi phải chết.
Kẻ lạ mặt sát khí ngập tràn trong mắt, tốc độ nhanh như thiểm điện lao tới rút kiếm đâm vào cơ thể của Cổ Viêm với tốc độ rất nhanh đến những người xung quanh đây nhìn vào trận chiến của hai người họ cũng không thể theo kịp tốc độ ra kiếm của kẻ lạ mặt đó.
Tốc độ này vô cùng nhanh đổi lại là ngươi khác trên cơ thể đã có trăm ngàn vết thủng lớn nhỏ chết không toàn thây, nhưng đối với Cổ Viêm thì chẳng khác gì gãi ngứa cho hắn.
Ui, ha ha, nhột quá, nhột chết ta mất.
Đừng có chọc vào người ta nữa, ta sắp không nhịn được cười đây này.
Mình ra sát chiêu nhiều như vậy, mà lại không có tác dụng gì với hắn, xem cách hắn cười giống như đang bị cù lét, thật là khiến người ta tức chết.
Phế vật rác rưởi, chết đi cho ta.
Ngươi vừa mới nói gì nói lại cho ta nghe coi.
Bị kẻ lạ mặt này sỉ nhục, Cổ Viêm không thể vui cười như trước, sắc mặt thay đổi lạnh lùng quát.
Ta gọi ngươi là rác rưởi phế vật đấy, ngươi mau chết đi cho ta.
Kẻ lạ mặt gầm thét nhắc lại một lần nữa, hai cắp đỏ ngầu của hắn trông rất đáng sợ, tốc độ ra kiếm lại càng nhanh, hắn nhanh chóng đâm thủng cơ thể của Cổ Viêm thành trăm mảnh.
Ta đường đường là thiên tài ngàn năm có một mà ngươi dám gọi ta là phế vật rác rưởi, ngươi địch thị chán sống rồi có phải không?
Không nhịn nổi cục tức này nữa, để đáp lại đòn công kích như vũ bão của kẻ lạ mặt kia, Cổ Viêm đành phải lôi ra vũ khí hủy diệt của mình tấn công.
Tay trái dấu sau lưng tạo ra một cây cự đại chảo sắt hướng ra phía trước vung mạnh vào đối phương.
Chết đi nhóc con.
Khặc khặc.
Cổ Viêm cười âm hiểm.
Cự đại chảo sắt vung tới mang theo sức nặng ngàn cân giáng xuống bất ngờ khiến cho kẻ lạ mặt phải lấy kiếm chống đỡ, hai chân bị lún sâu xuống đất.
Chiêu thức này của Cổ Viêm tuy đơn giản không cầu kì nhưng lại khiến không ít người phải chật vật mới có thể thoát ra được, bị một cây chảo sắt ngàn cân đè xuống khác gì cơ thể đang cõng trên lưng một tảng đá lớn.
Chỉ có chiêu thức vô dụng mà đòi đối phó ta.
Mơ tưởng hão huyền.
Kẻ lạ mặt nhếch miệng khinh thường, sau đó thoát ẩn thoát hiện biến mất trước mặt hắn sau đó lại xuất hiện sau lưng kề kiếm vào cổ hắn.
Chết đi.
Xoẹt một nhát âm thanh vang lên chói tai, tưởng rằng lấy mạng được hắn nào ngờ kết quả vẫn như vậy một chút thương tích cũng không có.
Sao có thể ngay cả phần cổ là điểm yếu nhất cũng không có tác dụng.
Kẻ lạ mặt một lần nữa lại được phen bất ngờ chấn kinh.
Lại dùng cái chiêu ám sát đáng ghét này, ngươi làm ta bực lắm rồi đấy.
Cổ Viêm trừng mắt phẫn nộ, hai tay giữ chặt trường kiếm trên cổ không cho kẻ đó có cơ hội thu kiếm, mở miệng ra cắn nát lưỡi kiếm trước sự chứng kiến của tất cả mọi người.
Cảnh tượng đặc sắc thu hút đông đảo chúng nhân đến xem ngay cả gã chủ quán vừa bán đồ cho hắn quan sát cũng phải há hốc miệng kinh ngạc trước tài năng của hắn, gã nhận ra ngay trưởng kiếm trên tay kẻ áo đen là một kiện thượng phẩm thần khí đối với linh thần cảnh như hắn không khác gì giết gà phải dùng đến dao mổ trâu ấy vậy mà lần này ngược lại đủ thấy Cổ Viêm này không phải kẻ tầm thường.
Dùng kiếm chém ta này, ta ăn sạch.
Kẻ lạ mặt còn đang ngây người vì sự biến thái của Cổ Viêm, nhân lúc không đề ý đã bị hắn cướp trường kiếm trên tay, bỏ vào miệng nhai nát cả chuôi lần lưỡi kiếm như thể ăn một thanh kẹo khiến cho hắn càng thêm kinh hãi hơn trong một khoảnh khắc tự nhiên hắn cảm thấy tiểu tử này không giống một con người chút nào.
Mọi chuyện vẫn còn chưa xong tại đây đâu.
Hôm nay ta phải đập nát cái đầu rỗng tuếch của ngươi mới hả giận được.
Cổ Viêm nhe răng cười man rợ nhún người bay lên không trung hai tay nắm chắc cự chảo khổng lồ giáng xuống phía vị trí đỉnh đầu của kẻ lạ mặt.
Kẻ lạ mặt thần bí này cũng không phải ngươi dễ dàng chịu thua khoanh tay chịu trói cho người ta đánh, ngày khi Cổ Viêm lao tới liền kết ấn tạo quỷ dị chuẩn bị xuất chiêu đáp trả.
Cửu Liên Anh Biến.
Đệ tam biến.
Kẻ lạ mặt dùng linh lực của mình kết ấn thành một đóa hoa sen màu hồng có ba tầng cánh hoa tầng thứ nhất bốn cánh, tầng hai sáu cánh, tầng thứ ba tám cánh đang xoay vòng trong lòng bàn tay mang theo năng lượng hủy diệt kinh người.
Hướng về cự chảo khổng lồ kia mà tiến tới tay phải ngưng tụ chưởng lực hoa sen ương ngạnh chống đỡ cự chảo.
ầm!
Vào thời khắc hai loại sức mạnh chuẩn bị va chạm vào nhau không biết từ đâu xuất hiện một thân ảnh lão giả già nua đứng giữa không trung hay tay mỗi tay đỡ một loại công kích dễ dàng đẩy cả hai ra xa, làm cho Cổ Viêm và kẻ lạ mặt áo đen sắc mặt thay trở khó coi, lão già này quá mạnh đừng nói là bản thân hắn hiện tại cho dù thêm cả kẻ lạ mặt kia hợp sức cũng không phải đối thủ.
Muốn đánh nhau đợi đến khi giải đấu giữa các tộc mở ra có chiến sinh tử với nhau ta cũng không ngăn cản nhưng đây là hội chợ nơi mọi người vui chơi lại còn trong khu vực quản lý của ta, kẻ nào dám làm loạn giết không tha.
Lão giả già nua hai mắt lạnh lẽo âm thanh khàn khàn nói.
Ui ya, lão tử lại sợ con chim đen nhà ngươi quá cơ, có bản lĩnh lại đây mà giết ta.
Cổ Viêm ánh mắt khinh thường châm chọc nói.
Chỉ là tiểu tử linh thần cảnh nhỏ nhoi mà dám ăn nói ngông cuồng nếu ngươi đã chán sống, vậy để lão phu tiến ngươi một đoạn.
Lão giả già nua dứt lời ngưng tụ chưởng lực trong tay, thời khắc lão già này định xuất chưởng đánh chết Cổ Viêm thì tiểu tử này đã dùng tốc độ sấm sét tăng tốc chạy mất tăm, lúc hắn chạy từ phía xa truyền lại âm thanh giễu cợt lão.
Ta đâu có khùng mà đứng yên cho con chim thối hoắc nhà ngươi đánh ta, có gan đuổi theo ta thử xem.
Không đuổi kịp thì về nhà tự vặt hai cánh xuống mà đi bộ đi, ha ha.
Nghe những lời mỉa mai khinh thường của Cổ Viêm lão giả này trên trán hiện lên gân xanh hai cặp mắt tràn ngập sát khí trông rất đáng sợ, tiểu tử này đã không muốn sống vậy thì lão sẽ thành toàn cho hắn.