CHƯƠNG 273: CỨU TINH ĐẾN
Lão giả già nua kia vừa đuổi theo Cổ Viêm, từ phía sau kẻ lạ mặt áo đen có một bóng người xuất hiện đang tiến lại gần hắn.
Người mới đến không ai khác chính là Vô Khuyết thiếu tộc trưởng trẻ tuổi của Hồng Mông Quyển Ngưu tộc bên cạnh còn có hai thị vệ theo sau hộ tống.
Tử Sam cô nương, tìm tên tiểu tử nhân tộc đó thế nào, có làm ngươi hài lòng với kết quả.
Vô Khuyết bên cạnh dò hỏi.
Vừa nhìn thấy Vô Khuyết kẻ áo đen này cởi bỏ mũ trùm che mặt, thì ra kẻ này lại là một nữ nhân giống như những gì Cổ Viêm suy đoán từ trước.
Nữ nhân này vừa tháo bỏ mũ trùm làm cho vô số nam nhân xung quanh cùng Vô Khuyết đứng sừng sững chăm chú vào nữ tử trong bộ y phục nam nhân áo đen.
Nàng có nhan sắc vô cùng xinh đẹp không thua kém so với Ngọc Nhi là bao, đôi mắt màu xanh như ngọc cùng khuôn mặt lạnh lẽo không nở một nụ cười khiến cho người ta nhìn vào bị mê mẩn như hố sâu không đáy tĩnh lặng, mái tóc dài mềm mại màu tím trải dài xuống vòng eo thon tinh tế, gió nhẹ thổi qua khiến mái tóc đung đưa trong gió khiến người xem càng mê mẩn thêm.
Để tránh nàng bị những kẻ thấp hèn liếc mắt nhìn làm cho khó chịu, Vô Khuyết khẽ phất tay ra lệnh cho thuộc hạ đuổi đám nhiều chuyện này đi để lại một đoạn đường trống vắng nơi họ đứng.
Sau khi mọi người giải tán nữ tử này mới bắt đầu mở miệng nói chuyện với Vô Khuyết.
Ngươi vẫn như trước kia, vẫn thích khoác trên mình lớp vỏ của một đứa trẻ còn không mau hiện nguyên hình cho ta.
Tử Sam nữ tử lạnh lùng ra lệnh.
Vô Khuyết gật đầu phụng mệnh, đột nhiên lúc này cơ thể hắn lóe sáng chói mắt từ cơ thể của đứa trẻ mười một mười hai tuổi, trở thành gã nam tử tráng kiện khuôn mặt tuấn tú với hai sừng trâu dài chừng một gan tay màu đỏ tươi trên đầu rất có sức hút với phái nữ, hóa ra đây mới chính là hình dạng thật của hắn.
Tử Sam cô nương ta vì chiều lòng ngươi nên mới lấy ra hình dạng thật của mình, sở dĩ ta muốn trong hình dạng đứa trẻ là có nguyên do khó nói, mong ngươi có thể thông cảm mà không tiết lộ chuyện này với bất kì ai.
Vô Khuyết sắc mặt nghiêm túc nói.
Ta biết rồi, ta sẽ không nói chuyện này với bất kì ai, trước mặt ta nói chuyện thì đừng có che giấu bất cứ âm mưu gì, nếu không gia tộc ngươi sau này khó sống lắm đấy.
Tử Sam lạnh lùng nói.
Vô Khuyết gật đầu phụng mệnh, có thể làm cho gã yêu tộc này phải cúi đầu làm thuộc hạ, gia thế của nàng ta không tầm thường chút nào.
Vừa rồi ngươi có hỏi tên tiểu tử Cổ Viêm đó có hài lòng ta không, vậy thì ta có thể trả lời ngươi.
Ta muốn giết chết hắn.
Vừa nghĩ đến khuôn mặt xấu xa của Cổ Viêm, trong mắt nữ tử này tràn ngập sát khí lời nói ra chỉ muốn nhanh chóng xé xác hắn thành trăm mảnh.
Tử Sam cô nương, ta không biết hắn có gì đắc tội với ngươi nhưng ngươi biết là không thể giết hắn được, hắn có mối quan hệ đặc biệt với vị đại năng đang sở hữu Tỏa Linh Tháp ngoài kia, nếu hắn mà chết ở đây không những chúng ta cũng khó mà yên thân với bề trên mà ngay cả cơ hội ra thế giới bên ngoài cũng không có.
Vô Khuyết bên cạnh khẽ khuyên.
Không cần nhiều lời, ý ta đã quyết sẽ không thay đổi, ngươi chỉ cần làm giúp ta một việc, sắp xếp cho ta được gặp hắn trong đại hội lần này, ta khác có cách giết được hắn còn hậu quả ra sao ta sẽ tự mình gánh chịu, ta không tin không có hắn chúng ta không có cách nào quay trở lại thiên giới.
Tử Sam cương quyết làm theo ý mình, Vô Khuyết còn có thể nói gì thêm, có điều Cổ Viêm là một con người rất quái dị có rất nhiều mánh khóe để sinh tồn trước cường giả cao cấp hơn mình, nữ nhân này muốn giết tiểu tử đó sau này sẽ tốn không ít công sức.
Về phía của Cổ Viêm bị lão giả già nua kia đuổi theo, đã phải sử dụng tốc độ sấm sét để tẩu thoát không ngờ lão già này vẫn có thể bay theo bám sát hắn được, giờ muốn thoát khỏi lão ta chỉ có thể nhờ sự trợ giúp của Ngọc Nhi.
Tiểu tử thối, lại dám sỉ nhục ta trước mặt đông người, ngươi có chết cũng không có gì oan.
Lão giả yêu tộc kia cay cú vì không đuổi kịp bắt được hắn đỏ mắt như phát điên tức giận mắng chửi.
Cổ Viêm bỏ mặc những lời mắng chửi ngoài ta của lão già này tiếp tục tăng tốc chạy về hướng quán trọ nơi Ngọc Nhi đang ở cầu cứu.
Ngọc Nhi ơi, cứu ta!
Vừa nhìn thấy quán trọ trước mặt Cổ Viêm hét lớn.
Ngọc Nhi ở lầu trên đang đợi hắn, nghe thấy tiếng cầu cứu của hắn đang vang đến vội chạy ra xem.
Không ai cứu nổi ngươi đâu, chịu chết đi.
Lão giả phẫn nộ ngưng tụ chưởng lực thành một bàn tay khổng lồ màu đen giáng xuống phía bên dưới nơi Cổ Viêm đang đứng.
Thời khắc chưởng lực này vừa chạm đến cơ thể của Cổ Viêm thì lão chợt nhận ra tiểu tử này đang nhếch miệng cười châm chọc lão, đây không phải là biểu cảm sợ hãi của kẻ sắp chết nó giống như bản thân lão đang bị mắc bẫy của hắn.
Không lẽ ta nhìn nhầm.
Lão già này vừa lẩm bẩm trong đầu cùng lúc chưởng lực đã chạm đến vị trí của Cổ Viêm nhưng đáng tiếc lại bị một loại năng lượng khủng khiếp hơn hóa giải bởi một nữ nhân váy đỏ.
Nữ nhân này không ai khác chính là Ngọc Nhi hiện tại nàng đang đứng trước mặt lão ta với sát khí vô cùng đáng sợ.
Vừa nhìn thấy biểu cảm của Ngọc Nhi lão già này tâm thần trở nên run rẩy uy áp này của nàng còn mạnh hơn lão gấp trăm ngàn lần hiển nhiên cảnh giới cũng sẽ cao hơn lão, lão sao có thể là đối thủ của nàng.
Cút đi!
Ngọc Nhi cặp mắt đỏ ngầu hét lớn một tiếng mang theo uy áp khủng bố trực tiếp thổi bay lão ta lên trời xa tít không thấy bóng dáng đâu cũng không biết lão ta sẽ đáp đất khi nào nhưng chắc chắn lúc ngã xuống đất sẽ rất đau.
Tiếng hét của Ngọc Nhi làm toàn bộ chúng nhân ở quanh đây đều vô cùng sợ hãi, không dám bén mảng lại gần hóng hớt vì sợ làm nàng nổi giận sẽ giết họ.
Phía dưới Cổ Viêm nhìn thấy phu nhân mình uy phong lẫm liệt đuổi gã yêu tộc kia đi híp mắt cười chĩa ngón tay trỏ ra bày tỏ thái độ tuyệt vời với nàng.
Viêm ca, xem ra hôm nay huynh có rất nhiều chuyện giải thích với muội đấy.
Ngọc Nhi nghiêm mặt lạnh lùng nói.
Thấy thái vẻ mặt đáng sợ này của Ngọc Nhi, Cổ Viêm tự biết nếu không giải thích rõ ràng mọi chuyện cho nàng biết, tối nay ngủ chỉ có thể nằm đất lạnh không được trèo lên giường.
Bên trong quán trọ tại gian phòng trọ hai người thuê để ở, Ngọc Nhi ngồi trên giường còn Cổ Viêm thì bị nàng bắt quỳ ở dưới đất khai bao mọi chuyện vừa xảy ra với mình.
Cổ Viêm biết tính cách của Ngọc Nhi không thích bị người khác lừa dối nên đã thành thật kể lại đầu đuôi mọi chuyện cho nàng nghe mà không một chút che giấu.
Thì ra mọi chuyện là như vậy, theo những lời huynh kể lại chính kẻ áo đen đó kiếm chuyện với huynh trước nên huynh mới động thủ.
Nhưng Viêm ca à, cho dù có động thủ cũng đâu cần phải động vào chỗ nhạy cảm đó, ngộ nhỡ người ta là nữ nhân thì hành động đó của huynh vô cùng biến thái sẽ để lại ấn tượng xấu sau này thì phải làm sao.
Ngọc Nhi véo má hắn khẽ trách mắng.
Là nó thách thức ta trước, nó cứ luôn miệng tự nhận là nam nhân trong khi đó ta dùng thông tuệ nhãn phát hiện ra nó có khuôn mặt là nữ nhân.
Điều ta cảm thấy khó hiểu là nó rõ ràng là nữ nhân nhưng lại có ngực của nam nhân, ta tự hỏi ta có nhìn nhầm rốt cuộc nó có phải nữ nhân hay không?
Nữ nhân lại có ngực của nam nhân?
Huynh nói gì muội không hiểu.
Ngọc Nhi nghe không hiểu hắn nói hỏi lại.
Thì cái vú nó phẳng lì như một bức tường giống nam nhân đâu giống có bự chà bá như của muội nên ta mới làm ta khó hiểu rốt cuộc nó có phải là nữ nhân hay là nam nhân, nhưng nếu bóp nắn kỹ ta lại cảm thấy nó rất khác so với ngực của ta, giống như một trồi non mới nhú của nữ nhân vậy.
Đó là những gì ta biết về kẻ mà ta cho là nam không ra nam nữ không ra nữ đấy, muội nói xem theo suy nghĩ của muội kẻ đó có phải nữ nhân không?
Nghe cả buổi chỉ thấy tiểu tử này nói nhảm, ăn nói không suy nghĩ, trước đó còn làm ra hành động biến thái, lấy thân phận của nữ nhân lần này có muốn tha thứ cho hắn cũng khó.
Hành động lời nói của hắn chính là đang sỉ nhục cơ thể của nữ nhân không cho hắn một chút trừng phạt thật có lỗi với tất cả nữ nhân trên thế giới.
Tối nay ngủ ở ngoài đi, ta không muốn nhìn thấy mặt huynh.
Khuôn mặt Ngọc Nhi đỏ như ăn phải ớt phẫn nộ trực tiếp xách cổ áo Cổ Viêm đá mông hắn bay ra khỏi cửa sau đó đóng chặt cửa lại không cho hắn vào trong.
Cổ Viêm còn không biết mình sai ở đâu thì đã bị nàng đá ra khỏi cửa, đêm nay hắn chỉ đành phải ngủ ở ngoài đợi sáng mai Ngọc Nhi tỉnh dậy phải hỏi rõ nàng ta mới được.
Sáng hôm sau cũng là ngày đại hội tỷ võ giữa mười bộ tộc của yêu tộc diễn ra trên con đường dẫn đến quảng trường có rất nhiều khán giả yêu tộc đến xem vô cùng náo nhiệt.
Ngọc Nhi từ hôm qua vẫn vậy vẫn chưa hết giận Cổ Viêm, còn Cổ Viêm bản thân mình không biết sai chỗ nào để nhận lỗi với nàng, nếu nàng cứ im lặng như vậy không biết chừng nào hai người mới có thể làm hòa.
Ngọc Nhi, tha thứ cho ta lần này đi, lần sau ta sẽ không đi kiếm chuyện gây sự với người khác nữa.
Ngọc Nhi đi trước Cổ Viêm phía sau níu tay nắm tay nàng nhỏ giọng nói.
Cho huynh thời gian suy nghĩ cả tối hôm qua đến hôm nay vẫn không biết mình sai chỗ nào sao?
Ngọc Nhi quay lại nhíu mày hỏi.
Muội biết mà, ta đâu phải con người, có những chuyện của con người ta không thể thấu hiểu thông suốt như muội được, bất kể ta sai chỗ nào thì muội hãy tha thứ cho ta.
Nhìn khuôn mặt mếu máo đến đáng thương của hắn, cho dù nàng có cho hắn thêm thời gian kết quả cũng sẽ không thay đổi gì, hắn vẫn không biết sai ở đâu, nể tình hắn thành thật với nàng, nàng sẽ bỏ qua cho hắn lần này.
Tha cho huynh lần này đấy, nếu lần sau còn có cách hành xử vô lễ với nữ nhân bọn ta, ta sẽ không bỏ qua cho huynh đâu.
Ta biết rồi mà, sẽ không có lần sau đâu hì hì.
Cổ Viêm híp mắt cười tiến lại gần bóp vai cho nàng suốt chặng đường đi đến quản trường.