CHƯƠNG 274: ĐẠI HỘI TỶ VÕ YÊU TỘC
Quảng trưởng rộng lớn diện tích chừng ngàn mét tập hợp đông đảo chúng nhân đến xem, xung quanh quảng trường được bao phủ bởi một bức tường hình vòng cung có đầy đủ hàng ghế cho khán giả xem, tại trung tâm của nó là các đội viên của mười bộ tộc đang xếp thành hàng dọc đứng đúng vị trí của mình ai nấy hừng hực chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào dẫn đầu chính là vương của sàn đấu.
Trước khi đi đến tập hợp với thành viên của đội mình, Cổ Viêm dẫn Ngọc Nhi lên hàng ghế khán giả chọn một vị trí đẹp nhất để nàng quan sát.
Muội cứ ngồi đây quan sát, ta phải xuống tập hợp với đám yêu tộc đó rồi.
Huynh cứ đi đi, không cần lo cho muội.
Vậy ta đi đây, tạm biệt.
Ngọc Nhi vẫy tay chào tạm biệt hắn nhìn hắn quay lưng từng bước rời đi.
Phía trung tâm quảng trường các thành viên của các tộc đã có mặt đầy đủ chỉ riêng của Băng Ưng Phi Tộc là thiếu mất một thành viên chuyện này trước nay chưa từng xảy ra.
Ai zô, Lam Minh huynh đệ năm nay tự tin quá ta, lại chỉ cử bốn thành viên ra thi đấu xem ra quán quân năm nay định sẵn có chủ mới rồi a.
Ngải Đồ bên cạnh nhìn Lam Minh châm biếm cười.
Lời gã yêu tộc này vừa nói, làm cho mọi ánh mắt của các tộc khác hướng về Băng Ưng Phi Tộc chọn ra đội hình bốn người để đấu với đội hình năm người chẳng phải quá tự tin vào bản thân mình sao khó mà làm cho người ta thuận mắt.
Về phía tộc của Vô Khuyết vẫn áng binh bất động không thể hiện biểu cảm gì, tâm địa của Ngải Đồ như thế nào hắn hiểu rõ, loại người này thủ đoạn không ít chỉ biết thừa nước đục thả câu hãm hại người khác là giỏi nhưng gã đâu biết rằng mấy trò khích tướng này sẽ không có tác dụng với tộc của Lam Minh chỉ tự đem bản thân ra làm trò cười cho thiên hạ mà thôi.
Phía tộc của Lam Minh mọi thành viên đều cảm thấy bất mãn với thái độ của Cổ Viêm chỉ vì tiểu tử này đến muộn mà cả tộc bị mang ra bàn tán trước ánh mắt tiêu cực của các tộc khác đây là nỗi nhục trước nay chưa từng có.
Hừ, tiểu tử đó, không đến cũng được, bốn đánh năm thì đã sao, cho dù thiếu hắn tộc chúng ta vẫn có thể giành chiến thắng trước các tộc khác.
Lam Lịch tỏ vẻ khó chịu mở miệng nói.
Hắn sẽ sớm đến thôi, hắn mà không đến thì chúng ta gặp phiền phức lớn đấy.
Lam Minh bên cạnh mở miệng đáp.
Phía trên đài cao, Lam Khải ngồi ở hàng ghế cùng các vị tộc trưởng quan khác sát, thấy Cổ Viêm vẫn chưa tới lão cũng thấy rất lo, lão lo hắn lại làm ra cái trò qua cầu rút ván ảnh hưởng đến tâm lý cả đội, năm người đánh với năm người còn chưa chắc nắm phần thắng nếu còn thiếu một người chẳng khác gì chưa đánh đã nhân thua.
Phía bên dưới tiếng ồn ào bàn tán về đội của Lam Minh vẫn còn chưa hết, về phía thành viên trong đội ai nấy đều cảm thấy xấu hổ vì bản thâm bị mọi người đem ra chế nhạo, riêng Cổ Viêm trong lòng ai nấy đều phẫn nộ nhưng lại chẳng thể làm gì được cục tức này nuốt không được mà nhả ra cũng không xong thật khiến người ta bức bối khó chịu.
Trật tự hết cho ta.
Trong khi các đội đang bàn tán về đội của Lam Minh thì một vị lão giả râu trắng không biết từ đâu bay đến lăng không giữa bầu trời chỉ một tiếng quát mang theo uy áp khủng khiếp chấn áp toàn bộ chúng nhân ở dưới khiến bọn họ không ai có thể mở miệng nói được câu nào.
Thực lực này ít nhất cũng phải đạt đến cấp thần thú thậm chí là siêu thần thú.
Vô Khuyết lén ngước nhìn lên vị lão giả với vẻ mặt sùng kính nhỏ giọng tự nói.
Lão ta tên là Viên Hồng siêu cấp thần thú thuộc Hỏa Viên Minh Tộc ta từng gặp lão ta một lần ở trên tầng thứ hai, thực lực của lão rất mạnh, không ngờ lần này lão xuống đây làm trọng tài của đại hội tỷ võ lần này.
Tử Sam đứng sau Vô Khuyết thấp giọng đáp lại.
Hỏa Viên Minh Tộc đó chẳng phải gia tộc của Ngải Đồ sao, liệu cho một vị cường giả thuộc gia tộc này làm chủ khảo có quá thiên vị không?
Vô Khuyết nhíu mày nói.
Làm trọng tài đương nhiên là công tư phân minh, lão ta có mười lá gan cũng không giám cậy quyền làm bừa.
Tử Sam bật cười đáp lại.
Nghe nữ nhân này nói vậy, Vô Khuyết cũng bớt lo lắng hơn gia tộc khác làm chủ khảo thì không phải lo nhưng gia tộc của Ngải Đồ nổi tiếng là hẹp hòi ích kỷ nên mới khiến hắn có chút lo lắng, nếu nàng ta đã khẳng định sẽ không có sự thiên vị ở đây hắn chỉ đành tin tưởng nàng, dù sao nàng cũng xuất thân từ tầng hai bí mật xuống tầng một thi đấu dạo chơi, nàng hiểu rõ tầng hai hơn hắn nên lời nàng nói ra mười phần đáng tin.
Nếu tất cả mọi người đã có mặt đầy đủ, vậy thì ta tuyến bố đại hội tỷ võ giữa các tộc chính thức bắt đầu.
Viên Hồng đại nhân ta có chuyện muốn bẩm báo.
Viên Hồng vừa nói xong Ngải Đồ liền chen lời vào mở miệng nói.
Ngải Đồ ngươi còn có chuyện gì muốn nói hay sao?
Viên Hồng ngạc nhiên hỏi.
Bẩm đại nhân, về phía Băng Ưng Phi Tộc còn thiếu một người nhưng ta lại nghe đồn năm nay tộc của họ chỉ cử ra bốn người không biết có phải là sự thật hay không nếu như còn thiếu xót một người chưa đến thì chúng ta nên đợi người đó thêm thời gian để đảm bảo tính công bằng cho đại hội lần này.
Tiểu tử Băng Ưng Phi Tộc có thật có chuyện này hay không đội ngươi có một thành viên đến muộn?
Viên Hồng liếc nhìn về phía Lam Minh trầm giọng hỏi.
Bẩm chủ khảo đại nhân, những lời Ngải Đồ nói là sự thật, đội ta vẫn còn một thành viên chưa đến.
Lam Minh song quyền ôm chặt cúi đầu hành lễ xấu hổ nói.
Lời Lam Minh vừa nói ra khiến khán giả đang xem không nhịn được mà bật cười thành tiếng, tiếng cười càng lúc càng to, lần đầu tiên trong lịch sử đại hội tỷ võ có người đến muộn đây chính là chuyện mất mặt nhất từ trước đến nay.
Lam Anh trên khán đài theo dõi chỉ biết ôm mặt cúi đầu xuống không dám nhìn xung quanh, nàng cảm thấy quá mất mặt thay cho tộc cũng như phẫn nộ vì hiện giờ Cổ Viêm chưa đến.
Ngọc Nhi ngồi cách đó không xa cũng đã bắt đầu lo lắng, Cổ Viêm nói với nàng sẽ tập hợp cùng đám Lam Minh mà hiện giờ vẫn chưa thấy mặt mũi hắn đâu, nếu hôm nay hắn mà dám gây chuyện nữa tối về nhất định nàng phải trừng trị nghiêm khắc.
Viêm Hồng đại nhân, ngài có thể cho chúng ta thêm một chút thời gian nữa được không, tiểu tử đó không lâu nữa sẽ đến ngay bây giờ.
Lam Minh thấp giọng cầu xin nói.
Lời Lam Minh vừa nói ra khiến các thành viên trong tộc khác không thể nào chấp nhận được, dựa vào đâu mà bắt tất cả mọi thành viên trong các tộc phải chờ đợi một người trong một tộc nhỏ bé chuyện này thật không thể nào chấp nhận được.
Tiểu tử ngươi cũng thấy biểu cảm của mọi người ở đây rồi đấy, trên mặt bọn họ đã hiện rõ hai chữ không đồng ý, vì thế ta không thể vì sự chậm trễ của một người mà ảnh hưởng đến mọi người được, nếu có trách chỉ có thể trách chỉ có trách ngươi lựa chọn một đội viên không ra gì.
Nếu các ngươi không còn câu hỏi nào nữa ta tuyên bố đại hội tỷ võ 300 năm một lần của yêu tộc chúng ta chính thức bắt đầu.
Khoan đã còn có ta, ta ở đội của Lam Minh.
Viên Hồng vừa nói dứt lời thì từ phía xa Cổ Viêm vừa chạy vừa xách quần vẫy tay gọi lão.
Nhìn bộ dạng của Cổ Viêm hiện tại đừng nói là các thành viên trong đội của Lam Minh thấy mất mặt mà ngay cả Ngọc Nhi ngồi trên hàng ghế khán giả cũng cảm thấy mất mặt thay cho hắn, chẳng hiểu hắn suy nghĩ gì mà làm cái trò đấy để làm trò cười cho thiên hạ.
Cổ Viêm vừa xuất hiện cả quảng trường từ khán giả đến các thành viên đội khác ai nấy đều bật cười chế nhạo về Cổ Viêm, Lam Khải ở trên đài cao chỉ biết lắc đầu ngao ngán chỉ muốn tìm cái hố nào đó cắm đầu xuống đất cho đỡ nhục.
Đối diện với sự chế nhạo của đám yêu tộc này Cổ Viêm không lấy gì làm xấu hổ, đợi lát nữa hắn dùng thực lực chứng mình bản thân xem chúng còn mở miệng cười đùa như trước không.
Tiểu tử thối, ngươi vừa nói ngươi là thành viên trông đội của Băng Ưng Phi Tộc, ngươi có biết chỉ vì ngươi đến muộn mà tất cả thành viên tộc khác cũng như tộc ngươi bị ảnh hưởng không.
Viên Hồng lão giả nghiêm mặt khẽ trách mắng.
Hì hì.
Xin lỗi nhé, tại ta buồn ỉa quá, ta phải đi giải quyết cho xong mới đến đây họp mặt được.
Cổ Viêm híp mắt mỉm cười đáp lại.
Lời Cổ Viêm vừa nói ra khiến chúng nhân lại được một tràng cười, thật không hiểu nổi đầu óc hắn có vấn đề hay sao mà thích bị người ta cười giễu cợt.
Tiểu tử thối, chỉ biết ăn nói xằng bậy là giỏi, lần này ta tha cho ngươi sẽ không có lần sau đâu, mau vào hàng ngũ của mình đi.
Viên Hồng trừng mắt khẽ nhắc nhở.
Cổ Viêm hiên ngang bước vào hàng ngũ của đội Lam Minh trong sự không chào đón của các thành viên trong tộc, mọi người đều dùng ánh mắt lạnh nhạt với hắn né ra xanh không muốn đứng chung vì sợ loại rác rưởi như hắn bẩn người.
Lam Minh bên cạnh khẽ chấn an hắn, nói với hắn rằng hắn là thành viên quan trọng nhất trong đội, nếu đội mà thiếu hắn tuyệt đối không thể thắng được.
Cổ Viêm nghe những lời an ủi của Lam Minh cảm thấy rất sướng ta nên cũng chẳng thèm so đo với bọn chúng làm gì, trong mắt hắn tất cả bọn chúng đều là một lũ vô dụng vướng tay vương chân, đợi khi hắn thể hiện bản lãnh của mình trước tất cả mọi người ở đây xem chúng còn dám đối xử lạnh nhạt với hắn như trước.
Cuối cùng đại hội tỷ võ long tranh hổ đấu cũng đã bắt đầu nổ ra, mười đội đứng ở đây đại diện cho mười bộ tộc, cuối cùng tộc nào sẽ dành chức quán quân năm nay.