CHƯƠNG 267: SUỐI NƯỚC NÓNG PHÁT NỔ, Ý ĐỊNH MƯU SÁT CỦA LAM MINH

Hành Trình Khám Phá Thế Giới Mới Của Thực Thể Thần Bí

CHƯƠNG 267: SUỐI NƯỚC NÓNG PHÁT NỔ, Ý ĐỊNH MƯU SÁT CỦA LAM MINH

CHƯƠNG 267: SUỐI NƯỚC NÓNG PHÁT NỔ, Ý ĐỊNH MƯU SÁT CỦA LAM MINH


Những ngày sau đó dưới sự giúp đỡ của Dạ Nguyệt và Ngọc Nhi, Cổ Viêm ngu ngốc cuối cùng cũng đã đạt được cảnh giới võ thần nhất trọng sánh ngang với võ đế cảnh ở Phục Long Đại Lục.

Huyền Hoàng Đao Quyết đã lĩnh hội đến trình độ nhân đao hợp nhất, thêm vào đó còn có quyên năng đến từ các hành tinh nguyên tố trong Thiên Sinh Linh Tinh đối phó với cường giả cấp thú linh cũng không quá khó như trước thậm chí còn có khả năng lấy mạng bọn chúng.

Lần này quay trở lại, tiểu thế giới cũng chỉ có Cổ Viêm và Ngọc Nhi theo, còn Dạ Nguyệt không ưa thích đám yêu tộc đó ở lại bên ngoài vừa học nấu ăn, thêu thùa may vá như Cổ Viêm muốn vừa trông trừng Tỏa Linh Tháp.

Nàng là một cường giả cấp bậc đại đế thiên chủ đỉnh cao của thiên giới, có nàng chấn thủ tòa tháp này, cho dù có cường giả nào đó đi lạc vào đây cũng không dám manh động mà ra tay với nàng, chỉ có những kẻ ngu ngốc mới động thủ với nàng để đi tìm cái chết.

Ngọc Nhi mở thông đạo quay trở lại tiểu thế giới, tại vị trí căn phòng Lam Khải sắp xếp, hai khôi lỗi giống hệt hai người họ vẫn còn ở đấy, bên ngoài còn có người canh gác một chút nghi ngờ cũng không có.

Ngọc Nhi thời gian một tháng cũng sắp hết chúng ta ra ngoài thôi.

Cổ Viêm nhìn nàng cười nói.

Huynh định cứ vậy mà ra ngoài sao?

Ngọc Nhi tủm tỉm cười nhìn vào cơ thể của Cổ Viêm chỉ có mỗi cái áo yếm của nữ nhân làm quần xì che thân, bộ dạng này hắn mà ra ngoài sẽ trở thành trò cười cho đám người Lam Khải.

Ngọc Nhi không nói, Cổ Viêm có khi quên mất chuyện này, muốn ra ngoài trước hết phải tìm bộ đồ chỉnh tề để mặc.

Hạ nhân ngoài kia, nghe thấy ta nói gì không?

Cổ Viêm đại nhân có gì căn dặn, xin hãy nói cho chúng thuộc hạ biết.
Một tên lính canh ở ngoài nghe thấy tiếng của Cổ Viêm vội vã cúi chào trước cửa nói.

Ta tu luyện quá lâu nên y phục đã bị rách nát lại còn có mùi hôi, tìm cho ta bộ y phục khác để mặc.

Cổ Viêm truyền lời đáp lại.

Rõ thưa đại nhân, xin đại nhân chờ chúng ta một chút.

Tên lính canh nhận lệnh sau đó vội chạy đi làm ngay.

Không lâu sau đó bọn chúng đã quay lại, lần này còn có thêm Lam Khải, Lam Anh, Lam Minh cùng đến.

Cổ Viêm huynh đệ, y phục ngươi cần ta lão phu đã mang đến cho ngươi rồi đây này.

Lam Khải vui mừng cầm y phục mới trên tay đứng ngoài cửa.

Ken khét.

Thật là làm phiền Lam Khải gia chủ rồi a.

Cửa gỗ mở ra, từ bên trong Ngọc Nhi cất bước ra chào hỏi.

Không phiền, không phiền chút nào, để tiền bối chê cười rồi.

Ngọc Nhi gật đầu cười nhận lấy y phục mới.

Tiền bối Cổ Viêm huynh đệ đâu sao lại để cô ra nhận y phục thay vậy.

Lam Khải lén ngó vào bên trong phòng to mò hỏi.

Chuyện là thế này ….

Ngọc Nhi nhỏ giọng vào tai lão nói.

Lam Khải nghe xong gật đầu bật cười sau đó quay lại đứng đợi ở ngoài, còn Ngọc Nhi đóng cửa quay lại bên trong phòng.

Phụ thân người và cô nương Ngọc Nhi đó thì thầm to nhỏ cái gì vậy.

Lam Anh bên cạnh hiếu kì muốn biết.

Lam Minh chăm chú lắng nghe, có chuyện gì khó nói mà phải thì thầm to nhỏ không cho mọi người biết.

Ngọc Nhi cô nương bảo hiện tại hắn không có y phục mặc đang trần chuồng ở trong phòng đó, không lẽ con gái như con lại muốn xem.

Lam Khải trêu đùa nói.

Ai muốn xem.

Tiểu biến thái.

Lam Anh xinh đẹp như bông hoa mở nở ngượng ngùng đỏng đảnh tức giận vội quay người chạy đi.

Lam Minh biết lý do chỉ biết bật cười than trách bản thân một tiếng, đáng ra hắn phải sớm biết nguyên do Cổ Viêm không chịu ra ngoài gặp mặt đổi lại là hắn, làm sao dám trần chuồng chạy ra ngoài cho thiên hạ xem.

Không lâu sau đó, cánh cửa gỗ từ phòng của Cổ Viêm được mở ra, từ bên trong Cổ Viêm với bộ y phục mới màu lam khoác tay cùng Ngọc Nhi bước ra, nhìn hành động tình tứ của hai người còn tưởng họ là phu thê mới cưới.

Cổ Viêm huynh đệ, lâu ngày không gặp.

Lam Khải mở lời chào hỏi.

Mấy ngày bế quan tu luyện đã làm phiền Lam Khải lão ra chủ rồi.

Cổ Viêm gãi đầu cười tự trách bản thân.

Không phiền, không phiền, Cổ Viêm huynh đệ nặng lời rồi, ngươi là khách quý tộc chúng ta, ha ha.

Lam Khải vuốt râu cười đáp.

Cổ Viêm huynh đệ, rất vui được gặp lại ngươi.

Lam Minh mỉm cười lên tiếng chào hỏi.

Tiểu tử ngươi, mạng cũng lớn thật đấy, ăn một chưởng của phu nhân ta mà vẫn còn có thể chạy nhảy được, ngươi là người đầu tiên đấy, ha ha.

Cổ Viêm vỗ vai hắn cười tán thưởng.

Là Cổ phu nhân nương tay, ta mới giữ được cái mạng.

Lần đó chỉ là chút cảnh cáo nhẹ, chỉ cần ngươi không ỷ mạnh bắt nạt Cổ Viêm, biết đâu sau này ta có thể hai người làm bạn.

Ngọc Nhi chen lời vào nói.

Lam Minh gượng cười gật đầu đáp lại, từ khi bị Ngọc Nhi đánh hắn một chưởng, hắn đã trở nên dè chừng giữ khoảng cách với Cổ Viêm, tiểu tử này vô cùng nguy hiểm không chuyện xấu gì hắn không dám làm, kết bạn với hắn thì thôi đi, với tính cách của hắn nếu chơi chung đến lúc bản thân mình chết như thế nào còn không biết.

Lam Khải đứng bên cạnh cũng có chút thương xót cho con trai, nhưng biết làm sao được họa này cũng từ hắn mà ra, lão tin qua bài học lần này con trai lão có thể nhận thức được không phải ai cũng có thể chọc vào được.

Cổ Viêm huynh đệ, người ngươi vẫn còn hôi lắm, vừa hay trong tộc ta có suốt nước nóng không biết ngươi có hứng thú đi tắm chung với chúng ta không?

Lam Khải mở miệng ngỏ lời mời.

Ngọc Nhi ta muốn thử tắm suốt nước nóng, ta đi có đi có được không?

Cổ Viêm quay sang khẽ hỏi nàng.

Chỉ có nam nhân với nhau thôi đúng không?

Ngọc Nhi nghiêm mặt dò hỏi.

Ngọc Nhi tiền bối xin hãy yên tâm, suốt nước nóng của tộc chúng ta có hai khu vực một bên của nam nhân sử dụng, khu vực còn lại là của nữa nhân, hai khu vực cách xa nhau sẽ không có chuyện nam nữ động chạm tay chân.

Lam Khải bật cười đáp lại.

Vậy thì còn được, nếu để ta biết được các ngươi lừa ta, tới lúc đó đừng trách ta nổi giận mà diệt tộc.

Ngọc Nhi trừng mắt khẽ cảnh cáo.

Ngọc Nhi sau đó được các tỳ nữ trong tộc đưa đến đại sảnh đợi, còn đám Cổ Viêm, Lam Khải, Lam Minh cùng nhau đi đến suối nước nóng thư giãn.

Suối nước nóng được đặt ở bên trong một căn phòng rộng lớn phía đông, bước vào bên trong Cổ Viêm đã cảm nhận hơi nóng tỏa ra rất dễ chịu, ngoài hơi nóng trong phong còn tràn ngập lượng lớn linh lực khiến người ta liên tưởng đến thánh địa tu luyện.

Cổ Viêm huynh đệ.

Mời ngươi.

Lam Khải mở miệng chào đón hắn vào trước.

Bước vào bên trong bồn tắm đặt thân thể mình xuống ngâm nước Cổ Viêm cảm nhận sự dễ chịu mà nó đem lại.

Nước trong bồn tắm này được bổ sung một lượng lớn linh lực, trong người mệt mỏi vào đây tắm khỏe hẳn ra, thậm chí có thể làm nơi để tu luyện cũng rất tốt.

Lam Khải bên cạnh cười nói.

Thật là tuyệt, suối nước nóng này thật dễ chịu làm ta buồn ngủ quá.

Cổ Viêm lấy khăn mặt đắp lên mặt mình sau đó vươn vai ngả lưng vào thành bồn thư giãn đánh một giấc.

Cổ Viêm huynh đệ, nước trong bồn có vẻ chưa được nóng lắm có cần ta tăng nhiệt độ nên không?
Lam Minh bên cạnh khẽ hỏi.

Rất tốt, rất tốt.

Cổ Viêm vừa ngủ vừa mơ màng nói.

Cổ Viêm huynh đệ vẫn cảm thấy lạnh vậy thì để ta tăng nhiệt độ.

Lam Minh dứt lời, lập tức hai tay kết ấn những thủ pháp kì dị kích hoạt một trận pháp ở dưới đáy bồn tắm.

Trận pháp này có thể tăng nhiệt độ tùy theo ý thích của chủ nhân, cùng vì có nó mà nước trong bồn tắm này không lạnh đi.

Lam Minh tăng nhiệt độ thế là đủ rồi, dừng lại đi.

Lam Khải mở miệng ngăn cản.

Nhiệt độ trong bồn tắm có tới tận chín cấp độ mới chỉ là cấp độ hai, Cổ Viêm vẫn còn chịu đựng được, lúc nào hắn kêu nóng quá tự khắc con sẽ dừng lại.

Lam Minh nói xong liền lập tức tăng nhiệt độ.

Đã đạt đến cấp độ ba nhiệt độ này đã chạm ngưỡng sức chịu đựng của linh thiên cảnh, Cổ Viêm vẫn cảm thấy bình thường chứng tỏ hắn đã đạt đến linh thần cảnh.

Không dừng lại tại đó, Lam Minh liên một mạch tăng lên cấp độ bốn cấp độ năm cấp độ sáu.

Cấp độ sáu là ngưỡng chịu đựng của cường giả linh thần cảnh, ở cấp độ này đang lý ra Cổ Viêm cảm thấy nóng trong người vậy mà hắn vẫn còn vừa ngủ vừa ngáy chứng tỏ vẫn còn phải tăng tiếp.

Lam Minh đủ rồi dừng ở đây, còn làm nhiệt độ tăng nữa Cổ Viêm không chịu nổi đâu, hắn mà ăn vạ ở đây thì chúng ta gặp rắc rối lớn với Ngọc Nhi.

Lam Khải trừng mắt ngăn cản tiếp.

Phụ thân người không thấy sao, hắn vẫn còn ngủ ngáy được, thì chút nhiệt độ này chưa là gì với hắn, người yên tâm ta tự biết có chừng mực.
Lam Minh không nghe tiếp tục tăng nhiệt độ lên tiếp.

Nhiệt độ cấp tám chỉ có cường giả hóa thần cảnh mới có thể chịu đựng tuy nhiên nhiệt độ này Lam Minh và Lam Khải vẫn còn chịu đựng được.

Vậy mà hắn vẫn còn ngủ được, không lẽ cơ thể hắn lại cường đại hơn cả ta, hắn mới chỉ là linh thần cảnh thôi đấy.

Lam Minh tỏ vẻ khó chịu tự nói.

Lam Minh có phải ngươi cố tình mượn chuyện này để trả thù Cổ Viêm đúng không, tốt nhất ngươi nên dừng lại cho ta, đừng để ta nhúng tay vào, lúc đó ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu.

Lam Khải trừng mặt lạnh lùng cảnh cáo.

Là tiểu tử này sai trước, vì hắn mà con nằm liệt giường gần một tháng, cho hắn chút bài học thì đã sao, vừa hay lại có thể kiểm tra thiên phú của hắn.

Lam Minh nói xong liền nhảy ra khỏi bồn tắm kích hoạt cấp độ thứ chín của trận pháp.

Ở cấp độ này cho dù là thú vương cảnh cửu phẩm như Lam Khải cũng không thể ngâm mình được lâu nhiều nhất cũng chỉ là nửa canh giờ.

Sướng quá, khò khò.

Cổ Viêm vừa ngày ngủ vừa lẩm bẩm nói.

Phụ thân ngươi mau ra khỏi đó đi, còn sẽ mở đến cấp độ thứ mười.

Ngươi đúng là điên thật rồi, dừng lại cho ta.

Lam Khải cau mày vội vã nhảy khỏi bồn tắm.

Cấp độ mười là cấp độ nguy hiểm nhất, mở cấp độ này ra trận pháp sẽ có dấu hiệu mất kiểm soát tăng nhiệt độ một cách khủng khiếp có thể lấy mạng bất kì ai vào trong đó thậm chí có thể gây nổ, cấp độ này chỉ có cường giả hư thần mới có thể chịu đựng được.

Ngươi điên thật rồi, ta phải đưa Cổ Viêm ra trước đợi xong chuyện, ta sẽ trừng phạt ngươi sau.

Lam Khải khẽ trách mắng sau đó tới gần vị trí của Cổ Viêm lôi hắn ra khỏi bồn thì một lần nữa Lam Minh ngăn cản.

Phụ thân nguy hiểm lắm mau chạy ra trước đi, pháp trận này sắp nổ rồi.

Bỏ tay ta ra, ta phải cứu lấy Cổ Viêm.

Phụ thân người không thấy sao hắn vẫn còn ngủ được thì chút nhiệt độ này không là gì với hắn, người mà ở đây pháp trận mà nổ sẽ bị trọng thương mất.

Lam Minh vừa nói thì căn phòng bắt đầu rung chuyển như sắp sập xuống, thấy Cổ Viêm vẫn còn ngủ Lam Khải đành phải động tay lôi hắn ra, nhưng quay lại thì không thấy hắn đâu nữa, có lẽ hắn đã ngâm mình hoàn toàn dưới bồn tắm.

Căn phòng sắp sập lại không tìm thấy Cổ Viêm, hai phụ thân Lam Khải, Lam Minh ra trước lánh nạn sau đó mới quay lại tìm hắn hi vọng hắn sẽ không gặp nguy hiểm gì nếu không sẽ là đại họa với toàn bộ gia tộc.