CHƯƠNG 268: HẮC LONG VƯƠNG.

Hành Trình Khám Phá Thế Giới Mới Của Thực Thể Thần Bí

CHƯƠNG 268: HẮC LONG VƯƠNG.

CHƯƠNG 268: HẮC LONG VƯƠNG.


Trận pháp phía dưới đáy bồn nước nóng vì vượt quá giới hạn đã phát nổ khiến cho toàn bộ gian phòng xung quanh bị sụp đổ, may mắn Lam Khải và Lam Minh kịp thời thoát ra được nếu không khó mà bảo toàn được tính mạng.

Hiện tại chỉ còn bồn nước nóng nhiệt độ bị mật kiếm soát khiến cho nước trong bồn sôi sùng sục trông rất đáng sợ, nhiệt độ cao này đến thú vương cảnh bước vào trong cũng chỉ còn bộ xương trắng thì Cổ Viêm liêu có thể chịu nổi được không.

Âm thanh vụ nổ phát ra rất lớn gây sự chú ý đến toàn bộ chúng nhân trong tộc đến xem nhưng chỉ có những người có vị trí quan trọng trong tộc mới được vào còn lại đều phải đứng ở ngoài.

Ngọc Nhi ở đại sảnh đang ngồi nói chuyện với mẫu tử Lam Anh, nghe thấy âm thanh của vụ nổ biết ngay có chuyển chẳng lành xảy ra, mà chuyện này ít hay nhiều đều có liên quan đến Cổ Viêm, tiểu tử này một ngày không gây họa thì sẽ ngứa tay ngứa chân không chịu đựng nổi.

Đi theo đám người Lam Anh, Ngọc Nhi được đưa tới khu vực vụ nổ, khu vực này chính là bồn tắm nước nóng trong tộc, quả nhiên nàng đoán không sai, vụ nổ này lại liên quan đến Cổ Viêm.

Ngọc Nhi cô nương cũng đã đến rồi sao.

Bên cạnh Lam Dục bước tới chào hỏi.

Rốt cuộc chuyện này là như thế nào, tại sao phòng tắm nước nóng của nam nhân trong tộc lại bị nổ, Viêm ca của ta hiện giờ ở đâu.

Ngọc Nhi trừng mặt nhìn lão dò hỏi.

Lam Dục vừa đến cũng không biết chuyện gì xảy ra, lời nàng vừa nói như thể đang coi lão là tội phạm tra hỏi, nhưng vụ nổ cũng là do phát sinh trong tộc Cổ Viêm lại có liên quan đến, trách nhiệm này lão càng phải gánh nàng có trách mắng lão cũng không có gì oan.

Lam Dục trưởng lão cuối cùng ngươi cũng đến rồi, Cổ Viêm hắn …

Lam Khải chạy đến chào hỏi nhưng trong lòng thấp thỏm.
Trận pháp trước giờ chưa bị nổ, trừ khi các ngươi đã tăng nhiệt đột vượt qua cấp chín đạt đến cấp mười mới thành ra hậu quả như hiện tại.

Lam Dục mở miệng phán.

Lời đại trưởng lão nói không sai chút nào, trách nhiệm này nếu bị truy ra Lam Minh khó mà thoát được sẽ bị trừng phạt theo gia quy của tộc.

Bẩm đại trưởng lão, sự cố lần này là do ta mà ra, vì muốn kiếm tra thể chất thiên phú của Cổ Viêm huynh đệ mà ta tự ý làm như vậy, mong trưởng lão hãy trách phát ta.

Lam Minh vội vã quỳ xuống thỉnh tội.

Cách làm này của hắn vừa hay có thể giảm nhẹ tội danh lại có thể lấy lòng được đại trưởng lão, lão đầu này trước giờ luôn thích những người trẻ tuổi trung thực, cũng lắm sẽ chỉ trách mắng hắn vài câu rồi sẽ bỏ qua.

Diệu kế này do Lam Minh nghĩ ra để thoát tội, Lam Khải vì thương con không muốn phá hủy tiền đồ của con mình nên nhắm mắt bỏ qua, dù sao chuyện Lam Minh có sát ý muốn giết Cổ Viêm cũng chỉ có mình lão biết, lão không nói sẽ không có người thứ ba biết được.

Đứng dậy đi, thì ra mọi chuyện đều là hiểu lầm, nếu Cổ Viêm chịu đựng được tầng thứ chín vượt qua tầng thứ mười chứng tỏ tiểu tử này đã có nhục thân đạt đến cảnh giới hư thần cảnh.

Lam Dục đỡ hắn dậy cười nói.

Cái gì..

Hư thần cảnh, ngươi có phải vì chuyện cũ với Cổ Viêm mà định mưu sát huynh ấy đúng không?

Ngọc Nhi trừng mắt phẫn nộ một tay bóp chặt cổ Lam Minh nhấc bổng hắn lên quát lớn.

Lam Minh bị nàng ta bóp chặt như sắp nghẹt thở không thể mở miệng biện minh được câu nào, nếu còn bị nàng ta bóp cổ lâu hơn nữa sợ rằng cái mạng cũng không còn.

Ngọc Nhi cô nương, xin hãy bình tĩnh, Lam Minh chỉ có ý tốt muốn kiểm tra Cổ Viêm huynh đệ, ta lấy tính mạng ra đảm bảo hắn sẽ không có chuyện bất trắc gì xảy ra.

Lam Dục vội mở miệng cầu xin thay cho Lam Minh.

Ngọc Nhi nghe lão nói xong bình tĩnh trở lại, Cổ Viêm đâu phải người thường đến nhiệt độ Thái Hư Chân Hỏa còn chịu được thì chút nước nóng này sao có thể làm bị thương hắn.

Có điều Lam Minh này lại mượn cơ hội đi tắm chung để mưu sát Cổ Viêm, không thể bỏ qua cho dễ dàng cho hắn như vậy được.

Tạm tha cho cái mạng rác rưởi của nhà ngươi, đợi tìm được Viêm ca, ta sẽ tính món nợ này với tộc các ngươi.

Ngọc Nhi ném mạnh Lam Minh xuống đất lạnh lùng quát.

Bỏ qua đám yêu tộc này, Ngọc Nhi tiền gần đến bồn tắm nước nóng để tìm Cổ Viêm.

Nhìn bồn tăm nước sôi sủi đầy bọt khí lên mà làm cho người ta rợn tóc gáy dưới cảnh giới hư thần tuyệt đối vào chỉ có mất mạng.

Viêm ca, huynh có ở trong đó không?

Ngọc Nhi cúi đầu gần bồn tắm hét lớn gọi tên hắn.

Cổ Viêm không trả lời, lại càng làm nàng thấy lo, không biết hắn ở dưới đó có gặp chuyện gì xấu không?

Lam Minh tim đập chân run, mặc dù rất muốn lấy mạng Cổ Viêm để trả thù nhưng còn Ngọc Nhi không dễ đối phó, hiện giờ hắn đã cảm thấy hối hận biết thế không nên tìm cách dồn tiểu tử này vào con đường chết chỉ mong Cổ Viêm bình an vô sự ra ngoài.

Lam Anh đứng bên cạnh Lam Minh thấy bộ dạng thấp thỏm không yên của đại ca mình, biết chắc chuyện phòng tắm bị nổ là do hắn gây ra, cả đời hắn thông mình tuyệt xuất chỉ vì mâu thuẫn với Cổ Viêm mà có thể dẫn đến cả tộc bị diệt vong làm nàng không thể không trách hắn.

Cổ Viêm hiện tại sống chết chưa rõ, Lam Minh vô tình đưa cả tộc lên bàn cân một khi tiểu tử này mà chết cả tộc sẽ phải táng mạng theo hắn.

Cổ Viêm nhất định ngươi không được chết đấy.

Lam Anh nhìn về hướng Ngọc Nhi thầm từ nói.

Viêm ca, huynh còn ở dưới đó không, mau trả lời muội đi.

Ngọc Nhi hét lớn một tiếng gọi hắn.

Ở phía dưới bồn tắm vẫn không có dấu hiệu gì của Cổ Viêm mặc cho Ngọc Nhi gọi.

Huynh không chịu lên chứ gì, được thôi đích thân muội sẽ lôi huynh lên.

Ngọc Nhi cô nương đừng xuống đó nguy hiểm lắm.

Lam Dục mở miệng khẽ khuyên.

Viêm ca, không phải là người thường sẽ không có chuyện gì xảy ra, nhưng nếu để ta biết huynh ấy một chút thương tích nào trên người, các người các ngươi không xong với ta đâu.

Ngọc Nhi nói xong liền nhảy vào trong bồn chứa nước nóng đi tìm tung tích của Cổ Viêm.

Đám yêu tộc ở bên ngoài ai nấy đều lo sợ giờ cũng chỉ mong Cổ Viêm có thể bình an vô sự mà ra ngoài.

Bên trong bồn tắm nước nóng đang sôi, Ngọc Nhi đang tìm kiếm vị trí của Cổ Viêm nhưng vẫn chưa phát hiện ra hắn.

Bồn tắm này độ sâu chỉ có hai mét phía bên dưới có pháp trận cổ quái đang không ngừng tỏa ra nhiệt độ làm cho nước trong bồn càng ngày càng nóng, trung tâm của trận pháp là một thông đạo đường kính chừng một mét sinh ra lực hút khủng khiếp theo Ngọc Nhi phán đoán bình thường thông đạo này rất nhỏ chỉ để cho một dòng khí nóng bên trong đi qua, càng mở rộng khí nóng đi qua càng nhiều dẫn đến nhiệt độ trong bồn tắm tăng cao sở dĩ đường kính nó rộng như hiện tại là do Lam Minh cưỡng chế mở đến cấp bậc thứ mười làm cho Cổ Viêm bị hút vào bên trong.

Lực hút mạnh như vậy nhưng chỉ hút mỗi mình Viêm ca, còn nước trong bồn lại không bị hút vào không biết có huyền cơ gì đây.

Ngọc Nhi nghĩ thầm trong lòng sau đó tiến thẳng vào trong thông đạo kiểm tra.

Bên trong thông đạo là một không gian không quá lớn diện tích chừng trăm mét đổ lại.

Xung quanh là những vách đá lớn cao không thấy đáy phía dưới có dung nham tuôn chảy khiến cho người ta liên tưởng đến bản thân đang ở trong một ngọn núi lửa.

Từ trong dung nham từng dòng khí nóng bay ra theo hướng thông đạo mà thoát ra ngoài, dòng khí nóng này từ trong đó mà ra bên trong chắc chắn phải có vật gì đó thuộc tính hỏa mới có thể tỏa ra nhiệt độ lớn đến vậy.

Tạm không quan tâm vật đó là gì, phải tìm Cổ Viêm trước.

Men theo dòng dung nham, cuối cùng Ngọc Nhi đã tìm thấy tung tích của Cổ Viêm, nàng còn đang lo xem hắn có chuyện bất trắc gì vậy mà hắn trôi nổi trên dòng dung nham ngon lành đánh một giấc lại còn ngáy rất to làm cho nàng không giận không được.

Cổ Viêm xấu xa, mau tỉnh dậy đi.

Ngọc Nhi lay người gọi hắn.

Nhẹ nhàng không dậy lại muốn bạo lực đúng không.

Bốp.

Ngọc Nhi vung tay cho hắn một cái bạt tai thẳng vào mặt làm cho hắn đang ngủ giật mình tỉnh dậy.

Là đứa nào phá hỏng giấc ngủ của ta vậy, có phải chán sống phải không?

Cổ Viêm lấy tay dụi dụi mắt ngáp một hơi dài tỉnh dậy quát.

Là lão nương làm đó, để xem rốt cuộc ai là người chán sống.

Ngọc Nhi trừng mắt lạnh lùng nói.

Phu … phu … nhân.

Sao … sao …. lại là muội.

Mãnh hổ như Cổ Viêm vừa nhìn thấy Ngọc Nhi liền trở thành con mèo con, run rẩy sợ hãi.

Cổ Viêm to gan thật đấy, ngay cả muội cũng dám mắng, thường ngày chiều chuộng huynh quá nên bây giờ huynh trở nên hư đốn phải không?

Ngọc Nhi nhíu mày trách mắng.

Hì hì, phu nhân đừng giận.

Làm gì có chuyện đó, ta còn tưởng là người khác, nếu biết là muội sao ta dám ăn nói như vậy chứ.

Cổ Viêm híp mắt gượng cười chấn an.

Cho huynh mười lá gan cũng không dám.

Ngọc Nhi lạnh lùng đáp.

Ủa.

Ngọc Nhi, nơi này là nơi nào vậy, đâu phải bồn tắm nước nóng của ta.

Cổ Viêm nhìn không gian xung quanh lạ lẫm rồi nhìn về phía Ngọc Nhi hỏi.

Muội cũng không biết nữa, nhưng chúng ta cứ ra khỏi đây trước rồi tính.

Ngọc Nhi vừa nói xong liền nắm tay Cổ Viêm kéo đi hướng về phía thông đạo trận pháp.

Vừa di chuyển thì từ sâu trong dung nham một ngọn lửa màu đen hóa thành những sợi xích bay tới quấn chặt lấy thân thể của Cổ Viêm kéo hắn xuống phía dưới bề mặt dung nham.

Cổ Viêm bị lôi đi, Ngọc Nhi nhanh chóng đuổi theo phía sau.
Ở dưới bề mặt dung nham lại là một không gian khác, nó là một cung điện cổ xưa, xung quanh cung điện có tám cái trụ màu đen được chạm khắc hoa văn hắc long quỷ dị.

Chính giữa cung điện có một ngai vàng, tại đó có một gã nam nhân y phục rách nát màu đen, tứ chi của hắn đều bị những sợi xích hắc hỏa trói lại không thể di chuyển được.

Khặc khặc, lâu lắm rồi có người đến chơi với ta.

Gã nam nhân thần bí cười quỷ dị nói.

Hóa ra những sợi xích này là do ngươi mà ra, tại sao lại bắt ta, ta và ngươi đâu có thù oán.

Cổ Viêm mặt nghiêm túc nhìn hắn hỏi lại.

Đúng thật là ta và ngươi không có thù oán, nhưng vì nữ nhân bên cạnh ngươi là một chí tôn thánh nhân có chút tác dụng với ta, ta vô tình nghe được cuộc trò chuyện giữa hai ngươi biết ả ta có tình cảm với ngươi, nếu muốn ả vào trong chỉ còn cách bắt ngươi.

Gã nam nhân thần bí thẳng thắn trả lời.

Ngươi rốt cuộc là ai, tìm ta có việc gì.

Ngọc Nhi nhìn hắn lạnh lùng hỏi.

Ta là ai?

Đã lâu lắm không có ai hỏi ta câu này.

Nếu các ngươi đã muốn biết, vậy thì ta xin phép được giới thiệu.

Ta là Hắc Long Vương, Lâm Nguyên Thần.