CHƯƠNG 266: DỰ TÍNH CỦA CỔ VIÊM

Hành Trình Khám Phá Thế Giới Mới Của Thực Thể Thần Bí

CHƯƠNG 266: DỰ TÍNH CỦA CỔ VIÊM

CHƯƠNG 266: DỰ TÍNH CỦA CỔ VIÊM


Mọi chuyện rắc rối đã được Thiên La Dạ Nguyệt giải quyết, việc còn lại chỉ chờ Cổ Viêm mang thịt đi nướng.

Sau trận chiến vừa nãy toàn bộ khu vực xung quanh đã bị tiêu hủy hoàn toàn, không còn cảnh đẹp thiên nhiên hùng vĩ như trước vì thế để có được tâm trạng ăn uống đám Cổ Viêm quyết định rời đến một khu vực khác để dừng chân.

Khu vực mà đám Cổ Viêm đáp xuống là một khu rừng ven bờ suối, ở đó có một bãi đất trống nhỏ vừa hay cá trong suối còn rất nhiều nếu thiếu thức ăn vẫn còn có thể xuống bắt để ăn tiếp.

Không những thế ở đây không khí trong lành, vừa nghe được tiếng gió thổi, vừa nghe được tiếng chim hót, tiếc nước chảy làm cho tâm trạng người ta cảm thấy dễ chịu rất thích hợp để làm một bữa tiệc ngoài trời.

Thái Hư Đỉnh lơ lửng trên không bên trong có Thái Hư Chân Hỏa là ngọn lửa hủy diệt, nếu muốn thịt nướng không bị thiêu trụi thì phải đứng từ khoảng cách xa ít nhất phải một hai mét so với vị trí lô đỉnh.

Ngồi nướng thịt nửa canh giờ cuối cùng thịt đã chín, hương thơm thịt nướng phản phất xuống phía bên dưới khiên cho Ngọc Nhi và Dạ Nguyệt ngửi thôi cũng cảm thấy ruột gan cồn cào muốn được nếm thử thức ăn do Cổ Viêm nấu.

Không để hai nữ nhân của mình đợi lâu, sau khi thịt chín Cổ Viêm đem thức ăn xuống bên dưới cho hai nàng thưởng thức.

Thịt nướng của ngươi ăn ngon lắm, từ trước đến nay ta chưa được thưởng thức món ăn nào ngon vậy.

Dạ Nguyệt vừa ăn vừa cười tán thưởng.

Ta biết tài nấu ăn của ta xuất chúng không ai sánh bằng nhưng đây là món ăn cơ bản phải biết khi sinh tồn trong rừng ai mà chẳng biết huống chi nhưng con người sống cả vạn năm như các ngươi trải qua bao nhiêu trận chiến lớn nhỏ lại chưa bao giờ ăn món thịt nướng bao giờ vậy các ngươi trước đó sinh sống kiểu gì.

Cổ Viêm ngạc nhiên hỏi.

Tu luyện lâu năm bế quan cả trăm đến nghìn năm còn nhịn được đói vậy thì sinh tồn trong một cấm địa mất vài ngày thậm chí vài năm có là gì.

Thiên La Dạ Nguyệt mở miệng thẳng thắn đáp lại.

Đám nữ nhân các ngươi là con gái sao mà lười vậy, đến nấu ăn chuyện đơn giản như vậy cũng không làm được thì sau này gặp nam nhân mình thích sao họ có thể chấp nhận các ngươi được.

Thứ họ cần là một nữ nhân dịu dàng biết chăm lo cho gia đình chứ không phải thứ vũ khi bằng xương bằng thịt suốt ngày giết chóc.

Sau này ta mà có con gái, ta tuyệt đối không để nó giống như các ngươi được, học võ có hay không cũng chẳng quan trọng, quan trọng là học nấu ăn thêu thùa may vá.

Cổ Viêm tỏ vẻ khó chịu nói.

Cách suy nghĩ của Cổ Viêm lần này lại giống như Ngọc Nhi, nếu thật sự sau này nàng sinh được con gái nàng muốn nó chỉ là một nữ nhân bình thường không cần quá xuất sắc trước mặt người khác, cuộc đời nàng trải qua bao chuyện thăng trầm nàng biết rõ đối với một nam nhân luôn thích một nữ nhân có thể chăm lo cho gia đình nếu suốt ngày chỉ biết đánh nhau sớm muộn họ sẽ chán ghét, nàng không muốn con gái mình sau này sẽ có cuộc sống như vậy cả một đời không được hạnh phúc.

Dạ Nguyệt sau này muốn ở bên ta, ngươi phải thay đổi thói quen của mình đi, bắt đầu từ hôm nay hãy học cách chăm lo cho gia đình, học thêu thùa may vá, học nấu ăn học cách làm một nữ nhân dịu dàng.

Cổ Viêm trầm giọng khẽ nhắc nhở.

Tại sao ta phải nghe lời ngươi, cái gì mà làm một nữ nhân dịu dàng, con của ta dù trai hay gái phải giống như ta, sau này phải là một cường giả đỉnh cấp chứ không có rảnh rỗi làm mấy chuyện vô bổ như các ngươi.

Thiên La Dạ Nguyệt không nghe quát lại.

Ngươi dám cãi lời ta, ngươi có tin ta từ bỏ mẫu tử hai người không?

Cổ Viêm nghe không vừa ý phẫn nộ quát.

Ngươi mà dám bỏ mẫu tử ta, ngươi sẽ không một ngày sống yên với ta đâu.

Dạ Nguyệt không thua kém quá quát lại.

Viêm ca, bình tĩnh lại đi, cho dù sau này ả không thích làm chuyện đó vẫn còn muội mà, muội sẽ làm một nữ nhân như huynh mong muốn.

Ngọc Nhi bên cạnh khẽ cười chấn an.

Ngọc Nhi muội làm ta cảm động quá, muội đúng là thê tử ta muốn cưới mà.

Cổ Viêm xúc động rưng rưng nước mắt, Ngọc Nhi không ngờ lại có thể đồng ý với cách làm của hắn làm hắn rất vui.

Thấy hai người này lại làm trò tình tứ nắm tay trước mặt mình, làm cho Dạ Nguyệt lại nổi máu ghen, tự nhiên trong mắt Cổ Viêm bản thân mình lại thua kém Ngọc Nhi cái gì bản thân cũng hơn chỉ riêng chuyện làm một nữ nhân như ý của hắn lại thua nàng ta thật không thể chấp nhận được.

Thôi đủ rồi đây đừng có diễn vở kịch tình tứ cho ta xem, chỉ là mấy công việc đơn giản của một nữ nhân sao có thể làm khó ta được.

Mấy chuyện đơn giản đó sao mà làm khó được ta, nếu ngươi muốn ta đều có thể làm được.

Thiên La Dạ Nguyệt nhíu mày lạnh lùng đáp lại.

Nghe được những lời vừa nói của Dạ Nguyệt làm cho Cổ Viêm rất vui, trước giờ hắn không thích nữ nhân tính cách quá mạnh mẽ như nam nhân thấy hai nàng chịu thay đổi vì hắn, hắn không vui sao được.

Thưởng thức tiệc nướng xong trời cũng đã tối vì thế Cổ Viêm quyết định nằm nghỉ dưới gốc cây vừa ôm hai nàng vừa ngắm bầu trời đêm.

Khác với Phục Long Đại Lục bầu trời về đêm của hành tinh xa lạ có rất nhiều sao rất đẹp chỉ đáng tiếc không có trăng để ngắm làm cho bức tranh về đêm không được hoàn hảo như hắn muốn.

Viêm ca, còn nhớ lúc chúng ta còn ở Lưu Hương Thành tại dưới vực sâu vô tận cũng đã từng tựa đầu vào vai nhau ngủ như vậy.
Ngọc Nhi bên cạnh ôm hắn cười nói.

Giờ nhớ lại mọi chuyện ta lại cảm thấy thời gian trôi nhanh quá, đối với muội trải qua rất nhiều chuyện nhưng đối với ta giống như vừa mới hôm qua.

Trong khi muội được trải nghiệm hương vị cuộc sống thăng trầm trăm năm còn ta giống như đứa trẻ vừa mới ngủ dậy.

Cổ Viêm tỏ vẻ ghen tị.

Viêm ca, đừng buồn thứ chúng ta có là thời gian sau này nhất định huynh sẽ được trải nghiệm qua.

Ngọc Nhi mở miệng khẽ chấn an.

Muội nói đúng, sau này lên thiên giới ta phải trải nghiệm cho đã mới được, chứ nếu không uổng phí một kiếp làm con người.

Cổ Viêm gật đầu cười nói.

Trăm năm ngủ say đâu có chuyện gì xấu, chí ít khi ngươi tỉnh dậy đã trở thành người hoàn toàn khác không còn là người thường như trước.

Dạ Nguyệt cười nói.

Trăm năm lưu lạc ngoài vũ trụ chán ngắt có gì vui.

Cổ Viêm than thở nói.

Cái thế giới lần trước ngươi đưa ta vào đó nếu ta đoán không nhầm có liên quan đến việc ngươi lưu lạc ngoài vũ trụ.

Dạ Nguyệt mở miệng nói.

Thế giới đó là một vũ trụ thu nhỏ đấy, hiện giờ nó vẫn trong đầu ta, chỉ tiếc hiện giờ ta không thể đưa ngươi vào trong được nếu không sẽ có rất nhiều trò vui cho ngươi xem.

Cổ Viêm bật cười nói.

Cái thế giới trong đầu của Cổ Viêm vừa nói làm cho Dạ Nguyệt không khỏi kinh dị một phen trước giờ nàng còn tưởng đó là não hải của hắn không ngờ lại là một chiều không gian vũ trụ khác, trong thế giới đó hoàn toàn do hắn và hai kẻ giống hệt hắn làm chủ bảo sao mà một đại đế thiên chủ như nàng lại trở nên yếu đuối trước mặt họ, có điều chuyện này không còn quan trọng nữa trong đầu Cổ Viêm mà chứa cả một vũ trụ nếu để các bậc cường giả biết được sẽ trở thành một đề tài cả thiên giới bàn tán trong vạn năm tiếp theo.

Không cần, phải buồn vì chuyện đó, sau này có cơ hội ta sẽ đem linh hồn ngươi vào đó dạo chơi.

Cổ Viêm an ủi nói.

Thôi khỏi cần, ở ngoài này nhiều khi ta còn bắt nạt được ngươi vào trong đó lần nữa khác nào cá nằm trên thớt.

Dạ Nguyệt mở miệng từ chối.

Nữ nhân này tính ra đầu óc cũng nhanh nhẹn, dễ gì nàng để mắc bẫy Cổ Viêm ngu ngốc lần thứ hai vào trong đó cho dù hắn không kiếm chuyện với nàng thì Hắc Ma cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua, chắc chắn sẽ hành hạ nàng.

Thời gian sắp tới, ta sẽ vào trong tiểu thế giới tu luyện một thời gian, đợi tu luyện xong sẽ giúp đỡ muội đẻ, rồi tiếp tục để Dạ Nguyệt đẻ, sau đó chúng ta sẽ quay trở về Phục Long Đại Lục.

Muội thấy như vậy có được không?

Cổ Viêm quay sang nhìn Ngọc Nhi hỏi.

Được thì có được, nhưng muội nghĩ đợi con lớn hơn một chút, ít nhất cũng phải một hai tuổi mới có thể rời đi được.

Tại sao vậy, cứ để bọn chúng ở trong Tỏa Linh Tháp nuôi dưỡng là được, tự nhiên lại mất thêm hai ba năm ở đây vô ích.

Cổ Viêm cau mày phản đối.

Huynh vội cái gì chứ, đằng nào xa đại lục cũng đã một khoảng thời gian dài, có đợi thêm một thời gian nữa cũng có sao đâu, phải dành một chút thời gian với các con, đợi huynh về đại lục lại chạy nhảy đi tìm bằng hữu của mình thời gian đâu mà dành cho các con.

Ngọc Nhi mở miệng nói.

Ta thấy Ngọc Nhi nói đúng đấy, dù sao ngươi cũng đã rời xa quê hương cũng đã lâu, ở thêm một thời gian cũng chẳng mất mát gì, ngươi phải dành chút thời gian cho chúng ta và các con, ngươi tính làm một người phụ thân vô tâm đến vậy sao.

Dạ Nguyệt chen lời vào nói.

Nhưng ta …

Không ý kiến thêm gì nữa, ngươi cứ nghe theo lời bọn ta đi, ngươi có về sớm có khi lại mang một mớ phiền phức cho bạn bè ngươi thôi, ngươi cũng phải để họ sống yên ổn một thời gian chút chứ.

Dạ Nguyệt véo má hắn cười nói.

Hừ, ngươi đang cho rằng ta suốt ngày gây chuyện sao, tại mấy kẻ không biết điều kiếm chuyện với ta trước, chứ trước giờ ta chưa đi kiếm chuyện với ai.

Cổ Viêm hừ lạnh một tiếng đáp lại.

Cổ Viêm đến chết cũng không nhận lỗi sai về mình, đây chính là một thói xấu khó bỏ của hắn, nghe nói con cái sinh ra sẽ thừa hưởng thói quen của phụ mẫu.

Nếu con của Ngọc Nhi sinh ra thừa hưởng những điểm tốt của nàng thì không nói làm gì nhưng nếu thừa hưởng điểm xấu của Cổ Viêm sau này chẳng phải có thêm hai ba tiểu Cổ Viêm nữa sao, một mình đã đủ làm người ta đau đầu nếu thêm một đám trẻ con giống hắn thiên hạ sẽ đại loạn.

Cổ Viêm ngươi làm gì mà nhìn ta chăm chú vậy, trên mặt ta dính bẩn gì sao.

Thấy tiểu tử này nhìn mình với khuôn mặt tà dâm Dạ Nguyệt đỏ mặt ngượng ngùng hỏi.

Tự nhiên nhìn ngươi làm tiểu đệ trong quần ta cứ ngóc đầu lên làm ta vã quá, Ngọc Nhi bụng to không giúp ta được, hay là ngươi giúp ta đi.

Cổ Viêm nắm tay nàng nũng nịu nhỏ giọng nói.

Ngươi, cái tên biến thái này, Ngọc Nhi còn đang ở bên cạnh ngươi đó.

Dạ Nguyệt khẽ trách mắng.

Viêm ca, ở trước mặt muội còn dám làm những chuyện hạ lưu này, vậy thì sau lưng muội có phải muốn hại đời bao nhiêu nữ nhân khác đúng không?

Ngọc Nhi trừng mắt lạnh lùng nói.

Không phải như vậy đâu, tại trước đó làm với muội với Dạ Nguyệt nhiều nên nó thành thói quen bỏ một thời gian là không chịu nổi, nếu là nữ nhân khác tuyệt đối ta không dám manh động.

Cổ Viêm mở miệng giải thích.

Có thật không đấy.

Ngọc Nhi hỏi lại.

Thật đấy, muội biết ta không phải loại người đó mà, ta chỉ làm chuyện đó với nữ nhân của mình, còn nữ nhân xa lạ sao ta dám.

Muội cũng thấy trước khi ta làm với bọn muội luôn hỏi ý kiến bọn muội, nếu bọn muội không đồng ý vậy ta đành phải cố nhịn vậy.

Cổ Viêm thành thật trả lời.

Ngọc Nhi mới chỉ dọa vài câu mà Cổ Viêm đã khai hết mọi chuyện ra, nàng ta còn ở đây có cho mười lá gan hắn cũng không dám làm bậy.

Viêm ca, muội rất có lòng tin vào huynh, nhưng mà muội bụng to thế này không thể chiều theo ý huynh được, miễn cưỡng cho huynh chạm vào ngực muội.

Ngọc Nhi mở miệng nói.

Muội thật sự sẽ cho ta bóp cái vú muội sao, ta vui lắm.

Cổ Viêm hai tay vội vã chạm vào ngực Ngọc Nhi xoa bóp cười nói.

Còn ta nữa, tuy rằng ta đang mang thai không thể chiều theo ý ngươi, nhưng miễn cưỡng chiều theo ý giống Ngọc Nhi cũng không phải không được.

Dạ Nguyệt khuôn mặt đáng yêu đỏ mặt thấp giọng nói.

Hai người đối xử thật tốt với ta quá.

Cổ Viêm hai tay bóp hai bên ngực của hai nàng cảm động đến rưng rưng nước mắt, còn hai nàng chỉ biết than ngắn thở dài, không biết cái tính cách trẻ con này của hắn sẽ còn đi theo hắn bao nhiêu năm nữa, biết bao giờ hắn có thể trưởng thành ra dáng một nam nhân đầu đội trời chân đạp đất.