CHƯƠNG 262: KIẾM ĐẠO, ĐAO ĐẠO VỚI TA CHỈ LÀ CHIÊU TRÒ CỦA TRẺ CON.

Hành Trình Khám Phá Thế Giới Mới Của Thực Thể Thần Bí

CHƯƠNG 262: KIẾM ĐẠO, ĐAO ĐẠO VỚI TA CHỈ LÀ CHIÊU TRÒ CỦA TRẺ CON.

CHƯƠNG 262: KIẾM ĐẠO, ĐAO ĐẠO VỚI TA CHỈ LÀ CHIÊU TRÒ CỦA TRẺ CON.


Cầm Đao Ý Thạch trên tay Cổ Viêm bắt đầu trích huyết nhận chủ nhỏ một giọt máu tươi vào trong viên đá, ngay sau đó một thứ ánh sáng quỷ dị lóe lên dung nhập vào lòng bàn tay phải của hắn còn viên đá hắn cầm trên tay thì biến mất.

Chuyện gì thế này viên đá đó đâu rồi.

Cổ Viêm ngạc nhiên hỏi.

Thứ ánh sáng huynh vừa nhìn thấy chính là đao ý của chủ nhân đời trước một khi thoát ra dung nhập vào bàn tay huynh rồi thì viên đá là vật chứ tự nhiên sẽ biến mất.

Ngọc Nhi mỉm cười giải thích.

Thì ra là vậy, nếu ta đã có đao ý có phải bây giờ sẽ luyện được Huyền Hoàng Đao Quyết gì đó phải không?

Cổ Viêm mặt vui sướng hỏi.

Đương nhiên là được rồi, bây giờ muội sẽ hướng dẫn huynh cách tu luyện, huynh phải nhìn kỹ vào đấy.

Ngọc Nhi nói xong liên ngồi xuống xếp bằng bắt đầu tu luyện, Cổ Viêm cũng bắt trước làm theo.

Huyền Hoàng Đao Quyết lấy đao ý làm căn cơ tu luyện muốn tu luyện được thì phải vận chuyển luồn đao ý đi khắp toàn bộ cơ thể lấy cơ thể làm đao mà đúc thành.

Ngọc Nhi liên tục vận chuyển những thủ pháp kì quái làm cho Cổ Viêm bên cạnh nhìn hoa hết cả mắt hắn không nghĩ tu luyện mấy bộ công pháp của loài người lại khó đến vậy chỉ là cuốn linh thuật địa cấp đã khó như thế này rồi vậy những cuốn linh thuật cao cấp hơn sẽ còn đòi hỏi mức độ khó khăn như thế nào nữa.

Ngồi cả năm canh giờ mà Cổ Viêm vẫn chưa cách nào có thể giống nhu Ngọc Nhi tu luyện thành công bộ linh thuật này với cái đầu óc đơn giản như hắn tu luyện những thứ phức tạp với hắn quá khó khăn.

Viêm ca, tập trung chút đi, đây là loại linh thuật dễ nhất rồi đấy, không phải muội có ý chê huynh nhưng trên thiên giới nhưng thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi nếu được học bộ linh thuật này dù là tư chất kém cỏi cũng nhiều nhất chỉ mất hai canh giờ tu luyện còn huynh mất tới tận năm canh giờ rồi mà vẫn chưa học nổi.

Ngọc Nhi nhíu mày trách mắng.

Từ nhỏ ta đâu có được học hành đàng hoàng đâu mà tu luyện nhanh cho được, muội cho ta vài canh giờ nữa nhất định ta sẽ tu luyện thành thạo nó cho muội xem.

Cổ Viêm mỉm cười khẽ chấn an.

Thiên La Dạ Nguyệt nhìn bản cái mặt ngu ngốc của hắn đang cố cười làm cho Ngọc Nhi vui là biết có cho hắn thêm thời gian tu luyện thêm nữa hắn cũng chẳng làm được trò trống gì còn đứng nhìn hắn tu luyện nữa nàng sẽ bị hắn làm cho phát chán.

Từ lòng bàn tay của Dạ Nguyệt những sợi kim ti phóng ra quấn lấy tứ chi của Cổ Viêm khiến hắn không thể nào cử động được.

Nữ nhân điên ngươi làm cái gì vậy, mau thả ta ra.

Cổ Viêm bị bất động quay đầu nhìn về phía nàng ta nhăn mặt quát.

Thiên La Dạ Nguyệt ngươi tính làm cái gì vậy?

Ngọc Nhi bên cạnh thấy Cổ Viêm bị bắt nạt quát.

Không phải ngươi thần thông quảng đại lắm sao, chút khó khăn này sao có thể làm khó ngươi được.

Thiên La Dạ Nguyệt cười trêu đùa nói.

Mấy cái chiêu trò cỏn con này của ngươi đọa được người khác chứ sao dọa được ta, ta không có thời gian chơi với ngươi, nếu còn không thả ta ra, ta sẽ tự thoát ra đến lúc đó ngươi đừng có trách ta.

Cổ Viêm lạnh lùng đáp.

Ngồi yên ở đấy cho ta, có mỗi loại linh thuật cấp thấp mà cũng phải phiền đến ta ra tay ngươi đúng là quá vô dụng.

Thiên La Dạ Nguyệt cười nói.

Mặc dù không biết nữ nhân này định bày ra trò gì, nhưng nếu nàng ta có thể giúp hắn thì cứ thử chiều theo ý nàng ta xem cũng đâu có mất mát gì.

Thông qua sợi kim ti Thiên La Dạ Nguyệt điều khiển cơ thể của Cổ Viêm khiến cơ thể hắn như một con rồi hoạt động theo ý của nàng ta.

Thông qua sợi kim ti nàng ta có thể giúp hắn kết những thủ ấn phức tạp tu luyện thành công loại linh thuật của mình.

Ngọc Nhi bên cạnh vô cùng kinh ngạc không ngờ tới Thiên La Dạ Nguyệt còn có loại thủ đoạn này, biến Cổ Viêm thành con rối để nàng ta tùy ý điều khiển giúp hắn tu luyện thật là một cách hay, nhưng nếu như giao thủ với nàng ta mà bị nàng ta dùng chiêu này khống chế thì chỉ còn cách chịu tròi đứng yên cho nàng ta hành hạ tới chết.

Chỉ trong vòng chưa đây một canh giờ nhờ sự giúp đỡ của Dạ Nguyệt cuối cùng bộ linh thuật Huyền Hoàng Đao Quyết.

Tu luyện bộ linh thuật này xong cảm nhận đầu tiên của hắn chính là cảnh giới đã được thăng tiến từ linh thiên cảnh nhị trọng lên tam trọng tuy không lên nhiều nhưng đó cũng là một báo hiệu tốt cho thấy hắn càng ngày càng mạnh lên.

Ngoài cảnh giới tăng hắn còn cảm nhận được luồng nặng lượng đao khí mãnh liệt trong cơ thể mình từng tế bào, máu, nội tạng chỗ nào cũng ẩn chứa đao khí khiến bản thân hắn không khác gì là một thanh đao, tùy ý xuất thủ cũng có thể lấy nhục thân cường đại làm đao chém vạn địch.

Đao Ý Thạch này trước đây trong một đại hội đấu giá của thiên giới mới có được bên trong nó ẩn chứa chân ý chi đao hợp nhất viên mãn của một cường giá cấp bậc hư thần cảnh, vừa nãy huynh tu luyện Hoàng Huyền Đao Quyết đã tự kích hoạt loại năng lượng đao khí này tuy rằng mới chỉ là nhập vi tiểu thành chưa hoàn toàn nắm hết được sức mạnh của nó nhưng muội tin sớm muộn gì huynh cũng sẽ đạt được thôi.

Ngọc Nhi mỉm cười nói.

Chuyện đó là đương nhiên rồi, đợi cảnh giới ta mạnh lên sớm muộn gì ta có thể nắm giữ sức mạnh của nó.

Cổ Viêm tay nắm chắt phấn khích cười nói.

Hừ, các ngươi nói chuyện vui vẻ quá nhỉ, đừng quên không có ta làm sao Cổ Viêm có thể tu luyện bộ linh thuật dởm đó nhanh đến vậy.

Thiên La Dạ Nguyệt đứng nhìn hai người họ nói chuyện vui vẻ bản thân lại bị xem là người ngoài cuộc cảm thấy vô cùng khó chịu.

Ha ha, mải nói chuyện với Ngọc Nhi mà ta quên mất công lao lớn nhất vẫn là Dạ Nguyệt ngươi, ngươi yên tâm đi, lần này ngươi lập công lớn ta nhất định sẽ trọng thưởng cho ngươi.

Cổ Viêm tiến gần đến nàng ta vỗ vai cười nói.

Ngươi thì có thể thưởng được cho ta cái gì ra hồn, Thiên La Dạ Nguyệt ta thứ gì cũng có cần gì đến mấy thứ đồ chơi hạng tiểu bối như ngươi.

Thiên La Dạ Nguyệt khinh thường nói.

Ngươi có chắc không phần thưởng ta dành cho ngươi đặc biệt lắm đấy, ngươi mà không nhận sau này sẽ hối hận lắm đấy.

Cổ Viêm cười trêu đùa đáp lại.

Không biết tiểu tử này lại bày ra trò gì làm cho Thiên La Dạ Nguyệt cảm thấy tò mò, nàng, bản thân cũng đâu còn trẻ gì tiếp xúc với Cổ Viêm khiến bản thân tự nhiên giống một thiếu nữ mới lớn.

Ngọc Nhi bên cạnh cũng cảm thấy tò mò về phần thưởng mà Cổ Viêm nói, hắn thì có thứ gì có thể cho được nữ nhân này, nếu không vừa ý làm cho nàng ta nổi giận thì hậu quả thật không tưởng tượng được.

Hì hì, muốn biết món quá của ta lắm phải không.

Hừm, có gì thì mau nói thẳng ra đi, lão nương không rảnh chơi với loại tiểu bối thấp kém như ngươi.

Thiên La Dạ Nguyệt lạnh lùng nói.

Nể tình ngươi có công giúp ta luyện bộ linh thuật này, phần thưởng ta sẽ ban tặng cho ngươi chính là đích thân ta sẽ đặt cho con của ngươi một cái tên thật hay, ngươi thấy có được không.

Cổ Viêm cười nói.

Thì ra phần thưởng mà ngươi nói đến là thứ này, dựa vào đầu óc kiến thức hạn hẹp như của ngươi mà muốn đặt tên cho con của ta sao, ngươi đừng có nằm mơ, tên của con ta sẽ do ta tự đặt, ngươi còn nói linh nữa đừng trách ta.

Thiên La Dạ Nguyệt bị Cổ Viêm làm cho hụt hẫng nhíu mày khẽ trách mắng.

Không thích ta đặt tên thì thôi, dù sao ta vẫn còn Ngọc Nhi muội ấy nhất định sẽ để ta đặt tên con, ta nhất định sẽ đặt một cái tên hay và ý nghĩ, đến lúc đó ngươi có cầu xin ta cũng đừng mong ta đặt tên cho con của ngươi.

Nghe lời Cổ Viêm vừa nói Ngọc Nhi lại tự trách bản thân vì quá tin lời hắn nói, đáng ra nàng ta phải biết bản thân hắn thì có được cái gì cho Dạ Nguyệt chỉ giỏi trêu đùa nàng ta thôi cũng may nàng ta không tức giận nếu không thì không biết hắn sẽ chịu sự trừng phạt khủng khiếp như thế nào.

Viêm ca, Huyền Hoàng Đao Quyết cũng đã tu luyện xong, có muốn thử uy lực của nó không?

Ngọc Nhi cười hỏi.

Cổ Viêm gật đầu nghe theo ý của nàng ta, hắn cũng rất muốn biết uy lực này có thể sánh ngang với sức mạnh nguyên tố hắn đang sở hữu.

Ra khỏi Tỏa Linh Tháp đám Cổ Viêm tìm một bãi đất trống cách đó không xa để thử sức mạnh của bộ linh thuật mới.

Đứng trước một cái cây đại thụ cao chừng hai mươi mét làm mục tiêu, Cổ Viêm xuất thủ lấy bàn tay trái làm đao ngưng tụ linh lực ra đao khí màu trắng.

Nhúng người một cái Cổ Viêm lao lên không trung vươn thẳng cánh tay trái đang ngưng tụ đao khí nhắm tới thân cây chém xuống.

Ầm.

Một tiếng nổ lớn vang lên chói tai chỉ thấy sau đó cả một thân cây cao lớn bị chém làm đôi, không những vậy phía dưới mặt đất phía bên dưới quanh thân cây cũng bị đao khí này làm cho nức toác ra như một vực sâu thăm thẳm không thấy đáy.

Bộ linh thuật này cũng mạnh phải không Viêm ca.

Ngọc Nhi cười hỏi.

Cũng tạm được, nhưng so với sức mạnh nguyên tố của ta vẫn chưa là gì.

Cổ Viêm gật đầu cười nói.

Đợi ngươi đạt được cảnh giới chân ý chi đao hợp nhất lúc đó ngươi mới có thể bộc phát sức mạnh thật sự, đừng nói là một cái cây nhỏ ngay cả một ngọn núi cũng chém làm đôi được.

Thiên La Dạ Nguyệt chen lời vào nói.

Chém núi, ý ngươi là như này hả?

Cổ Viêm dứt lời hướng tầm mắt về ngọn đại sơn trước mặt xuất ra thủy không kiếm của mình.

Một lần nữa bay lên không trung dồn toàn bộ sức mạnh của mình cường hóa thủy không kiếm biến nó thành một cự kiếm bằng nước siêu khổng lồ chọc thủng chín tầng mây.

Một kiếm chém xuống không gian xung quanh vặn vẹo, một tiếng nổ lớn vang lên so với lúc dùng đao khí còn âm thanh còn to hơn rất nhiều lần rung chuyển trời đất khiến cho tòa đại sơn trước mặt bị chém làm đôi hoàn toàn sụp đổ.

Thiên La Dạ Nguyệt trước cảnh tượng trước mắt vô cùng kinh ngạc, nàng phải thừa nhận uy lực của chiêu kiếm vừa nãy có thể sánh ngang với chân ý chi kiếm hợp nhất thậm chí còn mạnh hơn rất nhiều.

Ngọc Nhi bên cạnh cũng không mấy ngạc nhiên, vì đây là quyền năng của Thủy Thiên Sinh Linh Tinh không phải công pháp linh thuật gì cả, rõ ràng Cổ Viêm cố tình chơi bẩn, Thiên La Dạ Nguyệt không biết còn tưởng là hắn có thiên phú lĩnh ngộ cao học được kiếm đạo chân ý.

Lam sao mà ngươi làm được, từ lúc nào trình độ kiếm đạo của ngươi lại cao thâm đến vậy?

Thiên La Dạ Nguyệt ngạc nhiên hỏi.

Kiếm đạo với đao đạo cái rắm gì, trong mắt ta chỉ là mấy chiêu trò trẻ con, đợi năng lượng trong cơ thể ta nhiều lên chút nữa đừng nói là một ngọn đại sơn tầm thường cho dù chém bay cả hành tinh ta cũng làm được.