CHƯƠNG 261: HUYỀN HOÀNG ĐAO QUYẾT

Hành Trình Khám Phá Thế Giới Mới Của Thực Thể Thần Bí

CHƯƠNG 261: HUYỀN HOÀNG ĐAO QUYẾT

CHƯƠNG 261: HUYỀN HOÀNG ĐAO QUYẾT


Viêm ca, huynh không cần đi theo muội đâu, việc tu luyện của huynh quan trọng hơn, muội còn có bạn bè trên thiên giới họ sẽ giúp muội sinh con, huynh không cần phải lo cho muội.

Ngọc Nhi mở miệng khẽ khuyên.

Ý ta đã quyết sẽ không thay đổi, ngày con ta chào đời sao thiếu mặt ta được, đợi khi đại hội tỷ võ kết thúc ta sẽ cùng muội ra ngoài.

Cổ Viêm ý định cương quyết đáp lại.

Cổ Viêm tuy ham ăn lười học võ nhưng chuyện liên quan đến phu nhân mình lúc nào cũng là chuyện quan trọng nhất đối với hắn, nghe những lời này của hắn làm cho Ngọc Nhi thấy ấm lòng vốn dĩ không muốn phiền hắn nhưng hắn đã một mực đòi đi theo nàng cũng không thể từ chối được.

Đám người Lam Khải cũng không có ý kiến gì thêm họ tôn trọng quyết định của Cổ Viêm nếu hắn muốn đi thì không ai trong số họ có quyền ngăn cản hắn được.

Thời gian một tháng sắp tới Cổ Viêm sẽ đóng cửa trong phòng bế quan trong khi đó Ngọc Nhi sẽ ở bên cạnh trông chừng cho hắn.

Đám người Lam Dụ vì muốn hỗ trợ cho hắn mà đã mang không ít tài nguyên đến cho hắn nhưng đều bị Ngọc Nhi từ chối, những thứ họ đưa nàng đâu có thiếu họ đến chỉ làm phiền Cổ Viêm tu luyện không được tác dụng gì.

Trong căn phòng của Cổ Viêm vì để giúp tiểu tử này Ngọc Nhi quyết định đưa hắn đến tầng hai của Tỏa Linh Tháp nhưng trước tiên phải rời khỏi thế giới này nhưng trước tiên phải đặt hai khôi lỗi giả mạo nàng và hắn ở lại để tránh người khác nghi ngờ.

Sau khi đặt xong khôi lỗi Ngọc Nhi nhẹ nhàng phất tay một cái xuất hiện một thông đạo nhỏ bước qua nó là lối ra của tiểu thế giới.

Bước qua thông đạo cả hai người họ được đưa đến tầng thứ tư của Tỏa Linh Tháp lúc này đây Thiên La Dạ Nguyệt đã đứng sẵn ở đó, vừa nhìn thấy Cổ Viêm nàng ta không giấu nổi sự sung sướng chạy đến ôm hắn.

Cổ Viêm ta có tin mừng muốn báo cho ngươi đây.

Thiên La Dạ Nguyệt cười nói.

Vậy sao, nhưng ta lại có tin buồn không biết có nên nói ra hay không.

Cổ Viêm khuôn mặt ủ rũ cười than thở nói.

Có chuyện gì, sao khuôn mặt ngươi trông buồn bã vậy.

Thiên La Dạ Nguyệt mở miệng hỏi.

Ở trong tiểu thế giới Viêm ca có đắc tội với một yêu tộc cấp thú vương còn đòi khiêu chiến với hắn nữa, huynh ấy đang lo một tháng tới quyết đấu với hắn liệu bản thân có thể đánh bại hắn không đấy mà.

Ngọc Nhi bật cười giải thích.

Cường giả thú vương chẳng phải là hóa thần cảnh nhân tộc, là kẻ nào bắt nạt ngươi ta lập tức sẽ đi diệt sạch tộc bọn chúng.

Thiên La Dạ Nguyệt phẫn nộ quát.

Bỏ đi, chỉ là chút xích mích nhỏ không cần đem cả tộc ra diệt.

Khoang nói đến chuyện của ta, ngươi vừa nói tin mừng rốt cuộc tin mừng gì vậy?

Cổ Viêm mở miệng hỏi.

Đáng ghét, tiểu xấu xa, ngươi không biết chuyện gì sao.

Thiên La Dạ Nguyệt khuôn mặt ửng hồng cúi đầu tủm tỉm cười lấy tay khẽ xoa bụng.

Ngươi.

Không lẽ ngươi ăn uống thứ gì không sạch đau bụng phải không?

Cổ Viêm hồn nhiên chỉ tay vào bụng nàng ta hỏi lại.

Cổ Viêm vẫn ngây thơ không biết chuyện gì nhưng Ngọc Nhi là nữ nhân đối với chuyện xảy ra với Dạ Nguyệt đương nhiên hiểu rõ, nữ nhân này khuôn mặt ngượng ngùng lại xoa bụng chẳng phải đang ngấm ngầm báo tin hỉ cho hắn.

Cổ Viêm càng lúc càng tò mò không biết hành động đó của nàng ta là ý gì thì Ngọc Nhi bên cạnh nhỏ giọng ghé vào tai hắn nói.

Chuyện này sao có thể, muội nói Thiên La Dạ Nguyệt đang có thai hay sao?

Cổ Viêm hai mắt mở to không dám tin lớn tiếng nói.

Có chuyện gì không được, ta có thai với ngươi, ngươi không mừng cho ta sao?

Thấy thái độ không mấy là vui Dạ Nguyệt khó chịu nói.

Ngọc Nhi có nên nói sự thật cho cô ta biết không, con của cô ta mà sinh ra chỉ có cái xác chứ không có hồn khác gì người chết.

Cổ Viêm ghé vào tai Ngọc Nhi thấp giọng nói.

Ngọc Nhi sắc mặt khó coi chỉ lắc đầu ra hiệu với hắn, nàng biết nếu như Thiên La Dạ Nguyệt sinh con ra mà đã chết chắc chắn nổi trận lôi đình không một ai trong số họ có thể ngăn cản được.

Các ngươi thì thầm to nhỏ mà không cho ta biết rốt cuộc có chuyện gì vậy, có phải đang nói xấu gì ta đúng không?

Thiên La Dạ Nguyệt vẻ mặt nghi ngờ nhíu mày quát.

Làm gì có chuyện đó, chúng ta sao dám nói xấu ngươi, ngươi nghĩ nhiều quá rồi đấy.

Ngọc Nhi gượng cười nói.

Không nói xấu ta, vậy thì không có lý do gì mà các ngươi thì thầm to nhỏ, mau nói ra thử cho ta nghe nếu không thì đừng có trách ta.

Thiên La Dạ Nguyệt quát lớn nói.

Thật ra Viêm ca muốn đặt cho con ngươi một cái tên nhưng sợ khó nghe quá làm ngươi nổi giận nên mới hỏi ta trước xem cái tên đó có hay và ý nghĩa không sau đó mới nói cho ngươi biết.

Ngọc Nhi mở miệng giải thích.

Có thật không Cổ Viêm, ngươi muốn đặt tên cho con của ta.

Thiên La Dạ Nguyệt còn nghi ngờ quay sang nhìn Cổ Viêm hỏi lại.

Cổ Viêm vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì Ngọc Nhi bên cạnh lén đánh mắt ra ám hiệu với hắn muốn hắn có một lời nói dối với Dạ Nguyệt làm cho hắn không thể không nghe theo mà đồng ý với nàng.

À phải, ta đích thực muốn đặt cho con của ngươi một cái tên, nhưng sợ không hay làm ngươi nổi giận nên mới nói với Ngọc Nhi trước.

Cổ Viêm gật đầu cười nói.

Khó nghe lắm sao, ta muốn nghe thử.

Thiên La Dạ Nguyệt nhất quyết muốn nghe bằng được làm cho Cổ Viêm lại phải vắt óc suy nghĩ tìm ra một cái tên thật khó nghe để qua mặt nàng ta.

Ta định đặt tên nó là Cổ Thịt Xiên ngươi thấy có được không?

Cổ Viêm cười nói.

Cổ Thịt Xiên cái này mà cũng gọi là tên hay sao, con của ta sao lại có cái tên xấu hoắc vậy, ta không chấp nhận cái tên này.

Thiên La Dạ Nguyệt nhíu mày phản đối.

Có gì không được chứ thịt xiên là món ăn ta rất thích ta đặt tên của con ta như vậy chứng tỏ ta rất thích nó sau này nó lớn lên sẽ giống như thịt xiên được mọi người yêu thích.

Cổ Viêm nói.

Không được là không được, nếu ngươi không đặt cho con ta một cái tên hay thì để ta đặt, ta sẽ đặt cho nó một cái tên hay hơn cái tên của ngươi gấp trăm ngàn lần.

Thiên La Dạ Nguyệt từ chối quát.

Biết là câu nói đùa của Cổ Viêm, nhưng nếu thật sự để cho hắn đặt tên cho con Ngọc Nhi cũng cảm thấy không yên tâm, hắn từ nhỏ có học hành ra hồn đến nơi đến chốn đâu mà có thể đặt cái tên hay, cái tên sẽ đi theo con người ta đến hết cuộc đợi sao có thể tùy tiện đặt cho được, có đặt tên cũng phải là nàng đặt tuyệt đối không cho hắn đặt.

Thiên La Dạ Nguyệt đừng có nói chuyện này nữa đặt tên con sau này hẵng đặt, chuyện quan trọng hơn bây giờ ta phải nâng cao thực lực, ngươi mau cởi y phục chổng mông lên cho ta.

Cổ Viêm vội vã cởi quần mình xuống dục nói.

Ngươi, ngươi đang làm cái quái gì vậy, sao tự nhiên lại cởi quẩn.

Thiên La Dạ Nguyệt đỏ mặt ngượng ngùng.

Còn xấu hổ gì nữa, đây đâu phải lần đầu chúng ta giao phối, nhanh lên mau cởi y phục xuống để ta giao phối, chỉ có giao phối với ngươi ta mới có thể vận chuyển Dâm Đạo Tà Thần Quyết nâng cao thực lực.

Cổ Viêm nét mặt khẩn trương giục nói.

Tên tiểu tử này có vẻ dây thân kinh xấu hổ của hắn bị cắt đứt hay sao, chuyện tế nhị vậy mà hắn thẳng miệng nói ra làm cho con gái người ta ngại muốn chết, quan trọng hơn giờ nàng có thai rồi chuyện chăn gối lại phải càng kiêng kị hơn trước tuyệt đối không thể chiều theo ý của hắn được.

Ta giờ có thai rồi, không tiện làm chuyện đó, ngươi tốt hơn tìm cách khác đi.

Thiên La Dạ Nguyệt xấu hổ cúi đầu thấp giọng nói.

Lại lấy lý do có thai không chịu giúp ta, nếu khó khăn quá thì bỏ cái thai đó đi là được giúp ta tu luyện trước mới là quan trọng đợi ta đại thành sẽ đền cho ngươi đứa con khác.

Cổ Viêm không suy nghĩ nhiều thản nhiên nói.

Ngươi nói cái gì, bỏ con của ta sao, ăn nói tầm bậy tầm bạ, ngươi có phải chán sống rồi phải không?

Thiên La Dạ Nguyệt nổi giận bóp cổ hắn quát.

Mỗi lần Dạ Nguyệt làm trọng thương hắn là nguyền ấn trên cổ do Dâm Đạo lại phát tác, tuy có chút đau đớn nhưng nếu không cho hắn một bài học hắn còn nghĩ nàng dễ bắt nạt

Ngươi bình tĩnh đi, ngươi biết trước giờ viêm ca đầu óc đơn giản nghĩ gì nói đó sao phải chấp với huynh ấy làm gì, ngươi muốn con mình sinh ra không có phụ thân hay sao.

Ngọc Nhi vội khuyên nói.

Lời Ngọc Nhi nói không sai, thân phận Dạ Nguyệt thế nào lại chấp nhặt với tiểu tử đầu óc trẻ con cho hắn một bài học thế là đủ rồi còn nặng tay không mình hắn mà cả nàng cũng sẽ bị trọng thương bởi nguyền ấn.

Hừ, tạm tha cho ngươi lần này đấy, lần sau còn ăn nói linh tinh như vậy đừng có trách ta.

Thiên La Dạ Nguyệt ném hắn xuống đất lạnh lùng cảnh cáo.

Ui đau chết ta rồi, con ma nữ nhà ngươi, ngươi giỏi lắm đấy, đã vậy đứa con này lão tử không thèm nhận, đẻ ra tự mình ngươi nuôi đi.

Cổ Viêm khó chịu mắng chửi nói.

Con ta đương nhiên ta sẽ nuôi, ngươi thì có được cái gì mà đòi nuôi con của ta, nếu ngươi còn không biết điều thì khi ta sinh ra ta sẽ không cho nó nhận mặt phụ thân.

Thiên La Dạ Nguyệt quát lại.

Cổ Viêm nghĩ tới việc con nữ nhân này sinh ra không có linh hồn lại cười thầm trong lòng, để xem đến lúc đó nàng ta biết được con mình sẽ chết xem còn có cái ngữ khí mạnh miệng như lúc này nữa không có chết thì chỉ trách nó chết yểu không liên quan tới hắn.
Viêm ca, đến giờ thể chất huynh được cải thiện hay là thử học một bộ linh thuật, rất nhanh cảnh giới huynh sẽ được đề thăng.

Ngọc Nhi cười nói.

Không cần Thiên La Dạ Nguyệt giúp đỡ Cổ Viêm vẫn còn Ngọc Nhi với tài năng của nàng lựa cho hắn bộ công pháp phù hợp tu luyện cảnh giới đề thăng đâu có gì khó.

Nghe cũng được đấy, ta muốn xem thử linh thuật trên thiên giới có gì hay ho.

Cổ Viêm gật đầu cười nói.

Trở lại tầng thứ hai của Tỏa Linh Tháp nơi đây là khu vực chứa toàn bộ linh thuật vô cùng quý hiếm mà bao nhiêu võ giả ao ước đến đỏ mắt còn không được.

Khác so với lần trước hắn đến đây thì lần này đám quang cầu chứa linh thuật đã bay tới tiếp cận hắn chứng tỏ thiên phú hắn được cải thiện có thể học linh thuật của thiên giới.

Ngọc Nhi lựa cho ta một món linh thuật cao cấp đi.

Cổ Viêm nhìn Ngọc Nhi nói.

Huynh muốn luyện loại linh thuật như thế nào, tấn công, phòng thủ hay thiên về tốc độ.

Ngọc Nhi cười hỏi.

Tấn công, phòng thủ, tốc độ ta có thừa, thứ ta cần là công pháp nâng cao cảnh giới nhanh nhất có thể.

Muốn nhanh nhất đề thăng cảnh giới vậy thì sử dụng loại công pháp này xem sao.

Thiên La Dạ Nguyệt phất tay lập tức một quang cầu màu xanh lục lại gần đặt lên bàn tay nàng ta sau đó lại đưa cho Cổ Viêm xem.

Cổ Viêm háo hức mở ra xem, bên trong lại là một quyển trục cổ xưa cũ kĩ.

Mở quyển trục ra từ bên trong phát ra ánh sáng chói lóa sau đó xuất hiện dòng chữ quang mang lơ lửng trên không trung.

Thanh Đế Bất Diệt Thánh Thể, được xưng tụng là chuẩn thánh linh thuật thượng phẩm nửa bước đại thành thái cổ thánh linh thuật, tu luyện đến đại thành nhục thân là bất hủ trừ khi linh hồn vỡ nát nếu không có thể trường tồn với thời gian cho dù cơ thể có bị phá hủy cũng có thể trùng sinh được.

Điều kiện sử dụng thể chất căn nguyên thuộc tính mộc lấy linh lực tự nhiên là nguồn dẫn đúc thành Thanh Đế Mộc Nguyên Linh để tiến hành tu luyện.

Thiên La Dạ Nguyệt thật không tầm thường chỉ một cái phất tay cũng có thể lấy được một loại linh thuật cao cấp đến vậy với thể chất được hạt giống thiên đạo gieo vào Ngọc Nhi càng thêm tin tưởng Cổ Viêm sẽ nhanh chóng học được.

Thanh Đế Bất Diệt Thánh Thể nghe cũng có vẻ ngầu phết đấy nhưng mà tu luyện có nhanh không, cái ta cần là tu luyện nhanh chứ bất hủ này nọ ta cần gì, nếu tu luyện không nhanh thì mau chọn cái khác cho ta đi.

Cổ Viêm nét mặt có chút khinh thường nói.

Ngươi có biết bao nhiêu người muốn tu luyện muốn tu luyện nhục thân đến bất hủ trường tồn với thời gian mà không được, cho ngươi cơ hội học vậy mà ngươi vẫn còn chê này chê nọ, đã là công pháp cao cấp thì điều kiện tu luyện vô cùng khó khăn nhưng đổi lại thành tựu vô lượng vượt xa đám thiên tài khác.

Thiên La Dạ Nguyệt nhíu mày quát.

Bất hủ cái rắm gì chứ, chỉ để hù dọa con nít mà thôi chứ sao hù dọa được ta, cái gì mà tồn tại trường kì với thời gian, đến ta còn chưa dám khẳng định mình có phải là sự tồn tại vĩnh viễn hay không thì đám con người nhỏ bé đó có tư cách gì mà nói mình là sự tồn tại bất hủ trong trời đất.

Cổ Viêm nghe không lọt tai quát lại.

Ngọc Nhi bên cạnh chỉ đành cười bất lực với hắn, đến thánh linh thuật mà hắn còn chê thì thái cổ thành linh thuật chắc cũng không coi ra gì, đến bản thân nàng cũng chỉ được học thánh linh thuật đã được coi là có chút thành tựu làm cho bao nhiêu người mơ ước còn chẳng được, Cổ Viêm mà chê đúng là quá khác người cũng chính vì điểm này mà hắn luôn trở nên đặc biệt trong mắt nàng.
Linh thuật mà không thể tu luyện nhanh được thì vứt hết, tìm thử cho ta cái khác hay hơn đi.

Cổ Viêm thản nhiên nói.

Thiên La Dạ Nguyệt khó chịu nhưng vẫn chiều theo ý hắn, phất tay nhẹ một cái một quang cầu màu đỏ xuất hiện đem đưa cho hắn xem.

Cổ Viêm mở ra xem thử thì ánh sáng chói lóa lại xuất hiện từng dòng chữ quang mang xuất hiện trên không trung hiện ra nội dung bên trong.

Vạn Biến Nguyên Thánh Hỏa chuẩn thánh linh thuật thượng phẩm uy lực vô biên lấy hỏa diễm làm căn cơ tu luyện một khi luyện thành có thể điều khiển vạn hỏa một kích phát uy đốt sạch thương khung.

Điều kiện tu luyện thể chất hỏa thuộc tính, sở hữu ít nhất một loại dị hỏa hoặc thú hỏa hoặc là thần hỏa để tiến hành tu luyện.

Vạn Biến Nguyên Thánh Hỏa một cái tên rất ngầu không kém gì cái Thanh Đế gì đó kia nhưng ta vẫn một câu hỏi cũ, tu luyện có nhanh không, mất bao lâu để luyện thành cảnh giới đề thăng có nhanh không?

Cổ Viêm thản nhiên hỏi.

Công pháp cao cấp tùy vào thiên phú cơ duyên mỗi người mà mức độ nhanh chậm khác nhau nhanh thì mất ngàn năm chậm cũng phải vạn năm mới đại thành chứ một hai ngày mà muốn đại thành thì chỉ có mấy bộ linh thuật dởm cho trẻ con mới bắt đầu tu luyện thôi, nếu ngươi thích thì có cả ngạn vạn bộ cho ngươi chọn.

Thiên La Dạ Nguyệt khó chịu nói.

Viêm ca, linh thuật muốn tu luyện nhanh có rất nhiều nhưng tiềm năng đề cao cảnh giới về sau gần như không có tác dụng, muội thấy hai bộ linh thuật đó tiềm năng vô cùng lớn đủ cho huynh tu luyện đến đại đế cảnh đấy.

Ngọc Nhi khẽ khuyên.

Ta có Dâm Đạo Tà Thần Quyết là đủ rồi cần gì mấy bộ linh thuật màu mè dởm đó, cái ta cần là một bộ linh thuật giúp ta trong vòng một tháng có thể đột phá đến linh thần cảnh muội mau giúp ta tìm bộ đó đi.
Cổ Viêm nũng nịu nắm tay Ngọc Nhi nói.

Hết nói nổi với tiểu tử này, nay có linh thuật đàng hoàng vạn người muốn còn không được hắn không chịu học lại đi học mấy bộ tà dâm của Dâm Đạo đó, nhưng nói gì thì nói Dâm Đạo Tà Thần Quyết là loại linh thuật từ thần giới lưu lạc tới thiên giới khả năng đề cao cảnh giới vô cùng nhanh vượt xa thái cổ thánh linh thuật chỉ có điều nó vô cùng tà dâm mượn chuyện chăn gối với nữ nhân để tu luyện làm Ngọc Nhi không thích chút nào nếu không phải muốn Cổ Viêm nhanh chóng đặt chân đến thần giới nàng nhất quyết không cho hắn học loại linh thuật vớ vẩn này.

Hiện tại Cổ Viêm không dùng được loại linh thuật tà dâm đó lại muốn để cao cảnh giới đến linh thần cảnh có thể dùng một quyển địa linh thuật kết hợp với sử dụng đan được hợp lý đạt đến linh thần cảnh không khó chút nào.

Nhẹ nhàng phất tay một cái một quang cầu màu cam bay tới đặt tới tay Ngọc Nhi sau đó lại đưa lại cho Cổ Viêm xem.

Cổ Viêm mở ra xem bên trong lại là một quyển trục khác ánh sáng chói mắt phát ra quang mang dòng chữ lơ lửng trên không trung.

Huyền Hoàng Đao Quyết cấp độ địa linh thuật thượng phẩm tu luyện vô cùng nhanh thành tựu có thể đột phá đến hóa thần cảnh, một khi tu luyện đến đại thành có thể ngưng tụ linh lực ra huyền hoàng kim đao một chém giáng xuống lập tức lấy mạng kẻ thù dưới hóa thần cảnh.

Điều kiện tu luyện lấy đao ý làm căn cơ tu luyện cần tu luyện đến trình độ nhập vi mới có thể tiến hành tu luyện được.

Công pháp này hợp với ta tu luyện rất nhanh nhưng mà đao ý nó là cái gì vậy bên trong cơ thể ta có thứ đó không?

Cổ Viêm mở miệng hỏi.

Trong giới tu luyện lấy vũ khí là công cụ chiến đấu bao gồm đao đạo, kiếm đạo, thương đạo ngoài ra còn rất nhiều đạo pháp khác nhưng chung quy lại đều có cấp bậc tu luyện từ thấp đến cao.

Chẳng hạn như kiếm đạo có các cấp bậc: kiếm thế, nhập vi, nhân kiếm hợp nhất, chân ý chi kiếm hợp nhất mỗi cấp đều phân ra tiểu thành, đại thành, viên mãn.

Trong đó kiếm thế là giai đoạn mở đầu của kiếm tu phải vượt qua, đến nhập vi có thể ngưng tụ kiếm khí xuất ra tấn công, đến nhân kiếm hợp nhất lấy thân thể làm kiếm bất kì bộ phận nào trên cơ thể đều có thể làm kiếm so với nhập vi kiếm khí càng bá đạo hơn, chân ý chi kiếm hợp nhất lại càng khủng bố hơn tu luyện đến cảnh giới này kiếm khí một khi xuất ra có thể rời núi lấp biển.

Ngọc Nhi mỉm cười giải thích.

Lợi hại quá không ngờ loài người lại có thể nghĩ ra phương thức chiến đấu bá đạo vậy.

Cổ Viêm tán thưởng cười nói.

Đao đạo cũng tương tự như vậy có điều đó vẫn chưa phải giới hạn trên thiên giới ngoài chân ý chi kiếm còn có chân ý mệnh kiếm và chân ý tôn kiếm có điều hai cấp bậc này liên quan đến pháp tắc mới lĩnh ngộ ra được.

Ngọc Nhi cười nói.

Chân ý tôn kiếm đã là gì, tầm hiểu biết chí tôn thánh nhân ngươi quá hạn hẹp trên chân ý tôn kiếm còn có chân ý thánh kiếm và chân ý đế kiếm trước đây ta từng gặp một đại năng luyện nhục thân đến cấp bậc đế kiếm uy lực kinh người một kiếm xuất ra chém nát tinh không hủy diệt tinh vực hết thảy chấn áp chư thiên vạn giới đó mới thật sự là cảnh giới tối cao trong kiếm đạo.

Thiên La Dạ Nguyệt chen lời vào nói.

Nói một thôi một hồi nhưng ta không có đao ý tu luyện kiểu gì bây giờ.

Cổ Viêm tỏ vẻ chán nản nói.

Muốn có đao ý mà không cần lĩnh ngộ muội có đây.

Ngọc Nhi cười nói sau đó từ trong giới chỉ lấy ra một cục đá màu đen đưa cho Cổ Viêm.

Này là gì đây?

Cầm cục đá trên tay Cổ Viêm ngạc nhiên hỏi.

Viên đá này được gọi là Đao Ý Thạch được các cường giả dùng đao ý của mình khắc lên đem đi bán, người sử dụng không lĩnh ngộ ra đao ý chỉ cần trích huyết nhỏ vào nó là có thể sử dụng để bắt đầu bước chân vào giới luyện đao nếu may mắn có thể mượn đao ý của người khác cảm ngộ đột phá đến tần cao hơn là một chuyện tốt còn không cảm ngộ được gì vẫn có thể dùng cho vui đợi đao ý trong Đao Ý Thạch dùng hết có thể vứt đi rồi lấy Đao Ý Thạch khác sử dụng tiếp.