Chương 4: Khu thương mại

God Of World

Chương 4: Khu thương mại

" Uầy! hôm nay được nghỉ học mà mình lại chả có hứng thú ngủ tiếp gì cả!" Hạo Nhiên ểu oải bước ra khỏi giường
" Chán thật học nay không có học, cửa hàng cũng tạm đóng của. Con mẹ nó có phải ngày nghỉ đâu chứ! " Hắn vừa mở tivi vừa rủa

"Chào quý vị và các bạn! đây là chương trình chào buồi sáng của đài tiếng nói Thiên Tân. Sau đây là một số tin chính tóm tắt
...
....
.....
và cuối cùng tin đặc biệt hôm nay, về phía ban tổ chứ GOW đã xác nhận vòng loại Khu Vực Thiên Tân sẽ được tổ chứ sớm hơn mọi năm cụ thể là vào cuối tuần, những người muốn tham dự chỉ còn 7 ngày để đăng kí, hãy nhanh chóng đăng kí tên mình dể có cơ hội trở thành năng lực gia mạnh nhất..
Cám ơn quý vị đã... "bíp" "
- Người mạnh nhất à? vớ vẩn. Tuổi trẻ bây giờ rất hay ảo tưởng nha!. Hạo Nhiên cười khanh khách

" Này xú tiểu tử! ngươi dậy chưa? suốt ngày chỉ lo ngủ với chơi " Một giọng nữ từ bên ngoài cửa vọng vào

" Lão thái bà này suốt ngày làm phiền ta, ta chỉ một ngày để nghỉ mà cũng không được yên ổn "

" Này ta biết ngươi dậy rồi, đừng có làm bộ qua mặt lão sư ta được. Hôm nay ta đi mua sắm hơi nhiều làm phiền ngươi theo mang hộ giúp ta "

" Ách mẹ nó vừa phải thôi, đã không cho người ta ngủ rồi còn bắt đi này nọ. Lão tử cứ không đi đấy,ngươi làm gì được ta!!! "

Khu thương mại Thiên Tân là một trong ba khu thương mại và mua sắm lớn nhất nước, hầu như tất cả các mặt hàng đều được bày bán ở đây với mọi loại giá cả. Không chỉ bán hàng, đây còn là một khu vui chơi giải trí rất được đông đảo người ân ưa thích. Khu thương mại này rất rộng lớn, nếu một người thường lần đầu tiên đi vào đây có thể nói chắc chắn sẽ bị lạc. Nhưng không phải chỉ vì rộng lớn mà nó trở nên nổi tiếng mà đều đặc biệt chính là an ninh ở đây thuộc vào hàng bật nhất cả nước, mọi ngóc nghách đều có lắp đặt camera không một con muỗi nào lọt ra ngoài sự nghiêm ngặt này được, không những thế những bảo vệ ở đây đều là những người có năng lực mà thấp nhất cũng là cấp B.Đấy là chưa kể tới những quản lí và nhân viên cấp cao hơn của khu thương mại này.

"Chết tiệt thế quái nào mình vẫn bị bắt tới đây? "
" Xú tiểu tử đừng có than thở nữa, được đi mua sắm với ta chính là vinh dự ngươi may mắn có đươc đấy! "
"Vinh dự á! ta cóc thèm, nguyên lai ngươi bắt ta đi làm mọi thì có. hừ " Hạo Nhiên thầm rủa
Qủa thật dù chán thế nào hắn vẫn không thích những nơi như thế này vì lí do nào đó hắn luôn ghét những nơi ồn ào, lẽ sống của hắn vốn dĩ là tịch mịch, Chỉ có Lăng Tuyết là người đầu tiên mà hắn tiếp xúc nhiều nhất, trong lớp hắn chỉ lẳng lặng mà không có lấy một bằng hữu nào, chỉ có nàng người luôn làm hắn cảm thấy tò mò, đối với người phụ nữ này hắn cảm thấy có chút gì đó quen thuộc, chút gì đó ấm áp mà có lẽ hắn đã lãng quên từ lâu.
"cỐC! Làm gì mà đi chậm vậy, nam nhi gì như đàn bà chẳng ra dáng gì cả " Lăng Tuyết lại cốc nhẹ vào đầu hắn
" NÀY! Đừng có hiếp người quá đáng, ai nói ta không ra dáng nam nhi, nhớ năm xưa ta quét ngang bát phương cả thần thánh còn bị ta vả chết. Biết bao nhiêu mỹ nữ cả đời chỉ muốn ta nhìn một cái còn không được nữa là... " Nói đến đây giọng hắn nhỏ dần đôi mắt bỗng hướng lên về phía xa xăm như trở về tuyên cổ
" Cốc! Phét không biết ngượng mới 18 tuổi đầu, có tin ta giáo huấn ngươi không? " Thật sự thì có đánh chết nàng cũng không tin hắn, năm xưa gì chứ, bát phương thần thánh gì chứ, trên đời này dù có đủ chuyện lạ nhưng mà làm gì có thần, chỉ có trong truyện cổ tích thôi. Huống hồ trước mắt hắn chỉ là một sinh viên 18 tuổi nghèo rách mùng tơi, không những vậy học hành cũng tệ. Đúng là quá ba hoa mà. Nghĩ tới đây nàng chỉ lắc đầu cười trừ.

Bỗng từ xa có tiếng người nháo nháo vọng lại
" Hình như bên đó có gì vui kìa, nhanh lại đó xem đi! Khì khì " Vừa dứt câu Hạo Nhiên đã biến mất, dù gì thì hắn cũng rất thích xem náo nhiệt nha, đúng lúc hắn đang chán
" Hay lắm ngươi chạy nhanh thật bỏ lại ta với đống đồ, đợi đấy! " Lăng Tuyết phùng má giậm chân trên mặt đất, người xưa nói quả không sai. Nữ nhân cười đã đẹp rồi khi tức giậm còn đẹp hơn.

Ở một góc trước của hàng bán đồ cổ nhỏ, nhìn sơ có thể thấy cửa hàng sơ sài có phần củ kĩ nên nó chỉ chiếm một góc nhỏ trong khu thương mại. Nhưng điều hấp dẫn đám đông chính là hai nhân vật đang đứng trước của hàng.
" Minh Nguyệt cô nương, không phải chứ cô cũng muốn tranh giành một viên đá tí tẹo này mới tại hạ à " Người lên tiếng là một nam tử với vẻ ngoài hào nhoáng tiêu tiếu sái, người ngoài nhìn vào chắn chắn đoán ngay là cô tử nhà nào, chỉ ngoại trừ một điều, chiều cao hắn hơi khiêm tốn nha.
" Mộ công tử thật biết nói đùa, đây là do tiểu nữ nhìn thấy trước, làm sao lại có ý tranh giành với công tử nha "
Nử tử này không phải ai khác, chính là " nữ thần " trong lòng nhiều nam nhân - Tống Minh Nguyệt và cũng là một trong số các thành viên thuộc thế hệ kì tài. Mệnh danh là "nữ thần " tất nhiên vẻ đẹp của nàng thì không cón gì phải bàn, môi liễu mày cong, đôi mắt trong suốt tựa thiên thần, nụ cười của nàng khiến cho mọi trái tim như ngừng đập, đặt biệt cơ thể hoàn hảo không tì vết, chổ lồi nên lồi, lõm có lõm. Nếu so với Lăng Tuyết quả là có trẻ trung đôi ba phần bởi tính cách nàng đôi phần tinh nghịch và kêu ngạo.

" Cô nương à không thể nói như vậy được, đồ vật này là ta lấy ra trước, cô nương chỉ nhìn thì làm sao mà lí lẻ được " Mộ công tử nhẹ giọng
" Công tử nói vậy là không được rồi, rõ ràng là hai chúng ta cùng nhau chỉ vào nó mà sao có thể nói là công tử lấy nó ra trước " Minh Nguyệt cười nhạt

Đứng từ phía xa,Hạo Nhiên híp mắt nhìn về phía viên đá ấy sau đó hắn nở một nụ cười quỷ dị.