Chương 14: Kì tích???

God Of World

Chương 14: Kì tích???

Mấy ngày gần đây Thành phố Thiên Tân đặc biệt trở nên đông đúc vào náo nhiệt hơn mọi khi, lượng người đổ xô từ khắp các tỉnh thành và khắp các nơi khác trên cả nước bởi nơi đây sắp tổ chức một sự kiện quan trọng cuối tuần này vòng loại GOW sẽ chính thức khai mạc ở Thiên Tân, trong dòng người đổ xô về hầu hết là khán giả, số còn lại chính là những thí sinh đến dự thi, thí sinh dự thi tất nhiên đổ xô từ khắp nơi về chỉ cần họ có đủ tiền nộp lệ phí xem như là được dự thi vòng loại. Còn chuyện bị loại hay không thì tùy vào năng lực và khả năng của mỗi người, nhưng đối với nhiều người việc họ từng tham dự GOW đã xem như một vinh hạnh rồi.

" Năm nay náo nhiệt nhỉ M-11? " Một tên thanh niên vẻ ngoài to lớn với gương mặt đầy những vết sẹo nói.

" Đúng vậy! Tôi thấy năm nay rất nhiều kẻ mạnh à! " Người vừa đáp là một kẻ với thanh hỉnh mảnh khảnh nhưng gương mặt thanh tú trong rất ưa nhìn với mái tóc dài phủ đi một mắt bên trái

Tên cao to lộ vẻ phấn khích khi nghe thấy M-11 nhận thấy có rất nhiều kẻ mạnh, hắn rất thích việc đánh nhau, gây sự đó dường như là sở thích của hắn. Biết quá rõ những gì M-22 đã gây từng gây ra, M-11 tỏ vẻ không hài lòng vì hắn lo sự ngông cuồng và ngu ngốc của M-22 sẽ làm hỏng kế hoạch của bọn hắn " Này! ngươi không nên tỏ thái độ như thế, hãy nhớ lần này chúng ta đến để tìm hắn, ta không muốn bất kì sự sai sót nào! " Hắn ngay lập tức đánh gãy những biểu hiện trên khuôn mặt M-22

" Hà hà!!! tên đó chính là kẻ đã giết Lão Tứ mà giáo sư đã nói sao?" Hắn vút vút cầm

" Ngươi nên nhớ Lão Tứ là một trong những sát thủ mạnh nhất của tổ chức. Nếu có kẻ giết được hắn chắc chắn có thực lực rất mạnh. "

" Ta biết rồi nhưng ta rất muốn nóng lòng gặp hắn xem có phải chính hắn hạ được Lão Tứ hay không? "

" Được rồi! chúng ta bắt đầu thôi "

Nói rồi, hai người lập tức biến mất không còn sót một chút khí tức.

Trong bệnh viện, sau đêm hôm đó cha nàng tỉnh dậy khiến nàng rất vui nhưng điều làm nàng nghi vấn nhất chính là tại sao cha nàng có thể sau một đêm mà căn bệnh đã biến mất, ngay cả những bác sĩ giỏi nhất đến kiểm tra nhưng vẫn không biết rốt cuộc kì tích phát sinh từ đâu, phải biết trong hai năm qua cha nàng từng được điều trị qua ở những bệnh viện tốt nhất thế giới trải qua các cuộc phẫu thuật của các bác sĩ có năng lực rất mạnh nhưng vẫn hoàn toàn bất lực, họ cho rằng việc ông còn sống đến đã là kì tích rồi, vì thế sự việc này khiến họ chấn động, nhiều người hỏi rằng vì sao cha cô lại đột nhiên khỏe mạnh lại thì Tịnh Nghi cũng chỉ nói rằng khi cô thức dậy thì đã thấy cha nàng tỉnh lại rồi còn nguyên nhân vì sao nàng cũng không rõ

" Cô Tịnh à, mong cô hợp tác với bệnh việc chúng tôi, việc này thật sự rất cần thiệt " Một nữ bác sĩ lên tiếng, nàng cùng là người từng điều trị qua cho bệnh nhân và nàng biết rất rõ bệnh tình ông như thế nào nên căn bản nàng không tin rằng chỉ qua một đêm mà ông ấy đã hoàn toàn khỏi bệnh

" Bác sĩ, những gì tôi nói là sự thật! " Tịnh Nghi đáp, nàng có vẻ không thích bị người khác tra hỏi " Tôi thật sự không biết, tối hôm qua tôi đến phòng cha để tặng sợi dây chuyền, sau đó.... " Bỗng nhiên nàng nhớ ra điều gì đó " Khoan đã! sợi dây chuyền " Nàng lẩm bẩm " Không lẽ là nó!!! " Tịnh nghi giật mình khi nàng nhớ ra chính đêm đó nàng đã đeo cho cha mình sợi dây chuyền mà người thiếu niên đó nói có thể cứu mạng một người.

" Sau đó... sau đó thế nào? " Người bác sĩ tỏ vẻ thắc mắc khi thấy Tịnh Nghi bất ngờ im lặng.

" À tôi chợt nhớ ra một số chuyện... không có gì sau đó tôi ngủ thiếp đi rồi đến khi tỉnh lại thì đã thấy cha tôi ngồi đó rồi " Nàng có đôi chút lúng túng nhưng điều đó không làm họ bận tâm, đơn giản họ chỉ muốn biết câu chuyện thế nào thôi.

" Không có việc gì tôi qua phòng thăm cha tôi đây " Ngay lập tức nàng cúi chào mọi người sau đó bước nhanh khỏi phòng. Tịnh Nghi muốn qua phòng cha chỉ để xác nhận một điều, chính là suy nghĩ lúc nãy của nàng, Nếu quả thật không có chuyện gì thì việc cha nàng tỉnh lại quả đúng là kì tích, nhưng nếu việc đó là nó có thể liên quan đến bước tiến mới nền y học nhân loại. Nhưng đó cũng chỉ là giả thuyết của nàng bới trước giờ chưa có một ghi chép nói về việc đồ vật có thể cứu mạng con ngươi, dù nàng biết trên thế giới này có rất nhiều món đồ vật có sức mạnh mà các năng lực gia luôn khao khát và tìm kiếm, như việc cứu mạng một người chắc chắn sẽ chết, điều đó đến nay là hoàn toàn vô lí.
Tịnh Nghi đi vào phòng, thấy cha mình vẫn đang ngủ nàng nhẹ nhàng tiến vào rồi lấy sợi dây chuyền trên tay cha sau đó xem xét một hồi bỗng nàng nhíu mày " Qủa thật viên ngọc nhỏ trên sợi dây này đã biến mất, chỉ còn lại một nữa! " Lúc này nàng mới nhớ những gì Hạo Nhiên nói viên ngọc trên sợi dây này có hai mặt nguyên lai chính là có thể cứu được hai mạng, nếu nàng đoán không lầm viên ngọc này chỉ còn một nữa tức chỉ còn có thể cứu được mạng cuối cùng, Suy nghĩ một hồi nàng đeo vào tay cha như cũ rồi lặng lẽ rời khỏi.
" Anh còn nhớ người thiếu niên đã bán cho tôi sợi dây chuyền 500 tệ không? " Nàng bước ra hỏi tên người hầu đã đi cùng với nàng tối hôm đó
" À, ý tiểu thư là tên lừa bịp đó à! tôi rất muốn tính sổ với hắn đây ‘’ Tên người hầu suy nghĩ một chút rồi chợt nhớ tới vẻ đắc ý của Hạo Nhiên làm hắn cảm thấy khó chịu
" Ta muốn người tìm hiểu người đó,ta muốn biết hắn rốt cuộc là ai? "
" Nhưng tiểu thư việc đó …. " Thấy tên người hầu có vẻ thắc mắc với ý định của mình nàng khoát tay " Ngươi không cần quan tâm, chỉ cần giúp ta tìm hiểu người đó thôi "

Mặc dù không hiểu ý định của tiếu thư với tên lừa bịp này là gì nhung hắn cảm thấy đây là cơ hội tốt để mình thu thập tên đó " Vâng tôi biết " Hắn cười đắc ý
"Không còn việc gì khác ta muốn ở đây một mình " Nàng nhàn nhạt nói

Như mọi ngày sau khi tan học, Hạo Nhiên và Lăng Tuyết thường về cùng nhau, do hắn không tham gia các lớp ngoại khóa nào nên lúc ra về thường trùng với giờ về của giáo viên, do đó việc hắn và Lăng Tuyết về cùng là chuyện cũng dễ hiểu với hai người cùng chung một nhà trọ nên đường về cũng như nhau, chỉ có vài lúc hắn đi làm thêm thì thường về sớm hơn nhưng những ngày đó hắn lại nhờ Lăng Tuyết làm cơm nên dần đó trở thành thói quen thường ngày của họ.
" Cô à, việc này là của phụ nữ mà sao cô lại bắt tôi làm " Hạo Nhiên vừa đi vừa càm ràm trên tay hắn là hai cái túi xách to của Lăng Tuyết khi nàng mới bước từ cửa hàng tiện lợi ra
" Ngươi nói nhiều quá đấy, không thích thì tối không cần ăn vậy! " Vẻ mặt nàng hửng hờ đưa tay lấy lại túi xách
" Ách! cô đừng như thế, tôi cầm là được rồi chứ gì! " Giong hắn trong không thành thật lắm
Đột nhiên cô phát hiện ra chuyện gì đó " Ngươi mang những thứ này về trước đi, ta có chút việc! " Sau đó cô định xoay đi thì Hạo Nhiên bỗng nhiên nắm chặt tay nàng kéo lại " Cô không định bỏ chạy đấy chứ " Hắn làm vẻ trách móc " Thì ra là hắn sợ mình chiếm tiện nghi " Nàng trấn tĩnh mình lại khi lúc đó hắn nắm chặt tay nàng làm cảm thấy có hơi lúng túng. Một cảm giác lạ chợt bùng lên sau đó lại biến mất.
"Ngươi không phải lo ta có việc xong sẽ về ngay " Nàng cố nói một cách thành thật nhất.
Hạo Nhiên đôi mắt cứ đăm đăm nhìn xoáy vào nàng, khiến Lăng Tuyết hơi gượng gao, sau đó hắn nói
" Nhớ đấy! Ngươi phải về sớm làm cơm cho ta đấy " Hắn gãi gãi mũi sau đó cười với nàng. Nàng chỉ gật đầu sau đó quay đi. Hạo Nhiên chỉ nhìn một lúc sau đó hắn tiếp tục xách đồ vừa đi vừa huýt sáo bộ dạng thông thả
Từ phía xa Lăng Tuyết vẫn còn quan sát phía xa, lúc nãy nàng cũng chưa đi hẵn, nàng sợ Hạo Nhiên sẽ theo dõi mình nhung trong hắn ung đi về như vậy khiến nàng yên tâm nhưng sau trong lòng nàng bắt đầu đã hình thành những câu hỏi mơ hồ " Sao lúc nảy ta không thể đối diện với hắn như bình thường nhỉ? " " Không phải lúc nảy do cái nắm tay chứ! ", " Không thể nào? hắn chỉ là học sinh của mình. Nhất định là hôm qua ta thức khuya quá nên hơi mệt rồi " Nàng vừa lắc đầu xua đi những ý nghĩ đó nhưng bất giác khóe môi nàng có vẻ đang cười. " Tiểu tử chết tiệt cứ như vậy bỏ đi, xem hắn vui chưa kìa. Còn không thèm hỏi ta đi đâu " Không hiểu sao suy nghĩ này làm nàng có chút khó chịu.

Ở trong một con hẻm nhỏ, một thanh niên ăn mặc rách rưới đang quỳ dưới chân một cô gái, nhìn sơ qua cũng biết con nhà quý tộc, cách ăn mặc của nàng quả thật rất phô trương, một chiếc váy đen lấp lánh đính những hạt kim cương nhỏ phủ dài ngang gối, một đôi guốc cao màu bạc, mái tóc vàng óng xõa dài, cùng với gương mặt khá xinh đẹp, xung quanh cô nàng hai nữ vệ sĩ mặc bộ đồ bó sát màu đen, cùng với chục tên vệ sĩ khác cao to, khuôn mặt khá hung tợn. Một tên trong nhóm bước ra nắm lấy cổ áo người thanh niên đang quỳ mà nói " Tha cho ngươi à! Ngươi nghĩ tiểu thư ta là ai mà dám ngang nhiên đụng vào "

" Qủa thật tôi không biết là chiếc xa tiểu thư ngài quá nhanh khiến tôi không trở tay kịp " Người thanh niên run sợ

" Ta không cần biết nhưng việc ngươi làm xước chiếc xe này là không thể chấp nhận. Ngươi có biết cái mạng này của ngươi cũng không đền nổi không? " Nói rồi hắn vung tay hất tên thanh niên xuống đất

Cô tiểu thư kia nảy giờ cũng chẳng thèm nhìn hắn hay tỏ bất cứ thái độ nào, cô cứ mặc tên vệ sĩ kia nhục mạ người thanh niên này

" Lũ nhà giàu khốn khiếp các người, đừng ức hiếp người quá đáng " Người thanh niên tỏ ra mất bình tĩnh.

" Thì sao nào, ngươi sẽ phản khán chăng? " Tên vệ sĩ ngoáy ngoáy tay tỏ vẻ thách thức

" Ngươi ngươi, hôm nay ta có chuyện gấp, ta đã van xin rồi, đừng ép ta " người thanh niên ngón tay run bần bật

" Ngươi làm sao, ta không cho ngươi đi đấy. Có gan thì đánh ta đi " Đám vệ sĩ cười lớn

Một luồng khí phát ra cuồn cuộng từ người thanh niên kia " Là các ngươi ép ta " mắt hắn tỏ ngầu, cả người phát ra một luồng khí tà ác. Bất giác làm cho hai nữ vệ sĩ giật mình. Lúc này vị tiểu thư kia mới nhàn nhạt liếc mình. Bọn vệ sĩ cảm thấy có chút bất ngờ sau đó lại tiếp tục mỉa mai " Thì ra ngươi có năng lực à? Khá đấy " " Bọn ta cũng muốn thử xem thứ năng lực cỏn con đó thì giúp gì cho ngươi! "

" Oành!!! "

Tiếng nổ vang vọng cả một khu hẻm nhỏ, mọi ngươi dân quanh đó ngay lập tức ý thức được việc gì, họ đóng tất cả các cánh của lại. Phía dưới cuộc ẩu đả, Bốn tên vệ sĩ đã gục trên đất, những tên còn lại nhìn nhau lưỡng lự, lúc tất cả họ định xong lên thì mọi giọng nói phía sau phát ra

" Các ngươi không phải đối thủ của hắn, lui xuống đi " Một nữ vệ sĩ lên tiếng

Cả đám nhìn nhau rồi lập tức lui về sau

" Năng lực tự biến đổi à! " Nữ vệ sĩ hỏi nhưng tên kia cũng không để ý, mắt hắn lúc này đỏ ngầu hầu như không có ý thức, luồng khí tà ác liên tục tỏa ra

" Ngươi chết đi! " Ngay lập tức hắn lao đến

" Hừm! Không tự lượng sức mình " Nữ vệ sĩ gằn giọng, chiến ý bộc phát mãnh liệt, mặt đường như rung chuyển, những tên vệ sĩ lúc nãy vẻ mặt biến sắc lui xa đứng phía sau nữ vệ sĩ còn lại.

" Rầm! "