Chương 18: Tứ Đại Danh Trù

God Of World

Chương 18: Tứ Đại Danh Trù

" Này chú ý vào! " Lăng tuyết gõ nhẹ vào đầu hắn

"Ơ!!! " Hạo Nhiên ngơ ngác quệt một ít nước dãi còn dính trên má

" Ngươi học như vậy sao mai thi được! " Nàng bĩu môi tỏ thái độ với Hạo Nhiên

Hắn chỉ nhìn nàng cười khổ rồi bắt đầu học bài tiếp, nếu không phải hắn sợ rớt trong kì thi ngày mai, nhất định có giết hắn cũng không bao giờ thức khuya như vậy mà học bài. Chuyện này cũng do hắn nên không có cách nào nói lí với Lăng Tuyết.

Lát sau học bài hắn ôn bài cũng gần xong, hai người bọn họ xem như xong công việc của mình. Lúc này Lăng Tuyết quan sát hắn một hồi rồi hỏi " Ngươi biết nấu ăn từ khi nào vậy? " Nàng thắc mắc việc này từ khi bước vào nhà, quả thật khi nảy nàng ăn thử những món hắn làm thật sự rất ngon, tuy rằng từ trước đến giờ nàng đã nếm qua không ít cao lương mĩ vị đều do các đầu bếp hàng đầu thế giới, các món lạ nhất và độc đáo nhất. Nhưng lần này hắn chỉ làm những món hết sức phổ thông, rất đỗi bình thường nhưng mùi vị hoàn toàn khác với những gì nàng đã từng nếm thử, dừơng như phảng phất một cảm giác những mùi vị không thuộc thế giới này. Những món ngon Lăng Tuyết từng thử qua trước kia đơn thuần chỉ là ngon,còn món ăn của Hạo Nhiên khi nàng ăn vào, có một cảm giác kì lạ tràn ngập trong thần thức nàng, không tự chủ khiến nàng sinh ra các loại ảo giác kì lạ như lạc vào trong những thế giới khác nhau, có lúc khiến nàng cảm thấy dễ chịu, yên bình, nhưng có lúc khiến nàng phảng phất sự thống khổ và tàn ác. Đủ loại cảm giác khác nhau cuồn cuộn trong lòng Lăng Tuyết, nhưng bất quá đó chỉ đơn thuần là một món ăn có thể khiến một con người cảm thấy như vậy. Đến lúc nàng nàng vẫn cảm thấy một chút ý vị gì đó động lại trên đầu môi nàng, để lại cho người ta sự dây dứt và luyến tiếc nhẹ.

" Khì khì... không phải mới đó cô đã thích món ăn tôi nấu rồi chứ? " Hạo Nhiên quan sát rồi bất chợt nở một nụ cười nhạt

" Hừ! Ta chỉ hơi bất ngờ rằng ngươi biết nấu ăn thôi, xem ra cũng không tệ " Bất ngờ bị hắn hỏi nàng ấp úng cười trừ.

Hắn cũng chỉ cười nhẹ rồi nói " Cô không cần phải ấp úng! Trước giờ người thích ta nấu ăn không chỉ có một "

Bị hắn nắm thóp, nàng bỗng giật giật khóe môi như muốn nói gì đó nhưng lại thôi ngược lại nàng dùng chân đạp mạnh xuống chân hắn làm Hạo Nhiên một trân đau đớn. Lát sau khuôn mặt nhăn nhó của hắn dần lấy lại bình tĩnh rồi chóng cầm nói " Năm xưa ta tung hoành lục hợp bát phương, những người từng nếm qua những món ăn ta nấu đều thay đổi, có người phát điên vì không được ăn lại lần hai, có người đến lúc chết cũng chỉ mong nhìn qua ta một lần nấu ăn, còn có kẻ nguyện bái ta làm sư phụ... " Giọng hắn tỏ ra rất hào hứng và sảnh khoái.

Lăng Tuyết một nhìn một tràng như vậy cũng chỉ cười khổ " Cái gì mà lục hợp bát phương chứ, Ngươi rõ ràng chỉ mới 18 tuổi! Đúng là tự tuyến không ai bằng "

Hắn tỏ ra không quan tâm đến mà tiếp tục huyên thiên câu chuyện của mình, nào là Thần Đế, nào là Ma Đế, nào là Dược thần, Đan Thần... Lăng Tuyết đầu óc nàng như mụ mị đi trong câu chuyện thần thoại của hắn, nhìn hắn có vẻ rất say sưa nên nàng cũng định không phiền, vả lại câu chuyện hắn kể rất hay, nàng thấy như mình đang đi đến ở một thế giới khác vậy. Từng giờ từng phút cứ như thế trôi qua, trong ngôi nhà vốn từng rất tĩnh mịch nhưng bây giờ lại đang ồn ào lên giữa đêm khuya, một kẻ thao thao bất tuyệt trong câu chuyện của mình, một người cứ ngồi đó vẻ rất chăm chú nhìn kẻ kia còn tâm hồn như đang phiêu du ở nơi nào trong câu chuyện vậy. Đôi lúc hắn bỗng nhiên bật cười, nàng thì ngơ ngác nhìn rồi không vì lí do gì cũng cười theo. Câu chuyện của họ cứ thế tiếp tục.... "..... Dù như vậy nhưng nếu xếp từ vạn cổ đến nay ta cũng chỉ có thể đứng thứ tư ".

" Vậy những người kia là ai? " Nàng ngạc nhiên hỏi, theo lời hắn kể quả thật hắn chỉ đứng thứ tư, vậy những người kia chắc chắn kinh diễm tuyệt luân

" Người thứ ba là một tiểu yêu nghiệt, quật cường cố chấp, nàng ấy chính là vạn cổ từ trước đến nay dung hợp Đan Đạo và Dược Đạo, bất chấp thiên ý một đường đánh lên đánh đánh đến Ma,Thần kiếp sợ, bát hoang phải thoái lui quét ngang hết thảy thành tựu Thiên cổ bất diệt. " Ánh mắt hắn tràn đầy sự tự hào nói

" Người thứ 2 chính là Trù Đế, người đầu tiên dùng những món ăn đạt đến mức tâm ý hòa hợp, chinh phục hết thảy, một đời vô địch Trù Đế "

Lăng Tuyết chấn kinh, nàng nghĩ có lẽ Trù Đế là người đứng nhất như khi Hạo Nhiên nói hắn chỉ là Đệ Nhị, Vây ai là Đệ Nhất?

Đến đây ánh mắt như xuyên phá vạn cổ xé toạt hư không tìm về khoảng thời gian đã mất, hắn hít một hơi sâu rồi nói " Đệ Nhất chính là một phàm nhân "

Lăng Tuyết há hốc, lời này của hắn đánh gãy toàn bộ suy đoán trước đó của nàng " Xác thực phàm nhân? "

" Đúng vậy! Đó là một nữ tử hồng trần, không phải là thiên kiêu chi tử, tuyệt thế thiên tài, cũng không có sức mạnh nghiền ép hủy diệt, cũng không có tựa Diễm mỹ tuyệt luân, sắc đẹp điên đảo quần hùng. Nàng chỉ mưu cầu một cuộc sống bình yên, không cần tranh đoạt không cần nhuốm máu, một đời lẳng lặng ở gần một con suối nhỏ, ngày ngày tự kiếm ăn tự kiếm sống, ung dung tự tại quản chi tất cả mọi việc. Nhưng có nhiều thứ không phải chỉ muốn là được.... " Nói đến đây hắn thu hồi ánh mắt lại, sắc mặt hơi rủ xuống, khóe miệng hơi run nhẹ

Bất chợt một giọi nước ấm từ khóe mắt hắn lăn dài động lại trên môi rồi từ từ rơi xuống đất

" Xú tiểu tử, không phải ngươi đang khóc chứ? " Lăng Tuyết bỗng lây nhẹ người hắn nói

" Đâu có, chẳng qua buồn ngủ quá nên ta mỏi mắt thôi mà! " Hắn nhìn Lăng Tuyết cười nhẹ

" Đúng rồi ngày mai ta phải đi thi, hôm nay đến đây thôi, ta lên ngủ trước " Hắn nói một hồi rồi quay đi lên phòng

Nhìn theo sau hắn nàng hơi nhíu mày " Rõ ràng ban nảy là hắn khóc! ". Bỗng đang suy nghĩ khi hắn mất dạng, một cảm giác kì quái nổi lên hồi bất ngờ một mảng hồng hiện lên trên mặt nàng, xung quanh một luồng hỏa khí từ từ bốc lên. Nàng vội chạy theo hắn, vừa chạy vừa không tự chủ hét lớn " Tên Hỗn Đản chết dẫm! Đó là phòng của ta....!!!!"

Nơi này quả thật rất hẻo lánh, eo hẹp, ít có người qua lại nếu không chắc chắn sẽ có người nghe thấy tiếng thét thất thanh của một thanh niên nhất định là có chuyện gì rất kinh khủng đã xảy ra.
...
Vừa tan tầm, Hạo Nhiên đã vác bộ mặt mặc méo mó của mình ra khỏi phòng thi, đôi mắt hắn thâm quần, thân thể trông uể oai không có chút sinh lực " Con mẹ nó! lão thái bà, hại ta ra nông nổi này " Hạo Nhiên hậm hực mắng thầm, tối qua không những bị Lăng Tuyết xém nữa đốt chết mà còn nàng bị đuổi ra phải ngủ trên ghế phòng khách, hại hắn gần sáng mới chợp mắt được.
Hắn lắc đầu một cái rồi lẳng lặng đi tiếp.

Hôm nay hắn thi có chút tự tin,dù hắn tàn tạ thế này cũng do nàng nhưng cũng nhờ Lăng Tuyết đã giúp hắn nếu không chưa chắc gì sáng nay hắn tìm được chút cao hứng trong người. " Hảo! bữa nay ta sẽ đi chơi một chút " Hắn xoa xoa cười rồi lớn tiếng cười.

Một tòa tháp lớn ở ngoại ô thành phố được sau phía sau một dãy núi lớn. Nơi này được canh giữ với cấp độ an ninh cao nhất, phàm là những người không trực thuộc cấp cao điều không được phép đứng trong phạm vi được canh giữ. Có nhiều người nói rằng ở chổ sâu nhất trong tòa tháp này chính là một nghĩa địa cấm khu bởi vì nơi đây chính một trong những nơi xảy ra trận đại chiến lớn nhất với bọn quái vật, đã có hàng trăm thậm chí hàng ngàn những cường giả thế hệ đầu tiên hi sinh tại đây, cũng chính là mồ chôn bọn họ cùng với phong ấn những Loài quái vật cấp chiến tướng, lịch sử ghi rằng năm đó hàng vạn lũ quái vật không biết từ đâu xuất hiện nhấn chìm cả thế giới trong biển máu, chúng tàn sát sinh linh, phá hủy các công trình. Những cường giả thế hệ đầu tiên đã cùng nhau chiến đấu lúc đấy thế giới nguy cấp vô tình tạo ra cho loài người một sức mạnh mạnh nhất chính là sự đoàn kết. Đại chiến xảy ra khắp nơi, hàng ngàn người ngã xuống hàng ngàn người khác lại đứng lên và trong lần đại chiến cuối cùng bỗng xuất hiện một cấp độ quái vật mới, chúng to lớn quỷ tàn ác và còn có siêu năng lực, lúc đó chúng được gọi là Cấp Chiến Tướng. Nhưng may mắn thay chỉ khoảng một số ít có cấp độ như thế, con người dùng đến số lượng để áp đảo chúng và thậm chí rất nhiều người đã dùng chính sinh mạnh để phong ấn chúng vĩnh viễn ở nơi đây. Dù tòa tháp này là một bí mật quân sự nhưng những ai đã từng sống qua thời kì đó đều biết một quá khứ tàn khốc từng phủi bụi tại nơi đây.