Chương 19: Nghĩa Địa Cấm Khu

God Of World

Chương 19: Nghĩa Địa Cấm Khu

Trên đỉnh tòa tháp, một thân thân ảnh đứng đó, hắn y nguyên bạch y tung bay phong thái phiêu dật ánh mắt sắc bén rơi xuống như đang dò xét xé toạt hết cả nghiền ép hết toàn bộ chư thiên vạn vật, sau một lúc trầm mặc hắn nở một nụ cười rồi biến mất.

Trong một căn phòng lớn một cô gái khoác trên người bộ quân phục màu đen, ánh mắt lãnh đạm nhìn chăm chú vào màn hình theo dõi. Nàng là Thanh Vũ, một người vừa được thăng cấp nên được chuyển đến tòa tháp này làm việc, nàng là cấp trên của bọn lính gác ở đây, công việc hàng ngày chỉ quan sát và ra lệnh cho bọn họ làm việc, lúc này nàng vừa nhận được một thông báo gửi đến nói rằng có một số phát hiện và động tĩnh lạ liên tục phát ra ở khu vực Nghĩa Địa, cấp trên lệnh cho nàng ngay lập tức trực tiếp mang theo vài người xuống dưới dò xét tình hình, nếu có bất kì tình huống bất trắc nào xảy ra lập tực báo cáo nếu không buộc phải tiến hành phong ấn ngay lập tức. Đọc xong thông báo nàng chợt nhíu mày một chút dù sao mới chuyển đến đây nàng cũng không biết rõ nơi Nghĩa Địa như thế nào? chỉ nghe được nới có phong ấn các loại quái vật còn nguyên lai như thế nào nàng cũng không rõ, bất quá đây là mệnh lệnh nàng buộc phải tuân theo.

" Hai ngươi đi theo ta! " Nàng quay lại nói với hai tên gác đứng phía sau rồi nhẹ nhàng bước ra cửa.

Thang máy bình thường tối ta 10 tầng nhưng còn một tầng bí ẩn nữa nằm sau bên dưới đó chính là nơi Thanh Vũ phải đến. Tầng 10 đơn giản chỉ trong như một cái kho rộng lớn, bên trong chứa hàng loạt các loại vũ khí khác nhau, như một khu quân sự. Nàng nhìn chăm chú xung quanh một lúc rồi bỗng từ trong bóng tối có một Lão giả từ từ bước ra, dáng đi ông có chút lẩm cẩm, tay chống một cây gậy trong hết sức bình thường. Ông đến gần liếc nàng một cái sau đó nói " Mời Tổng Quản đi hướng này ạ! " Nàng đi một Lão giả một lúc lâu rồi bước vào một căn phòng kín, trong căn phòng này tỏa ra một loại khí tức gì đó khiến nàng cảm thấy đôi phần áp lực. Nhưng cũng chỉ nhàn nhạt mà ra. Ông lão đứng đó định thần một hồi bỗng chiếc gậy của ông gõ nhẹ xuống đất

" Cách!!! " Đáp lại tiếng gõ đó, mặt đất bỗng dưng chìm nổi như dậy sống, cả căn phòng phát sáng, sau đó hàng loạt những phù văn cổ hiện ra khắp phòng. Những phù văn đồng loạt xoay về một hướng tạo thành một ma trân hình tròn mà tâm là một dạng chữ cổ, Nàng chấn kinh nheo mắt cố nhìn ra dạng này nhưng nó cứ vỡ ra rồi lại biến thành một chữ khác khiến nàng như hoa cả mắt, bỗng chóc nó dừng lại " Phốc " Môt cánh cửa từ từ hiện ra phía trong một màu đen đáng sợ tưởng chừng như tận cùng của thế giới

" Trong đó chính là nơi ngài cần đến! " Lão giả chấp tay nói rồi từ từ lui ra

" Ta sẽ đi một mình, các ngươi tạm thời ở đây! " Thanh Vũ chằm chằm hướng cánh cửa phía trước rồi nói

Hai tên kia gật đầu ngap lập tức cùng Lão giả biến mất khỏi căn phòng

Nàng nhíu mày nhìn thẳng vào cánh cửa một hồi lâu sau đó hít một hơi sâu rồi bắt đầu đi vào. Vừa bước qua cánh của một cổ áp lực kinh khủng trực tiếp hướng nàng đè xuống, hơi thở như ngưng trệ, đứng dưới cổ uy áp này nàng dường như đổ từng giọt mồ hôi. Sau đó Thanh Vũ ngồi xuống hai tay xoay chuyển ngưng tụ một đạo hào quang quanh người " Lăn! " Đôi ngọc thủ nàng xuất ra khí tức xung quanh bừng sáng rồi chợp tắt, áp lực không còn nàng từ từ đi về phía trước.

Nàng đi theo lối mòn từ ánh sáng phía trước phát ra, đến cuối đường có một cánh cổng lớn trên đó có ghi " Nghĩa Địa Cấm Khu "

" Qủa thật là nó! " Thanh Vũ lẩm bẩm, rồi nhẹ nhàng đẩy của đi vào. Cảnh tượng trước mắt khiến nàng hít một hơi sâu để giữ bình tĩnh, đây cũng là lần đầu tiên nàng thấy những thứ tưởng như trong lời kể như thế này, Hàng trăm xác con quái vật chồng chất ngổn ngang với nhau, dù tất cả chỉ còn lại xương và hóa thạch nhưng nhìn thế này cũng đủ làm người bình thường ngất xỉu. Nàng cứ thế bước đi trên xác bọn chúng thanh âm tiếng xương bị giẫm nát giòn tan phát ra khuấy động cả một vùng tĩnh mịch làm người ta phải lạnh người, tiếp đến là hàng trăm những ngôi mộ cỗ được xây đấp sơ xài, chính là những cường giả đã bỏ mạng trong cuộc chiến năm ấy. Thanh Vũ quỳ xuống hành lễ trước mộ bọn họ sau đó quan sát từng ngôi mộ, ở đây có rất nhiều người từ khắp nơi trên thế giới, có người đến từ Mỹ, từ Đức, từ Nga, Hàn Quốc... cũng dễ hiểu bởi năm đó rất nhiều cường giả từ khắp thế giới hội tụ về để chuẩn bi trận chiến cuối cùng này, Nhưng cũng có người trên mộ cũng không có tên cũng không có quê quán, chỉ là một ngôi mộ vô danh. Nàng cảm thán một hồi rồi tiếp tục điều tra.

Bên trên Lão giả đang ngồi trên một chiếc ghế nhỏ đôi mắt đang khép bỗng giật mình trợn lên mang theo một hàn ý lạnh lẽo " Ngươi là ai? Ta chưa từng gặp qua " Ánh mắt mang theo một tia sát khí hướng về một thân ảnh thần bí đang ung dung đi đến. Hạo Nhiên tâm tình khẽ động khựng hướng một nụ cười nhạt về phía Lão giả.

" Nơi này không có gì! Xin mời ngươi về " Lão giả chấp tay đáp lại nụ cười của Hạo Nhiên, thiên địa khẽ động

" Thú vị! Là một người chết " Hạo Nhiên khẽ nói rồi cười hắc hắc

Lão giả hai mắt y nguyên có thần, nếu như người bình thường chỉ sợ là nhìn không ra trước mắt lão giả này đã là một người chết, nhưng là, cái này không thể gạt được hắn. Hạo Nhiên một lời nói ra làm hắn chấn kinh, nguyên lai hắn là người chết từ trước đến nay là một cái bí mật. Trời đất chỉ có mỗi mình hắn biết, nhưng người bí ẩn trước mặt một lời nói sạch bí mật của hắn khiến hắn không khỏi chìm vào suy nghĩ, bất giác nhìn lại vị thiếu niên này bằng một ánh mắt khác

" Tại sao ngươi biết! " Lão giả gằn giọng từng từ một

" Khì Khì... ta chỉ đoán mò thôi! " Hạo Nhiên cất tiếng cười rồi khoát tay làm vẻ vô ý.

" Hừm rốt cuộc ngươi là ai! Ngươi muốn gì "

" Ta chỉ đến đây thăm hỏi, sẵn ôn lại chuyện cũ " Hắn nhàn nhạt nói ra.

Lão giả thần sắc đại biến " Hắn là ai! Cái gì thăm hỏi? Cái gì chuyện cũ "

Nhìn Lão giả ngẩn người nhìn hắn, Hạo Nhiên cũng chỉ cười khổ nói " Chuyện của ta ngươi hội không biết "

" Dù ngươi thực lực như thế nào? Nơi này chính là cấm địa, bất cứ ai chưa có chỉ thị đều không được vào " Lão giả một lời uy nghiêm nói ra

" Đối với ta không có nơi nào không vào được " Hắn lắc đầu thản nhiên đi tiếp

" Ngông cuồng! "

Lão giả gầm lên về phía Hạo Nhiên, hai mắt trong nháy mắt dâng trào ra thần quang, thần quang này nhiếp vạn thế, cảm nhận được khí tức hai tên lính gác vội xong vào nhưng ngay lập tức bị uy áp đè xuống không tự chủ nằm rạp xuống đất, bọn chúng nội tâm chấn động, lực lượng như vậy quá cường đại, đây không phải thứ chúng có khả năng tương thất.

Quản chi là người chết, vị lão giả này ánh mắt y nguyên rất đáng sợ, tựa hồ tử vong cũng không có hao tổn hắn vô địch, cũng không có suy yếu hắn thần uy. Nhưng đối diện áp lực kinh khủng ấy Hạo Nhiên không có một chút thần sắc, lại tiếp tục ung dung bước đi. Lão giả thần sắc ngưng trọng, hắn biết rõ mình đang làm gì nhưng tên đó vẫn y nguyên không có chút quan tâm tự do tự tại.Trong nội tâm hắn bộc phát một ý nghĩ hoàn toàn không thể nhìn thấy người trẻ tuổi này.

Cuối cùng, vị lão giả này thu hồi ánh mắt, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, chầm chậm nói ra: "Ngươi nếu là khăng khăng mà vào, ta cũng không ngăn trở."

Hạo Nhiên nhẹ nhàng ôm quyền, cười cười, hoàn toàn không thèm để ý vừa rồi vị lão giả này ánh mắt chính là đáng sợ cỡ nào, là cỡ nào nhiếp nhân tâm hồn, hắn hoàn toàn không bị ảnh hưởng

" Bất quá ở đây có một cấm chú...!!! " Lão giả từ tốn liếc nhìn Hạo Nhiên rồi nói

" Hừm chỉ một một tiểu thuật nhỏ "

Nói xong hắn búng tay một tiếng bất ngờ cả căn phòng rung chuyển dữ dội, mặt đất từng đợt từng đợt bắt đầu dậy sống đến từng đạo phù văn hiện ra bắt đầu thôi diễn không khác gì lúc Thanh Vũ vừa vào. Nhưng " Ong! ong~ " từng đạo phù văn biến hóa bắt đầu kì lạ, chúng xoay đi xoay lại, từng dòng cữ cứ lập đi lập lại giống như cảm nhận gì đó không đúng. Chúng rung lên rồi tách ra. Chứng kiến màn đó,Hạo Nhiên hừ lạnh, ngón tay co lại thành một đấm rồi tung ra trực tiếp đập nát từng đạo phù văn " Mở!!! "

Cả tòa tháp như rung chuyển sau màn vừa rồi, hai tên lính gác đã bị ảnh hưởng trực tiếp văng ra ngoài. Lão giả đứng đó chứng kiến, khuôn mặt méo mó khó coi, đồng tử co rụt lại hướng về Hạo Nhiên. Một lỗ hỏng hiện ra giữa không gian ngay trước mặt hắn. Lão giả biến sắc khi Hạo Nhiên dùng tay đánh vỡ cấm chú, hắn rung động đến cực điểm đến mức cổ họng như tê cứng không thể nói ra lời. Hạo Nhiên vẫn đứng đó chấp tay nhìn vào phía lỗ hỏng rồi bật cười bước vào, trước khi đi hắn không quên vẫy tay chào tạm biệt Lão giả vẫn còn đang thất thần đứng yên như tượng.

Lúc này Thanh Vũ đã đến phần cuối cùng của Nghĩa Địa Cấm Khu. Nơi đây dày đặt hỗn độn hắc khi một cách lạ thường, xung quanh là những con quái vật to lớn với gương mặt hết sức quỷ dị làm cho Thanh Vũ thân là một cường giả cũng không khỏi lạnh cả người. Từng thân ảnh quỷ quái hiện ra, trên mỗi khuôn mặt của bọn chúng đều thể hiện ra vẻ mặt đói khát hung dữ, như đang căm thù một thứ gì đó. Ở đây có hơn chục loài quái vật Cấp Chiến Tướng khác nhau, bọn chúng không to lớn như lũ thông thường nhưng dù bị phong ấn, khí tức còn sót lại khiến người ta gai ốc, tưởng tượng được lúc còn tại thế bọn chúng mạnh đến mức nào. " Qủa thật kinh khủng! " Nàng sờ nhẹ từng cái phong ấn quái vật mà không khỏi cảm thán.

Đột nhiên một luồng khí hắc ám từ phía bóng tối hướng trực tiếp đến nàng, ngay lập tức chiến ý bộc phát hào quang khắp người nàng phát sáng dữ dội, một quyền đánh gẫy luồng khí đáng sợ ấy, Thanh Vũ nheo mắt nhìn về phía màn đêm, đồng tử co rụt lại.

" Kiệt... kiệt...kiệt! Nhóc con ngươi xem ra có chút tỉnh táo " Một thanh âm quỷ dị lạnh lẽo vang đến

" Gỉa thần giả quỷ, cút ra đây cho ta! " Thanh Vũ quát lớn

" Nhóc con ngươi thật hỗn xược " Một tiếng gầm mang theo luồng sát khí lần nữa đánh đến nàng.

Đôi ngọc thủ ngưng tụ, trên đầu nàng ba đạo pháp tắc chìm nổi. Một kết giới ngay lập tức khóa chặt mọi phương vị lần nửa chặn đứng sát âm.

"Tốt! Không nghĩ tới ngươi biết thứ này " Âm thanh lạnh lẽo nhàn nhạt phát ra.

Đây là Kết giới thuật một trong Trấn Ma thuật, Kết giới mà con người sử dụng còn chia theo các cấp độ tùy theo hoàn cảnh lực chiến trong tình huống mà triển khai. Mà đối với một Tổng Quản cấp cao như nàng, đây là thứ thuật căn bản đầu tiên bắt buộc phải biết. Trong tình huống này buộc nàng phải dùng đến Trấn Ma Thuật, Nếu nàng đoán không nhầm đây chính là một tồn tại còn sót lại sau cuộc chiến Cấp chiến Tướng. Đối với thứ này, nàng chỉ còn một cách duy nhất là chiến đến cùng, nếu không may thứ đó thoát ra một lần nữa máu nhuộm thương khung.