Chương 20: Hắc ám cự đầu

God Of World

Chương 20: Hắc ám cự đầu

" Nhóc con! Hôm nay ta rất đói. Ngươi ở đây giúp ta nha! " Giọng nói lạnh lẽo đầy dụ hoặc phát ra mang theo một tia trêu chọc

" Hừm! Ác ma đừng nhiều lời. Bổn cô nương sẽ thu thập ngươi " Thanh Vũ hướng đến nơi hắc ám đó mà quát lớn.

" Kiệt Kiệt Kiệt! Khẩu khí rất lớn. Ngươi có biết ta là ai " Nụ cười quái dị phát ra

" Một con côn trùng cũng dám lớn mật! " Nàng hừ lạnh

" Chết tiệt! Dù sao hôm nay ngươi sẽ thành món ăn của ta "

" Thật đúng lúc ta cũng đang rất muốn thử xem Cấp chiến tướng sẽ như thế nào "

" Ngươi thành công chọc giận ta! "

Mặc dù nói như vậy nhưng Thanh Vũ biết loại quái vật này sức mạnh như thế nào, nhưng cô cũng không tin dùng hết thực lực của mình cũng không làm gì được hắn. Nàng lùi lại một bước thần sắc ngưng trọng, ba đạo pháp tắc trên đầu không ngừng thôi diễn, tỏa một vầng hào quang bao quanh người giờ đây
trong nàng tuyệt trần phong vận lãnh đạm như một vị thiên sứ giáng trần, khắp người chiến ý mãnh liệt bộc phát, ngọc thủ ngưng tụ một quyền trực tiếp đánh về phía giọng nói phát ra

" Ầm!!! " Tiếng nổ vang trời toàn bộ khu vực như muốn bị rung chuyển. Bỗng huỵch một tiếng Thanh Vũ bất ngờ khụy xuống mà thổ huyết. Khuôn mặt biến sắc. " Gì thế này! " Nàng chấn kinh lẩm bẩm

" Kiệt Kiệt! Ngươi còn ngây thơ lắm! " Từ trong bóng tối một giọng cười quái quỷ phát ra

" Ngươi rốt cuộc làm gì ta! "

" Ngươi không để ý khắp nơi đều là hắc khí hỗn độn à! " Giong nói trong bóng tối nhàn nhạt nói ra

Lúc này nàng mới chợt nhớ đến lúc vào đây Hắc khí hỗn độn dày đặc bất thường hơn những nơi khác nhưng bất quá nàng cũng không có để ý đến nhưng bây giờ khi nghe như vậy nàng nhận ra cũng quá muộn.

" Kiệt Kiệt! Hỗn độn hắc này đều là ta tốn công sức của để tạo ra. Cho dù là cường giả đến đây mà không để ý mà trúng phải những thứ này trong một thời gian lâu chắc chắn cũng phải nằm dưới chân ta thôi! " Âm thanh phát ra càng lúc càng đến gần chổ nào, tỉ nhưng toàn bộ khu vực này đều bị hắc ắm lấn đến bao phủ chỉ duy nhất chổ nàng, vẫn còn ba đạo pháp tắt tỏa sáng nhàn nhạt nhưng lúc này nó có vẻ đã yếu đi rất nhiều. Nàng ngồi đó sắc mặt tái nhợt vẻ vô cùng khó chịu, lúc này độc tính cũng đã lan ra gần hết cơ thể nàng, nếu không có ba đạo pháp tắc ấy giữ lại một tia sinh mệnh có lẽ nàng đã chết ngay tức khắc

" Thật bỉ ổi! " Dù trong người đang chịu sự giày vò nhưng sát khí từ ánh mắt nàng ném ra vẫn y nguyên.

" Kiệt Kiệt! Còn nhiều lời " Nói rồi một đạo uy áp từ từ buông ra hướng đến nàng, Thanh Vũ bên trong đang cố gắng chống chọi, bên ngoài Ba đạo pháp tắc dù bị ảnh hưởng không ít nhưng vẫn tiếp tục phát ra hào quang bảo vệ nàng.

" Đừng quá cố gắng, ngươi rồi sẽ nhanh chóng thành món ăn cho ta thôi. Kiệt kiệt!!! " Thanh âm càng lúc càng gần tựa hồ đang ngay trước mặt nàng, Nàng có thể cảm nhận được một nguồn sức mạnh kinh khủng đang ở trước mặt nhưng phía trước bị bao phủ bởi màu đen mơ hồ, dù cố gắng thế nào Thanh Vũ cũng không thể nhìn rõ được bản thể thật của âm thanh phía trước.

" Thế nào! Đau đớn lắm phải không? Khó chịu lắm đúng không? Đừng lo ta sẽ giải thoát ngươi ngay thôi! "

" Oành!!! " Ba đạo pháp tắc dùng thứ sức mạnh cuối cùng còn lại mà bắn ra một luồng hào quang rồi sau đó biến mất. Giờ đây xung quanh chỉ còn lại hắc ám bao phủ. Thanh Vũ lẵng lẽ ngồi đó, ánh mắt lãnh đạm, khuôn mặt tái nhợt, nàng lúc này cũng không còn sức lực để đứng lên nổi, sự thống khổ giày vò thân thể nàng nhưng bất luận thế nào trên gương mặt kiều diễm ấy vẫn toát ra sự ngạo mạn, bất khuất khiến cho con người ta không khỏi kính phục.

" Mấy tiểu thuật đó cũng đòi làm khó ta! " Trong bóng tối thanh âm hừ lạnh thập phần tức giận

" Muốn giết cứ giết! " Nàng cắn răng nói lớn sau đó liền liên tục thổ huyết nghiêm trọng hơn. Thanh Vũ biết rõ nàng bây giờ không khác gì người thường, không còn sức lực để đồng quy vu tận cùng hắn, trong tâm trí nàng bây giờ trống rỗng chỉ đang đợi tử thần đến đón mình. Điều khiến nàng hối tiếc nhất chính là để tên quái vật này sống sót việc này dẫn đến hậu quả khôn lường.

"Chết đi! " Từ trong bóng tối một hắc ám bàn tay lo lớn sần sùi trực tiếp chộp lấy Thanh Vũ, Bất chợt Một luồng khí tức kì lạ phát ra hướng thẳng đến bàn tay ấy nổ vang trời ngay lập tức đánh bay bàn tay quỷ dị ấy biến mất.

" Khục Khục! Chết tiệc đó là thứ quái gì " Trong hắc ám một ánh mắt to lớn đỏ rực hiện ra chăm chú nhìn vào sợi dây chuyền trên cổ Thanh Vũ

" Hình như ta bỏ lỡ điều gì vui thì phải! " Một giọng nói hết sức hồn nhiên vọng đến

Cảm giác được điều gì đó đôi mắt đỏ ngầu hướng về phía một thiếu niên trẻ tuổi đang từ từ bước đến.

" Ngươi là ai? "

Hạo Nhiên không quan tâm chỉ đánh ánh nhìn về phía Thanh Vũ đang nằm đó, hắn nhíu mày đánh qua cô gái nằm trước mặt. Trong lúc mơ màng nàng nhìn thấy một bóng lưng người trẻ tuối trước mặt phong thái hắn hiên ngang, lãnh đạm. " Tử thần sao đẹp trai thế này! " Nàng thầm nghĩ sau đó ngất đi. Sau vụ va chạm vừa rồi đã giữ cho nàng một mạng nhưng đồng thời nàng cũng quá kiệt sức nên chỉ còn trong trạng thái mơ hồ.

" Giả thần giả quỷ cút ra đây cho ta! " Hạo Nhiên gằn giọng một chân giậm xuống đất, một luồng khí tức kinh khủng quét sạch toàn nộ Hắc ám khí tức đến ngay cả bóng đen cự đầu cũng bị văng ra xa.

Cảm nhận đước lực lượng kinh khủng về phía thanh niên phía trước, cự đầu sát khí mãnh liệt trực tiếp đánh tới nhưng chỉ nổ một tiếng nhẹ rồi hoàn toàn tiêu thất khi chưa kịp chạm đến Hạo Nhiên

" Ngươi là ai? Ta cảm thấy khí tức trên người ngươi rất quen thuộc! " Ánh mắt sâu thẳm kia nhìn xoáy vào Hạo Nhiên rồi lập tức co rút lại

" Ta là ông nội ngươi! " Hạo Nhiên nhàn nhạt đáp

" Tiểu tử ngươi muốn chết à! " Tiếng gầm dữ dội

" Đùa với ngươi thôi! Nguyên Tổ nhà ngươi cũng chưa xứng làm cháu ta! "

" Tê...." Cự đầu hít một hơi sâu, hắn quả thật bất ngờ khi Hạo Nhiên nhắc đến Nguyên Tổ, đó là tồn tại tối cao vô thượng của tộc bọn chúng, có thể nói chính là nguồn gốc của cả loài Yêu tộc. Trước khi được Thủy tổ dẫn dắt chính tồn tại này đã tạo ra bọn chúng.

" Yêu tộc các ngươi có chút thông minh, cũng tìm đến thế giới này! " Hắn gãi gãi mũi nói tiếp

" Hắn không phải người ở đây, không lẽ...! " Vừa nghĩ đến điều này, hắn chợt chấn kinh

Nhìn thấy dạng này không có trả lời Hạo Nhiên ung dúng từng chữ nói ra " Đúng vậy! Ta không thuộc thế giới này "

" Kiệt Kiệt! Qủa nhiên không sai! Nhưng ở thế giới của ta, bọn tu sĩ các ngươi cũng chỉ là nô bộc thôi " Cự đầu cười lớn vừa phun ra một ngụm trọc khí

Nói chuyện với dạng này Hạo Nhiên hắn cũng chỉ lắc đầu cười khổ, hắn cũng không thích vòng vo với tên này, hắn đến đây có một chủ ý khác

" Chỉ là một sợi tàn hồn cũng dám tác oai tác quái! "

" Ngươi quả nhiên nhìn ra, bất quá chỉ dựa vào ngươi sớm nữa cũng đi theo tiểu cô nương kia thôi! " Cự đầu lộ ra vẻ quỷ dị

" Ta không muốn nhiều lời với lũ sâu kiến các ngươi, bất quá ta có điều muốn hỏi? "

" Tốt xem như người may mắn, trước khi chết ta có thể trả lời ngươi vài câu "

" Bên kia hiện tại ai đã thành Đế? "

Cự đầu ngập ngừng hồi lâu mới bắt đầu nói " Ta cũng không rõ, lúc trước ta còn ở đó Thần giới và Thiên giới đang có cuộc đại chiến lúc đó hỗn loạn không ai chứng đạo thành Đế, bất quá mọi chuyện lúc sau ta cũng không biết "

" Cuối cùng bọn chúng cũng gây chiến! " Hạo Nhiên gãi gãi mũi mà lẩm bẩm rồi nói " Ta cảm nhận thứ cần tìm cũng không còn ở đây! Hôm nay vui ở đây thôi, ngươi nên cút về đi "

"Lớn mật! Ngươi đã hỏi xong giờ thì chịu chết đi " Hắc ám hỗn độn từ từ bước ra một thân ảnh hết sức đáng sợ và quỷ dị, tay hắn cầm theo một chiếc chùy to lớn đầu chùy là xương của một loại yêu thú, xung quanh khí tức đáng sợ tỏa ra từ trong hỗn độn liên tục tràn ra các loại khí đáng sợ. Cự đầu đứng trước mặt Hạo Nhiên chỉ cao chưa tới gối của hắn, sau một hồi quan sát " Ngươi không chạy à "

" Ta bảo ngươi cút về! " Hạo Nhiên chắp tay sau lưng nhàn nhạt nói ra

" Kiệt Kiệt!... Sảng khoái " Nói xong hắn vung giáng xuống một đòn tựa như muốn phá vỡ Càn khôn, Yêu ma khắp nơi gào thét

" Lăn!"

Tĩnh mịch khắp nơi đồng dạng như vậy toàn bộ ác ám, khí tức đều bị quét sạch không một vết tích, trên không lơ lửng một đạo không gian đang nứt ra tựa hồ bị ai đó đánh nát bên trong là một hố đen sâu vô cực đang há mồm thôn phệ tất cả những thứ xung quanh.

Vừa rồi Hạo Nhiên một quyền đánh cho tên cự đầu ấy vẫn lạc đến vỡ cả không gian pháp tắc, Vốn ban đầu hắn định đánh cho tên ấy bay về thế giới của mình nhưng có lẽ hơi dùng quá nhiều sức nên nên vô tình đánh tan tàn hồn ấy không những thế còn đánh nát cả cánh cổng không gian. Hạo Nhiên nhìn vào cánh cổng ấy rồi lắc đầu sau đó hắn phất tay cánh cổng ấy biến mất không gian lành lặn trở lại tựa hồ chưa từng có một vết tích gì.

" Ta là ai? Ta đang ở đâu? " Bỗng Thanh Vũ chợt lên tiếng, không biết nàng đã tỉnh dậy từ khi nào, vội chạy đến gần Hạo Nhiên rồi nắm chặt một bên tay hắn níu lại. Trong nàng lúc này chẳng khác gì một thiếu nữ thẹn thùng đang nép mình sau một trượng phu, ánh mắt nàng hồn nhiên nhưng lại đầy mị hoặc cầu hồn.

Hạo Nhiên vội vùng vẫy thoát khỏi nàng rồi ngay lập tức nhíu mày quan sát lúc sau khuôn mặt hắn biến sắc, đôi mắt trợn ngược lên " Thế quái nào lại mất trí nhớ? "

Thanh Vũ đứng đó vẻ thắc mắc nhìn Hạo Nhiên hồi lâu rồi ngơ ngác nhìn xung quanh, nàng hoảng sợ hướng về phía hắn mà ôm chặt lấy.