Chương 21: Khủng bố chấn động
" Có chuyện gì? " Một trung niên nam từ lạnh nhạt nhìn lên phía màn hình
" Thanh Vũ đại nhân đã vẫn lạc trong lúc tiến hành phong ấn " Thân ảnh bên kia màn hình trả lời
" Rốt cuộc là thế nào? " Nam tử vội bật khỏi ghế trong lòng không khỏi chao đảo
" Thuộc hạ không rõ, nhưng chắc chắn nơi ấy đã xảy ra một cuộc đại chiến và... " Giong nói bên kia ngập ngừng
" Nhanh chóng phái người xuống kiểm tra các phong ấn còn lại, nếu có phát hiện trực tiếp báo lại với ta "
" Vâng! Đại Nhân còn chuyện của Thanh Vũ đại nhân? "
" Chuyện này ta sẽ báo cáo với cấp trên tự sẽ có biện pháp! " Nam tử trầm tư một hồi lâu rồi từ từ nói ra
" Vâng! Đại Nhân "
Kết thúc cuộc nói chuyện Nam tử thả mình xuống ghế vẻ mặt còn y nguyên thất thần, hắn vội ngớp một ngụm trà lấy lại bình tĩnh sau đó lẫm bẫm nói ra " Thanh Vũ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? " Bỗng chợt nhớ chuyện gì đó đôi môi khẽ mấp máy, sau đó đi ra một mạch.
Nơi sâu nhất dưới tầng hầm nhà họ Long, trong màn đêm một hắc ám đôi mắt chợt mở khí tức khủng tràn ngập, ánh mắt khủng bố nhìn chằm chằm vào một chiếc hộp đang phong ấn một viên đá, ánh mắt ấy cứ nhìn xoáy vào vật này không biết bao nhiêu thời gian thứ ấy thu hồi ánh mắt lại, có vẻ như dù có thế nào thứ đó cũng không thể nhìn thấu viên đá này, hay có gì đó từ vật này làm nó cảm thấy quen thuộc. Hắc ám lui dần từ từ biến mất khí tức khủng bố cũng đồng dạng không còn, lúc này viên đá trong chiếc hợp đột nhiên tỏa ra ánh sáng màu lam nhàn nhạt cùng lúc chiếc hộp cũng khẽ rung lên, một vết nứt nhỏ trên thân nó từ từ lan rộng.
" Long Nhi! lần này tham dự GOW nhất định phải cẩn thận, không nên quá cố gắng! " Một trung niên nam tử ngồi trên bàn làm việc nhẹ nhàng nhắc nhở người thiếu nhiên đối diện.
" Hài nhi đã rõ! " Long Nhất gật đầu sau đó đánh một ánh nhìn sang tỷ tỷ của mình lúc này nàng đang ngồi đó trên tay nàng đang cầm một cuốn sách nhỏ.
Long Ngạo nhìn người con gái của mình chỉ chăm chú đọc sách, hắn cũng chỉ cười khổ lắc đầu, rõ ràng không hề quan tâm đến Long Nhất cuộc thi lần này. Ông cũng rất thương yêu con gái mình nên về chuyện nó không thích tu luyện cũng không khiến ông bận tâm, chỉ có điều nó đã gần quá tuổi lấy chồng rồi nhưng vẫn quá chắm chú vào Y dược mà không màng đến những chuyện khác, mặc dù ông đã nhiều lần mai mối nhưng nàng vẫn y nguyên không để ý đến.
" Ngày mai con sẽ đi thăm Tịnh Nghi muội muội, hình như cha muội ấy đã tĩnh " Bỗng cô gái ngước lên nhìn cha mình rồi mĩm cười nói
" Lão già ấy rốt cuộc chịu tỉnh rồi à! " Long Ngạo cười khanh khách
" Vâng! Con nghe muội ấy nói "
" Được rồi mai đi thăm nhớ gửi lời thăm của cha đến Lão già ấy "
" Vâng! Con đã rõ "
Vừa dứt lời nàng đã nhanh chóng rời đi khỏi căn phòng
" Con bé này suốt ngày chỉ như vậy! Mong cho nó sớm gặp được nữa kia " Ông nhìn hướng nàng vừa đi khỏi rồi nhàn nhạt nói. Đối diện Long Nhất cũng chỉ biết cười khổ, hắn từ nhỏ đã thích việc tu luyện nên hầu như không thân thiết lắm với nàng nhưng dù vậy vẫn rất quan tâm tỷ tỷ mình, quản chi việc hạnh phúc của tỷ tỷ cũng chính mà sự lo lắng của hắn một trong. Lúc sau hai cha con nhìn nhau một hồi như hiểu điều gì đó rồi cả hai cùng bật cười lớn.
Lăng Tuyết hôm nay đã rất mệt, từ sáng đến giờ nàng chỉ ở trong trường chỉ để chấm bài thi của các học sinh, không những thế tối hôm qua Hạo Nhiên còn làm cho nàng một phen tím tái cả mặt. Nhưng vừa về đến cửa nàng bỗng nghe những âm thanh kì lạ phát ra từ phòng Hạo Nhiên tựa hồ giống tiếng nam nữ. Vốn là người mang năng lực nên các giác quan của nàng đều rất mạnh, dù bên ngoài cửa nhưng nếu nàng để ý dù là tiếng muỗi kêu cũng không lọt khỏi tai nàng được
" Hạo ca ca, ta quả thật không nhớ mà! " Tiếng trong trẻo tựa hồ có phần mị lực quyến rủ khiến người ta không khỏi si mê vang lên
" Ách! vậy sao cô lại đi theo ta? "
" Ta không theo huynh thì theo ai! " Giong nữ mang theo một chút chua ngoa
" Tại cô cứ bám theo ta nên ta mới mang cô đến đây "
" Huynh muốn mang muội về đây không lẽ... không lẽ..! " Lần này âm thanh phát ra lại hết sức ngại ngùng nhưng có chút ngọt ngào.
" Cô đừng hiểu lầm ta không mang cô về nếu không cô đã chết rồi "
" Huynh đừng ngụy biện! ta không biết huynh phải chịu trách nhiệm "
Nảy giờ những cuộc nói chuyện này không chữ nào lọt ra khỏi ta nàng, bất giác từ khi nào khí tức bên người Lăng Tuyết đã nóng bừng, khuôn mặt biến sắc, nàng không tin vào tai mình được Hạo Nhiên hắn ngang nhiên mang một cô gái về phòng đùa giỡn " Hay lắm hỗn đãn không ngờ con người ngươi bại hoại như vậy " Chợt một tiếng la thất thanh từ trong vang ra, Lăng Tuyết lúc này không nhịn được nữa một quyền đạp thẳng vào phòng trước mắt nàng lúc này Hạo Nhiên đang đè lên người một cô gái, quần áo thì sộc sệch, khuôn mặt cô gái đỏ ửng vẻ hơi ngượng khi bị người khác nhìn thấy còn Hạo Nhiên thì há hốc cứng ngắc như tượng, nhận thức tình huống kì quặc đột nhiên hắn mĩm cười với Lăng Tuyết.
" Ầm!!! " Một ngọn lửa ập đến, may mà hắn tránh kịp liền nói " Cô muốn giết tôi thật à? "
" Ta không ngờ ngươi là con người như vậy! Hôm nay ta nhất định phải thay trời hành đạo " Lăng Tuyết lắp bắp nói ra
Đột nhiên cô gái vùng dậy ôm chặt lấy Hạo Nhiên vẻ hoảng sợ " Nàng ta là ai?, sao lại hung hắn như vậy " Vừa nói cô gái vừa ném cho Lăng Tuyết một ánh nhìn khiêu khích. Thấy được đối phương như vậy nàng khóe mắt khẽ giật
" Cô đừng có làm rối tung lên nữa? " Hạo Nhiên đẩy cô gái ra rồi nhìn Lăng Tuyết cười khổ " Lão sư à, thật hiểu lẩm. Nghe ta giải thích! "
Lăng Tuyết lúc này cả người như một ngọn đuốc cũng có thể bùng cháy bất cứ khi nào nhưng bỗng nhiên nàng chợt cảm thấy bản thân kì lạ tại sao lại cảm thấy có chút chua, bất giác nàng xua tan đi suy nghĩ đó từ từ áp chế cơ giận lại sau đó nói " Được! ngươi mau giải thích rõ " Cảm giác giữa nữ nhân với nhau vốn nhạy cảm dù nàng tỏ rất mực bình thản nhưng trong ánh mắt nàng vẫn đâu đó một tia đối chọi không hề thua kém với cô gái kia.
Đâu đó không thuộc Trái Đất, trong tầng sâu nhất thánh địa một trong, một đạo già nua thân ảnh bỗng nhiên từ lưng ngọn núi lớn bỗng rung chuyển dữ dội bầu trời đổi sắc, uy áp trùng trùng cửu thiên nhàn nhạt mắt nhắm khẽ động.
Đương lúc hắc vừa mở mắt miệng thở ra một ngụm trọc khí, hỗn độn khí tràn ngập, uy thế ngập trời, đại đạo nổ vang, tuyệt đại thần vương chi uy mênh mông cuồn cuộn, khủng bố thần uy lệnh không gian đều phảng phất không chịu nổi, muốn hỏng mất.
Hai mắt thâm thúy, vũ trụ mênh mông sao trời, phi thường thâm thúy, phảng phất nhìn thoáng qua là có thể hai người cắn nuốt, giết người với vô hình giữa.
"Có kẻ đánh vỡ Không gian pháp tắc! " Tên này lão nhân lẩm bẩm tự nói một tiếng đột nhiên chấn động " Quái lạ không phải từ thế giới này! " không thấy này có cái gì động tác, cả người đột ngột biến mất ở lưng chừng núi lớn.
"Không lẽ có kẻ thành Đế? " Lúc này này đạo thân ảnh nữ tử trẻ tuổi tà áo phiêu dật tung bay hai tay chấp sau ung dung đứng trên một tòa tháp cao lớn nhíu mày lộ sẽ kinh ngạc, bỗng nhiên mở cấm đoán hai mắt, lưỡng đạo ánh mắt xuyên qua vô tận không gian, xé rách các đạo pháp tắc, hướng về phía chấn động kinh khủng vừa rồi.
Một trong Cấm Khu chi địa, một mảnh màu đen phế tích bỗng một hắc ám cốt trảo từ màu đen quan tài dò ra, theo sau dùng sức ở trên mặt đất nhấn một cái, xung quanh những cái quỷ dị toàn thân màu đen bộ xương khô khung xương cũng từ từ bò ra tới.
Hai lỗ trống hốc mắt toát ra từng đợt từng đợt hắc viêm, nếu lúc này có người nhìn đến này đó hắc viêm, nhất định sẽ kinh hô ra tiếng.
Đây chính là thiên địa mạnh nhất tồn tại Cấm Khu Chi Địa một trong.
"Kinh động vừa rồi là gì? Thứ đó có khí tức rất quen thuộc! " Màu đen khung xương mở cái mồm xương khô, trầm giọng uy áp nói ra
Phía trong hốc mắt, lưỡng đạo hắc viêm hừng hực thiêu đốt, lưỡng đạo ánh mắt phá vỡ thiên địa, nhìn thẳng theo hướng phát ra dị tượng.
Trong một khắc chấn động vừa rồi, toàn bộ Thập giới vô số truyền thừa tất cả đều sôi trào, một đám đại giáo, quốc gia cổ, các đại thế gia, một tôn tôn thân ảnh hiện lên, một số cái Tồn tại bất tử ngủ say vạn năm cũng bắt đầu tỉnh giấc, từng đạo ánh mắt phá toái hư không, sôi nổi nhìn vào. Giờ đây toàn bộ chuẩn bị nhấc lên một hồi rung động.